Lộ Tu Triệt lấy lòng đặt tay lên vai Nhạc Thính Phong: “Hi hi, nói đúng, có Nhạc ca của chúng ta ở đây, lo gì cậu ta.”
Nhạc Thính Phong đánh tay lên tay Lộ Tu Triệt: “Cút, đừng động chân động tay.”
Lộ Tu Triệt dụi dụi tay: “Cậu xem cậu, anh em tốt đâu có không ôm vai bá cổ chứ?”
“Vậy không được, tớkhông có thói quen cấu kết với đàn ông.”
Hai người đấu khẩu suốt dọc đường tới lớp, vừa tới cửa liền nghe thấy bên trong ồn ào, sau khi vào mới phát hiện, thì ra Dư Viễn Phàm trở về rồi. Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt nhìn nhau một cái, thì ra là quét hết nhà vệ sinh rồi?
Hai người họ nghe thấy có nữ sinh bịt mũi nói: “Ai yaa, trên người thối chết đi được, đúng là quá thối rồi...”
Có nam sinh làm ồn nói: “Này, Dư Viễn Phàm cậu là rớt vào hố tiêu rồi sao? Sao có thể thối đến mức này?”
“Đúng thế, cậu vừa tới, đã lập tức gây ô nhiễm không khí trong lớp rồi, tớnghi nghờ chúng ta có phải đang lên lớp ở nhà vệ sinh không đấy?”
“Dư Viễn Phàm, làm người không thể ích kỷ như vậy chứ, cậu đừng vì một mình cậu thối cả lớp được không?”
Học sinh xung quanh Dư Viễn Phàm đều bịt mũi cách xa, ai cũng mồm năm mép mười đang nói hy vọng cậu nhanh chóng đi, đừng làm thối họ. Nhưng, Dư Viễn Phàm lại ngồi đó vững như thái sơn, không hề động đậy, cúi đầu xem sách, làm bài tập. Nhạc Thính Phong đi vào trong lớp, thật sự là ngửi thấy một mùi, không khiến tâm trạng người ta tốt lắm, đúng thật giống như một nhà vệ sinh xây trong lớp. Sau khi Lộ Tu Triệt đi vào liền hắt xì trước, mẹ kiếp, quá thối rồi. Nhạc Thính Phong đưa tay lên bịt mũi, từ từ đi tới chỗ mình ngồi xuống. Họ cách chỗ Dư Viễn Phàm ngồi cũng không xa lắm, mùi càng không tốt. Dư Viễn Phàm sau khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đi vào, run mạnh một cái, toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn ngồi ở đó càng không chịu động đậy
Học sinh trong lớp có người không chịu được nhìn về phía hai người họ, đều hy vọng hai người họ có thể đuổi người ra ra ngoài, quá khó ngửi rồi. Lộ Tu Triệt khẽ khàng cười nói: “Chà chà, đây là muốn tất cả bạn học chúng ta chiều nay đều ngâm trong hố phân sao?”
“Đúng thế, đúng thế, Dư Viễn Phàm, cậu không thể như vậy phải không, cậu phải suy nghĩ cho mọi người chúng tôi một chút chứ...”
“Này này Dư Viễn Phàm, cậu có thể đừng giả chết không? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Dư Viễn Phàm vẫn là không chịu động đậy. Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Ai ya, đúng là... quét dọn nhà vệ sinh nam nữ toàn trường có khác, đủ sức mạnh rồi...”
“Này, Dư Viễn Phàm, cậu quét dọn nhà vệ sinh đó là việc cậu nên làm, đây là xử phạt với cậu... hơn nữa, đây là tự cậu chủ động đưa ra, chúng tôi không có ai ép cậu.”
“Đúng, cậu đừng cho rằng đây là cậu đang phục vụ học sinh của trường, cậu chỉ là chuộc tội cho việc tốt mình từng làm thôi?”
Lộ Tu Triệt mở miệng đuổi người nhưng không đuổi đi được, bất luận nói khó nghe thế nào, cũng ngồi ở đó vững như thái sơn. Lộ Tu Triệt cắn răng, thằng ranh này, cậu cầu cứu nhìn về phía Nhạc Thính Phong: Đại ca, cậu lên. Nhạc Thính Phong không đếm xỉa tới cậu, đưa tay lên ra hiệu mọi người đừng nói nữa. Mọi người lập tức im miệng, đối với Nhạc Thính Phong, trong lòng mỗi người đều là tin tưởng bản năng. Họ vốn cho rằng Nhạc Thính Phong nhất định sẽ nói một câu đặc biệt có khí thế, không ngờ, cậu lại chỉ nói: “Cút ra ngoài.”
