BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1699: Tôi chăm sóc cô bé không có lý do
/2416
|
Nhạc Thính Phong dừng lại, nhìn cậu một cái: “Nhiều?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng thế, cậu không cảm thấy cậu quản cô bé rất nhiều sao? Ăn uống đi lại, sinh hoạt, thậm chí đến việc kết bạn của cô bé cậu cũng quản?”
Mỗi bữa ăn bao nhiêu, khi nào ăn, ăn cái gì?
Mỗi ngày mặc quần áo gì, mặc bao nhiêu?
Ở trường chơi với ai? Rất nhiều thứ, sinh hoạt hàng ngày, toàn bộ đều trong sự kiểm soát của Nhạc Thính Phong, cậu muốn biết mọi thứ của cô bé. Vừa bắt đầu, Lộ Tu Triệt cảm thấy, đó là sự chăm sóc của anh trai với em gái. Nhưng, thời gian lâu rồi, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ không nói ra được, Nhạc Thính Phong hình như... cũng quá để ý rồi thì phải, loại cảm giác kiểm soát đó đã vượt quá sự chăm sóc nên có của một người anh với em gái. Hơn nữa, đối với người khác, Nhạc Thính Phong không tỉ mỉ như thế. Nhạc Thính Phong chau mày, có chút không hiểu, Lộ Tu Triệt vì sao lại nói như vậy, ăn uống ngủ nghỉ, sinh hoạt, giao tiếp xã hội, lẽ nào những việc này cậu không nên quản sao? Thanh Ti còn nhỏ, cô bé sao có thể chăm sóc tốt cho mình, vậy người làm anh trai như cậu, đương nhiên phải chăm sóc cô!
“Đó là em gái tớ, nó còn nhỏ như thế, nó không thể chăm sóc bản thân như người trưởng thành, tớ đương nhiên phải quản những thứ này!”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Đại ca, nhưng cậu cũng không phải người trưởng thành?”
“Tớ? Tớlà đàn ông, nội tâm tớlà người trưởng thành, tớnên chăm sóc cô bé, cái này không có lý do.”
Lộ Tu Triệt cảm thấy thảo luận cái này với Nhạc Thính Phong, sẽ không thể có đáp án, vì cậu ta căn bản không ý thức được vấn đề này là vấn đề. Đối với cậu mà nói, tất cả mọi việc cậu làm đều là đương nhiên.“Được thôi được thôi... nếu cậu cảm thấy việc mình làm là đúng, vậy thì chính là đúng.”
Nhạc Thính Phong chau mày: “Cái gì gọi là chính là đúng, vốn là nên như vậy.”
Trong nhà, ông nội bà nội tuổi cao, mẹ Thanh Ti có mang, chú Du bận bịu công việc, mẹ đẻ và bố dượng cậu, ở tít xa Hải Thị, trong nhà này cậu đương nhiên phải chăm sóc Thanh Ti. Cô bé còn nhỏ như Thanh Ti, tính khí lại tốt như thế, ở trường bị người ta bắt nạt, cậu phải giúp cô xả giận, cô tuổi còn nhỏ có vài thứ nên ăn có vài thứ không nên ăn, trời lạnh trời nóng, thêm áo giảm áo, là anh trai không phải đều nên làm sao?
Lộ Tu Triệt không định nói tiếp, nói nữa tên này cũng sẽ không cảm thấy không đúng, cậu cười gật đầu: “Đúng đúng, vốn chính là nên như vậy, đi thôi, mau đi đón Thanh Ti, tan học rồi...”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không có gì, cậu như vậy cũng rất tốt.”
Thiên tài như Nhạc Thính Phong, đối với một vài thứ thật ra cũng rất lãnh đạm, nếu có một người có thể khiến cậu để tâm như thế thật ra cũng là rất tốt. Ít nhất có người để tâm, trong lòng sẽ cảm thấy rất thoả mãn, rất hạnh phúc. Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt một cách chán ghét, tên nhãi này hôm nay nói chuyện đúng là thần thần bí bí. Tới trường tiểu học, Thanh Ti đã khoác cặp sách đứng ở dưới tầng rồi. Nhạc Thính Phong bước nhanh như bay tới: “Hôm nay sao ở dưới tầng, anh không phải nói bảo em ở trong phòng học đợi anh sao?”
“Nhưng anh hôm nay đến muộn hơn bình thường, em liền xuống tầng rồi.”
Nhạc Thính Phong trợn mắt nhìn Lộ Tu Triệt, đều là cậu ta kéo cậu nói những thứ không đâu. Cậu sờ bím tóc của Thanh Ti: “Ngày mai chắc chắn sẽ không như vậy nữa, hôm nay anh không tốt, tới muộn rồi.”
Nhạc Thính Phong dắt tay Thanh Ti, “Đi về nhà ăn cơm.”
