Dư Viễn Phàm thất thần nói: “Tiền?”
Dư Mộng Nhân gật đầu: “Đúng, tiền, đợi chúng ta có tiền rồi, không ai dám bắt nạt con nữa, chúng ta không cần sợ ai nữa rồi.”
“Lấy được tiền của Lộ Gia?”
“Đúng, chính là lấy được tiền của Lộ Gia, tới lúc đó, những kẻ từng bắt nạt con, con muốn làm gì chúng thì làm.”
Trong mắt Dư Viễn Phàm cuối cùng hồi phục lại một chút ánh sáng…
Nếu có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao, vậy cậu nhất định phải khiến nam sinh suýt chút hại chết cậu đó quỳ trên đất nhận tội với cậu…
Ngày thứ hai, thứ năm, buổi sáng tỉnh dạy thì trời mưa nhỏ.
Đưa Thanh Ti tới cổng trường, Nhạc Thính Phong không yên tâm, mặc áo mưa nhỏ cho cô bé, muốn cầm ô đưa cô bé vào lớp. Cậu bảo Du Dực không cần đợi cậu nữa, lát nữa khi cậu ra khỏi trường tiểu học, sẽ đi thẳng tới trường của cậu.
Tới cửa lớp Thanh Ti, Nhạc Thính Phong dặn dò cô bé: “Thanh Ti, tan học không được đi đâu hết, ở trong phòng học đợi anh, bên ngoài trời mưa, tan học có thể sẽ không tạnh được, bên ngoài đường trên, em đừng ra.”
Thanh Ti kiên nhẫn nghe, “Vâng, em sẽ không ra ngoài, thường ngày em cũng ở trong phòng học đợi anh.”
“Ngoan, hết tiết nếu em muốn đến căng tin mua đồ ăn, cũng đừng đi, anh chuẩn bị cho em rồi.”
Buổi sáng Nhạc Thính Phong ra khỏi cửa nhìn thấy bên ngoài trời mưa liền chuẩn bị cho Thanh Ti hai hộp sữa, bánh mì nhỏ, bánh quy, còn có một ít quả hạch đã tách, dùng hộp cơm nhỏ đựng một hộp chuối táo đã cắt.
Thanh Ti nhìn thấy Nhạc Thính Phong giống như làm ảo thuật, từ trong cặp sách lấy ra những thứ này, vui mừng ngạc nhiên nói: “Woa, sao anh mang nhiều như vậy chứ?”
Nhạc Thính Phong vò tóc cô: “Những thứ này đủ cho em ăn buổi sáng, đừng chạy ra ngoài mua nữa.”
Cậu biết Thanh Ti là người rộng rãi, khi ăn uống, đồ xung quanh không thể không chia, nếu chuẩn bị quá ít, cô bé đâu có đủ ăn. Thanh Ti nhận lấy, “Vâng vâng… em không chạy ra ngoài nữa.”
Trước khi đi, Nhạc Thính Phong móc từ trong túi ra một miếng sô cô la đưa cho Thanh Ti. Cầm ô ra khỏi trường tiểu học, Nhạc Thính Phong bước tới trường.
Nhưng, khi đi tới cổng trường chuông vào lớp đã reo rồi, học sinh còn chưa vào lớp khác, đã vội vã chạy, duy chỉ có Nhạc Thính Phong đi không nhanh không chậm. Thầy thể dục cầm ô, đang hét: Học sinh đến muộn nhanh lên chút, còn lề mề làm gì?
Nhạc Thính Phong nhìn ông một cái, vẫn đi rất chậm, trời mưa, trên đất trơn trượt, chạy nhanh thế làm gì? Muốn bắn đầy nước vào người mới được sao?
Thầy thể dục nhìn thấy Nhạc Thính Phong hét lên: “Tôi nói em học sinh này, em tưởng mình đang dạo phố sao? Đi chậm như vậy.”
Nhạc Thính Phong giơ cao ô lên một chút: “Dù sao cũng đã tới muộn rồi, nhanh hay không cũng vậy, sao phải chạy?”
Thầy thể dục nhìn thấy cậu, ngây ra, đây không phải nam sinh hôm qua liều lĩnh kéo Dư Viễn Phàm xuống đó sao. Sắc mặtthầy thể dụccó hơi không tốt.
Chiều hôm qua, lãnh đạo nhà trường mở cuộc họp nghiên cứu làm thế nào xử lý việc của Dư Viễn Phàm, ông còn nhắc tới vấn đề của Nhạc Thính Phong trong cuộc họp, nói học sinh này quá liều lĩnh, quá lỗ mãng rồi, đề nghị xử phạt cậu ta.
Lúc đó hiệu trưởng chỉ nói một câu: “Anh muốn khiến trường học không mở được tiếp nữa phải không?”
Phía sau đương nhiên là không thiếu bàn luận, dù sao tổng kết lại chính là một tư tưởng trung tâm: Nhạc Thính Phong anh đừng hòng phạt cậu ta, cứ coi như cậu ta có lỗi, cũng không thể phạt…
Dư Mộng Nhân gật đầu: “Đúng, tiền, đợi chúng ta có tiền rồi, không ai dám bắt nạt con nữa, chúng ta không cần sợ ai nữa rồi.”
