Dư Mộng Nhân sợ tới cả người ngẩn ra đó. Cô ta đã quên mình ngồi lên xe như thế nào, cũng quên cuối cùng mình đã nói gì với Lộ lão gia, nói chung… Cô ta không dám khóc lóc ở trước cửa Lộ Gia nữa. Câu nói đó của Lộ lão gia, khiến cô ta sợ hãi không dám đặt mông xuống, tiu ngỉu bò lên xe.
Nghe thấy tiếng xe khởi động rời khỏi, bà Lộ đi ra ngoài.“Lão Lộ, Tiểu Phàm có phải thật sự có chuyện không?”
Lộ lão gia nhìn vợ mình: “Tiểu Phàm gì mà Tiểu Phàm, nó không có chút quan hệ nào với chúng ta.”
“Haiz…ông xem ông nói thế nào, được thôi, đứa trẻ đó đừng thật sự xảy ra chuyện đó?”
Lộ lão gia cười nhạt: “Xảy ra chuyện, cô ta còn chay tới Lộ Gia, lẽ nào không nên trông chừng con trai mình sao?”
Chút thủ đoạn nhỏ đó của Dư Mộng Nhân, ông ấy một mắt cũng có thể nhìn thấu, chẳng qua là hy vọng có thể mượn cơ hội lần này tới đây, xem xem, có thể lợi dụng được, bất kỳ người nào trong số họ qua đó, gặp con trai cô ta không.“Nhưng… cô khóc lóc rất thảm thiết.”
“Khóc… khi bà khóc, còn thảm hơn nó nhiều.”
Cụ bà Lộ vung tay đánh ông một cái, “Đã ngần này tuổi rồi, nói chuyện sao còn không nặng không nhẹ như vậy?”
“Đúng rồi, vừa nãy ông nói, để… con trai cô ta làm người không mẹ, không phải là thật đấy chứ?”
Lộ lão gia thở dài: “Giả thôi.”
Đương nhiên là thật rồi, ông sớm đã chướng mắt Dư Mộng Nhân. Nếu cô ta không biết điều, còn dám tiếp tục gây chuyện, ông ấy nhất định sẽ khiến con trai cô ta làm người không có mẹ. Đáng tiếc, người phụ nữ đó không có tâm kế, gan quá nhỏ. Ông còn chưa nói thêm, cô ta đã chạy cút đi rồi…
Trên đường Dư Mộng Nhân về nhà toàn thân vẫn run rẩy, câu nói đó của Lộ lão gia, không ngừng vang lên bên tai cô ta…
Lộ Hướng Đông từng nói với cô ta, việc cha hắn nói, xưa nay không phải chuyện đùa. Cô ta cảm thấy hối hận vì việc lỗ mãng chạy tới Lộ Gia lần này.
Giờ này, xe trên đường đã không còn nhiều như lúc ra ngoài nưa, Dư Mộng Nhân nhanh chóng về chỗ cô ở, đi qua một ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ, lúc này tâm tư cô có chút phân tâm, không chú ý lắm xe cộ hai bên.
Xe vừa đi tới giữa ngã tư, bên phải đột nhiên xông ra một chiếc ô tô, Dư Mộng Nhân giật mình, vội đánh mạnh tay lái về phía trái, sau đó xe mất khống chế đầu va vào cột đen bên đường, đầu của Dư Mộng Nhân cũng va vào tay lái theo quán tính, may mà cô thắt dây an toàn, không thì bị thương ghê gớm hơn.
Chiếc ô tô đó không hề dừng lại, đạp nhanh ga chạy luôn. Dư Mộng Nhân choáng một lúc, tỉnh lại, ý thức được mình vừa xảy ra tai nạn, trên trán, không có vết nứt, nhưng lại nổi một cục, đầu đau buốt, chiếc ô tô đó sớm đã không thấy đâu.
Cô ta đẩy cửa xe, lắc lắc lư lư xuống xe, chưa đi được hai bước, đã quỳ phịch một cái xuống. Cô ta lấy ra điện thoại định gọi cho Lộ Hướng Đông, nhưng còn chưa gọi ra, cô ta đã vội ngắt máy.
Không được, không thể gọi…
Nói, nói không chừng…nói không chừng, tất cả việc này đều là do Lộ lão gia sắp xếp.
Ông ấy đã nói muốn để con trai cô, làm đứa trẻ không mẹ, khẳng định không phải dễ dàng nói vậy mà thôi. Nói không chừng, tai nạn hôm nay, chính là sự dạy dỗ với cô.