Lộ Tu Triệt vội ngăn lại: “Này, đừng về nhà, hôm qua các cậu đi trung tâm thương mại. Hôm nay ba người chúng ta cùng đi, tôi phải bù đắp cho lần đó.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng thế, cậu không cảm thấy cậu quản cô bé rất nhiều sao? Ăn uống đi lại, sinh hoạt, thậm chí đến việc kết bạn của cô bé cậu cũng quản?”
Mỗi bữa ăn bao nhiêu, khi nào ăn, ăn cái gì?
Mỗi ngày mặc quần áo gì, mặc bao nhiêu?
Ở trường chơi với ai? Rất nhiều thứ, sinh hoạt hàng ngày, toàn bộ đều trong sự kiểm soát của Nhạc Thính Phong, cậu muốn biết mọi thứ của cô bé. Vừa bắt đầu, Lộ Tu Triệt cảm thấy, đó là sự chăm sóc của anh trai với em gái. Nhưng, thời gian lâu rồi, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ không nói ra được, Nhạc Thính Phong hình như... cũng quá để ý rồi thì phải, loại cảm giác kiểm soát đó đã vượt quá sự chăm sóc nên có của một người anh với em gái. Hơn nữa, đối với người khác, Nhạc Thính Phong không tỉ mỉ như thế. Nhạc Thính Phong chau mày, có chút không hiểu, Lộ Tu Triệt vì sao lại nói như vậy, ăn uống ngủ nghỉ, sinh hoạt, giao tiếp xã hội, lẽ nào những việc này cậu không nên quản sao? Thanh Ti còn nhỏ, cô bé sao có thể chăm sóc tốt cho mình, vậy người làm anh trai như cậu, đương nhiên phải chăm sóc cô!
“Đó là em gái tớ, nó còn nhỏ như thế, nó không thể chăm sóc bản thân như người trưởng thành, tớ đương nhiên phải quản những thứ này!”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Đại ca, nhưng cậu cũng không phải người trưởng thành?”
“Tớ? Tớlà đàn ông, nội tâm tớlà người trưởng thành, tớnên chăm sóc cô bé, cái này không có lý do.”
Lộ Tu Triệt cảm thấy thảo luận cái này với Nhạc Thính Phong, sẽ không thể có đáp án, vì cậu ta căn bản không ý thức được vấn đề này là vấn đề. Đối với cậu mà nói, tất cả mọi việc cậu làm đều là đương nhiên.“Được thôi được thôi... nếu cậu cảm thấy việc mình làm là đúng, vậy thì chính là đúng.”
Nhạc Thính Phong chau mày: “Cái gì gọi là chính là đúng, vốn là nên như vậy.”
Trong nhà, ông nội bà nội tuổi cao, mẹ Thanh Ti có mang, chú Du bận bịu công việc, mẹ đẻ và bố dượng cậu, ở tít xa Hải Thị, trong nhà này cậu đương nhiên phải chăm sóc Thanh Ti. Cô bé còn nhỏ như Thanh Ti, tính khí lại tốt như thế, ở trường bị người ta bắt nạt, cậu phải giúp cô xả giận, cô tuổi còn nhỏ có vài thứ nên ăn có vài thứ không nên ăn, trời lạnh trời nóng, thêm áo giảm áo, là anh trai không phải đều nên làm sao?
Lộ Tu Triệt không định nói tiếp, nói nữa tên này cũng sẽ không cảm thấy không đúng, cậu cười gật đầu: “Đúng đúng, vốn chính là nên như vậy, đi thôi, mau đi đón Thanh Ti, tan học rồi...”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không có gì, cậu như vậy cũng rất tốt.”
Thiên tài như Nhạc Thính Phong, đối với một vài thứ thật ra cũng rất lãnh đạm, nếu có một người có thể khiến cậu để tâm như thế thật ra cũng là rất tốt. Ít nhất có người để tâm, trong lòng sẽ cảm thấy rất thoả mãn, rất hạnh phúc. Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt một cách chán ghét, tên nhãi này hôm nay nói chuyện đúng là thần thần bí bí. Tới trường tiểu học, Thanh Ti đã khoác cặp sách đứng ở dưới tầng rồi. Nhạc Thính Phong bước nhanh như bay tới: “Hôm nay sao ở dưới tầng, anh không phải nói bảo em ở trong phòng học đợi anh sao?”
“Nhưng anh hôm nay đến muộn hơn bình thường, em liền xuống tầng rồi.”
Nhạc Thính Phong trợn mắt nhìn Lộ Tu Triệt, đều là cậu ta kéo cậu nói những thứ không đâu. Cậu sờ bím tóc của Thanh Ti: “Ngày mai chắc chắn sẽ không như vậy nữa, hôm nay anh không tốt, tới muộn rồi.”
Nhạc Thính Phong dắt tay Thanh Ti, “Đi về nhà ăn cơm.”
Lộ Tu Triệt vội ngăn lại: “Này, đừng về nhà, hôm qua các cậu đi trung tâm thương mại. Hôm nay ba người chúng ta cùng đi, tôi phải bù đắp cho lần đó.”
/2416
|