Mọi người...
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không nói lần thứ hai.”
Nhạc Thính Phong đánh tay lên tay Lộ Tu Triệt: “Cút, đừng động chân động tay.”
Lộ Tu Triệt dụi dụi tay: “Cậu xem cậu, anh em tốt đâu có không ôm vai bá cổ chứ?”
“Vậy không được, tớkhông có thói quen cấu kết với đàn ông.”
Hai người đấu khẩu suốt dọc đường tới lớp, vừa tới cửa liền nghe thấy bên trong ồn ào, sau khi vào mới phát hiện, thì ra Dư Viễn Phàm trở về rồi. Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt nhìn nhau một cái, thì ra là quét hết nhà vệ sinh rồi?
Hai người họ nghe thấy có nữ sinh bịt mũi nói: “Ai yaa, trên người thối chết đi được, đúng là quá thối rồi...”
Có nam sinh làm ồn nói: “Này, Dư Viễn Phàm cậu là rớt vào hố tiêu rồi sao? Sao có thể thối đến mức này?”
“Đúng thế, cậu vừa tới, đã lập tức gây ô nhiễm không khí trong lớp rồi, tớnghi nghờ chúng ta có phải đang lên lớp ở nhà vệ sinh không đấy?”
“Dư Viễn Phàm, làm người không thể ích kỷ như vậy chứ, cậu đừng vì một mình cậu thối cả lớp được không?”
Học sinh xung quanh Dư Viễn Phàm đều bịt mũi cách xa, ai cũng mồm năm mép mười đang nói hy vọng cậu nhanh chóng đi, đừng làm thối họ. Nhưng, Dư Viễn Phàm lại ngồi đó vững như thái sơn, không hề động đậy, cúi đầu xem sách, làm bài tập. Nhạc Thính Phong đi vào trong lớp, thật sự là ngửi thấy một mùi, không khiến tâm trạng người ta tốt lắm, đúng thật giống như một nhà vệ sinh xây trong lớp. Sau khi Lộ Tu Triệt đi vào liền hắt xì trước, mẹ kiếp, quá thối rồi. Nhạc Thính Phong đưa tay lên bịt mũi, từ từ đi tới chỗ mình ngồi xuống. Họ cách chỗ Dư Viễn Phàm ngồi cũng không xa lắm, mùi càng không tốt. Dư Viễn Phàm sau khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đi vào, run mạnh một cái, toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn ngồi ở đó càng không chịu động đậy
Học sinh trong lớp có người không chịu được nhìn về phía hai người họ, đều hy vọng hai người họ có thể đuổi người ra ra ngoài, quá khó ngửi rồi. Lộ Tu Triệt khẽ khàng cười nói: “Chà chà, đây là muốn tất cả bạn học chúng ta chiều nay đều ngâm trong hố phân sao?”
“Đúng thế, đúng thế, Dư Viễn Phàm, cậu không thể như vậy phải không, cậu phải suy nghĩ cho mọi người chúng tôi một chút chứ...”
“Này này Dư Viễn Phàm, cậu có thể đừng giả chết không? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Dư Viễn Phàm vẫn là không chịu động đậy. Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Ai ya, đúng là... quét dọn nhà vệ sinh nam nữ toàn trường có khác, đủ sức mạnh rồi...”
“Này, Dư Viễn Phàm, cậu quét dọn nhà vệ sinh đó là việc cậu nên làm, đây là xử phạt với cậu... hơn nữa, đây là tự cậu chủ động đưa ra, chúng tôi không có ai ép cậu.”
“Đúng, cậu đừng cho rằng đây là cậu đang phục vụ học sinh của trường, cậu chỉ là chuộc tội cho việc tốt mình từng làm thôi?”
Lộ Tu Triệt mở miệng đuổi người nhưng không đuổi đi được, bất luận nói khó nghe thế nào, cũng ngồi ở đó vững như thái sơn. Lộ Tu Triệt cắn răng, thằng ranh này, cậu cầu cứu nhìn về phía Nhạc Thính Phong: Đại ca, cậu lên. Nhạc Thính Phong không đếm xỉa tới cậu, đưa tay lên ra hiệu mọi người đừng nói nữa. Mọi người lập tức im miệng, đối với Nhạc Thính Phong, trong lòng mỗi người đều là tin tưởng bản năng. Họ vốn cho rằng Nhạc Thính Phong nhất định sẽ nói một câu đặc biệt có khí thế, không ngờ, cậu lại chỉ nói: “Cút ra ngoài.”
Mọi người...
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không nói lần thứ hai.”
/2416
|