Dư Mộng Nhân nghĩ tới vụ tai nạn vừa nãy, trong lòng sợ sệt, cô ta suýt chút nữa, suýt chút nữa là chết rồi…
Nghe thấy tiếng xe khởi động rời khỏi, bà Lộ đi ra ngoài.“Lão Lộ, Tiểu Phàm có phải thật sự có chuyện không?”
Lộ lão gia nhìn vợ mình: “Tiểu Phàm gì mà Tiểu Phàm, nó không có chút quan hệ nào với chúng ta.”
“Haiz…ông xem ông nói thế nào, được thôi, đứa trẻ đó đừng thật sự xảy ra chuyện đó?”
Lộ lão gia cười nhạt: “Xảy ra chuyện, cô ta còn chay tới Lộ Gia, lẽ nào không nên trông chừng con trai mình sao?”
Chút thủ đoạn nhỏ đó của Dư Mộng Nhân, ông ấy một mắt cũng có thể nhìn thấu, chẳng qua là hy vọng có thể mượn cơ hội lần này tới đây, xem xem, có thể lợi dụng được, bất kỳ người nào trong số họ qua đó, gặp con trai cô ta không.“Nhưng… cô khóc lóc rất thảm thiết.”
“Khóc… khi bà khóc, còn thảm hơn nó nhiều.”
Cụ bà Lộ vung tay đánh ông một cái, “Đã ngần này tuổi rồi, nói chuyện sao còn không nặng không nhẹ như vậy?”
“Đúng rồi, vừa nãy ông nói, để… con trai cô ta làm người không mẹ, không phải là thật đấy chứ?”
Lộ lão gia thở dài: “Giả thôi.”
Đương nhiên là thật rồi, ông sớm đã chướng mắt Dư Mộng Nhân. Nếu cô ta không biết điều, còn dám tiếp tục gây chuyện, ông ấy nhất định sẽ khiến con trai cô ta làm người không có mẹ. Đáng tiếc, người phụ nữ đó không có tâm kế, gan quá nhỏ. Ông còn chưa nói thêm, cô ta đã chạy cút đi rồi…
Trên đường Dư Mộng Nhân về nhà toàn thân vẫn run rẩy, câu nói đó của Lộ lão gia, không ngừng vang lên bên tai cô ta…
Lộ Hướng Đông từng nói với cô ta, việc cha hắn nói, xưa nay không phải chuyện đùa. Cô ta cảm thấy hối hận vì việc lỗ mãng chạy tới Lộ Gia lần này.
Giờ này, xe trên đường đã không còn nhiều như lúc ra ngoài nưa, Dư Mộng Nhân nhanh chóng về chỗ cô ở, đi qua một ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ, lúc này tâm tư cô có chút phân tâm, không chú ý lắm xe cộ hai bên.
Xe vừa đi tới giữa ngã tư, bên phải đột nhiên xông ra một chiếc ô tô, Dư Mộng Nhân giật mình, vội đánh mạnh tay lái về phía trái, sau đó xe mất khống chế đầu va vào cột đen bên đường, đầu của Dư Mộng Nhân cũng va vào tay lái theo quán tính, may mà cô thắt dây an toàn, không thì bị thương ghê gớm hơn.
Chiếc ô tô đó không hề dừng lại, đạp nhanh ga chạy luôn. Dư Mộng Nhân choáng một lúc, tỉnh lại, ý thức được mình vừa xảy ra tai nạn, trên trán, không có vết nứt, nhưng lại nổi một cục, đầu đau buốt, chiếc ô tô đó sớm đã không thấy đâu.
Cô ta đẩy cửa xe, lắc lắc lư lư xuống xe, chưa đi được hai bước, đã quỳ phịch một cái xuống. Cô ta lấy ra điện thoại định gọi cho Lộ Hướng Đông, nhưng còn chưa gọi ra, cô ta đã vội ngắt máy.
Không được, không thể gọi…
Nói, nói không chừng…nói không chừng, tất cả việc này đều là do Lộ lão gia sắp xếp.
Ông ấy đã nói muốn để con trai cô, làm đứa trẻ không mẹ, khẳng định không phải dễ dàng nói vậy mà thôi. Nói không chừng, tai nạn hôm nay, chính là sự dạy dỗ với cô.
Dư Mộng Nhân nghĩ tới vụ tai nạn vừa nãy, trong lòng sợ sệt, cô ta suýt chút nữa, suýt chút nữa là chết rồi…
/2416
|