“Lấy được tiền của Lộ Gia?”
“Đúng, chính là lấy được tiền của Lộ Gia, tới lúc đó, những kẻ từng bắt nạt con, con muốn làm gì chúng thì làm.”
Trong mắt Dư Viễn Phàm cuối cùng hồi phục lại một chút ánh sáng…
Nếu có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao, vậy cậu nhất định phải khiến nam sinh suýt chút hại chết cậu đó quỳ trên đất nhận tội với cậu…
Ngày thứ hai, thứ năm, buổi sáng tỉnh dạy thì trời mưa nhỏ.
Đưa Thanh Ti tới cổng trường, Nhạc Thính Phong không yên tâm, mặc áo mưa nhỏ cho cô bé, muốn cầm ô đưa cô bé vào lớp. Cậu bảo Du Dực không cần đợi cậu nữa, lát nữa khi cậu ra khỏi trường tiểu học, sẽ đi thẳng tới trường của cậu.
Tới cửa lớp Thanh Ti, Nhạc Thính Phong dặn dò cô bé: “Thanh Ti, tan học không được đi đâu hết, ở trong phòng học đợi anh, bên ngoài trời mưa, tan học có thể sẽ không tạnh được, bên ngoài đường trên, em đừng ra.”
Thanh Ti kiên nhẫn nghe, “Vâng, em sẽ không ra ngoài, thường ngày em cũng ở trong phòng học đợi anh.”
“Ngoan, hết tiết nếu em muốn đến căng tin mua đồ ăn, cũng đừng đi, anh chuẩn bị cho em rồi.”
Buổi sáng Nhạc Thính Phong ra khỏi cửa nhìn thấy bên ngoài trời mưa liền chuẩn bị cho Thanh Ti hai hộp sữa, bánh mì nhỏ, bánh quy, còn có một ít quả hạch đã tách, dùng hộp cơm nhỏ đựng một hộp chuối táo đã cắt.
Thanh Ti nhìn thấy Nhạc Thính Phong giống như làm ảo thuật, từ trong cặp sách lấy ra những thứ này, vui mừng ngạc nhiên nói: “Woa, sao anh mang nhiều như vậy chứ?”
Nhạc Thính Phong vò tóc cô: “Những thứ này đủ cho em ăn buổi sáng, đừng chạy ra ngoài mua nữa.”
Cậu biết Thanh Ti là người rộng rãi, khi ăn uống, đồ xung quanh không thể không chia, nếu chuẩn bị quá ít, cô bé đâu có đủ ăn. Thanh Ti nhận lấy, “Vâng vâng… em không chạy ra ngoài nữa.”
Trước khi đi, Nhạc Thính Phong móc từ trong túi ra một miếng sô cô la đưa cho Thanh Ti. Cầm ô ra khỏi trường tiểu học, Nhạc Thính Phong bước tới trường.
Nhưng, khi đi tới cổng trường chuông vào lớp đã reo rồi, học sinh còn chưa vào lớp khác, đã vội vã chạy, duy chỉ có Nhạc Thính Phong đi không nhanh không chậm. Thầy thể dục cầm ô, đang hét: Học sinh đến muộn nhanh lên chút, còn lề mề làm gì?
Nhạc Thính Phong nhìn ông một cái, vẫn đi rất chậm, trời mưa, trên đất trơn trượt, chạy nhanh thế làm gì? Muốn bắn đầy nước vào người mới được sao?
Thầy thể dục nhìn thấy Nhạc Thính Phong hét lên: “Tôi nói em học sinh này, em tưởng mình đang dạo phố sao? Đi chậm như vậy.”
Nhạc Thính Phong giơ cao ô lên một chút: “Dù sao cũng đã tới muộn rồi, nhanh hay không cũng vậy, sao phải chạy?”
Thầy thể dục nhìn thấy cậu, ngây ra, đây không phải nam sinh hôm qua liều lĩnh kéo Dư Viễn Phàm xuống đó sao. Sắc mặtthầy thể dụccó hơi không tốt.
Chiều hôm qua, lãnh đạo nhà trường mở cuộc họp nghiên cứu làm thế nào xử lý việc của Dư Viễn Phàm, ông còn nhắc tới vấn đề của Nhạc Thính Phong trong cuộc họp, nói học sinh này quá liều lĩnh, quá lỗ mãng rồi, đề nghị xử phạt cậu ta.
Lúc đó hiệu trưởng chỉ nói một câu: “Anh muốn khiến trường học không mở được tiếp nữa phải không?”
Phía sau đương nhiên là không thiếu bàn luận, dù sao tổng kết lại chính là một tư tưởng trung tâm: Nhạc Thính Phong anh đừng hòng phạt cậu ta, cứ coi như cậu ta có lỗi, cũng không thể phạt…
/2416
|