BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1643: Suýt nữa thì em đã hại chết một người đó
/2416
|
“Vậy mới nói, cần cái gì, tao đều giúp mày đến cùng.”
Dư Viễn Phàm bị dọa, mồ hôi lạnh trên trán tí tách nhỏ xuống. Cậu nói: “Không, không… Tôi không thấy oan ức gì hết, tôi không có bị oan… Nhà trường phạt tôi thế nào… Tôi không có ý kiến gì hết…”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Ồ, không có ý kiến sao?”
“Đi… đi vào nhà vệ sinh nữ, tôi… là tôi tự mình đi vào…”
Nhạc Thính Phong hỏi hắn: “Không phải lúc trước mày nói là có người thay đổi biển hiệu trên cửa sao?”
Dư Viễn Phàm cảm giác được tay Nhạc Thính Phong đang đè càng lúc càng nặng lên cổ cậu. Cậu lập tức nói: “Không có, không… Không ai đổi, không ai đổi, tôi… Lúc tôi đi vào, trên cửa đúng là… là nhà vệ sinh nữ… Tôi sợ bị… bị truy cứu trách nhiệm, tôi… là tôi nói dối…”
Nói đến đây, Dư Viễn Phàm đã biết thế nào gọi là thất bại thảm hại. Vốn định giả vờ nhảy lầu, ép nhà trường không xử lý mình, khiến bọn họ không dám làm gì, thế nhưng hiện giờ đều trôi theo dòng nước cả.
Đáp án này khiến Nhạc Thính Phong rất vừa lòng, cậu muốn để cho Dư Viễn Phàm phải tự mình thừa nhận, khiến hắn có muốn xoay người thoát tội cũng không thể.
Nhạc Thính Phong một tay túm lấy Dư Viễn Phàm từ hàng rào thả xuống, cậu ta rơi trên mặt đất. “Bịch!” – một tiếng trầm muộn phát ra.
Dư Viễn Phàm toàn thân giống như không còn chút khí lực nào, cả người xụi lơ tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt dại đi, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua giống như người đã chết.
Cô giáo Tống cùng thầy giáo Thể dục đồng thời thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, coi như cũng giữ được công việc.
Nhạc Thính Phong phủi phủi bàn tay, giống như vừa túm phải thứ gì bẩn thỉu. Cậu thở dài một tiếng: “Haizzz, nói sớm một chút thì đâu cần phải chỉnh như thế này chứ, cậu nói có phải hay không?”
Cậu khom lưng nhìn Dư Viễn Phàm nói: “Nam tử hán đại trượng phu, tự làm tự chịu. Không cần nói dối. Thầy cô giáo trong trường chúng ta cũng không phải không thấu tình đạt lý, cậu cứ thành thành thật thật khai báo, cũng chỉ là xử phạt nhẹ nhàng chút thôi, có gì ghê gớm đâu. Nói chung so với chuyện cậu tự tìm chết thì tốt hơn nhiều. Cũng đỡ liên lụy bao nhiêu người, làm chúng ta mất bao nhiêu thời gian quý báu.”
Dư Viễn Phàm giống như hóa ngốc vậy, nằm im đó không nhúc nhích. Nhạc Thính Phong khinh thường cười khẩy.
Cậu đứng lên: “Chủ nhiệm, chuyện còn lại để thầy xử lý. Cô giáo Tống… Mau quay về cho chúng em lên lớp chứ?”
Thầy giáo Thể dục kêu lên: “Cậu đứng lại, vừa rồi cậu cả gan làm loạn. Cậu có biết không, thiếu chút nữa là cậu hại chết một người, cậu…”
Nhạc Thính Phong cười nhạo một tiếng: “Nếu không có em cả gan làm loạn. Cậu ta bây giờ còn ở trên kia hô hoán muốn chết đó. Nếu mấy người làm việc hiệu quả chút, trước khi tan học có thể giải quyết ổn thỏa rồi.”
Thầy giáo Thể dục bị nói cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cậu nói đúng. Nếu cậu không làm ầm ĩ một phen, hẳn đến bây giờ Dư Viễn Phàm đã làm loạn hết cả lên rồi. Nhưng là một giáo viên, bản thân ông vẫn cảm thấy những gì Nhạc Thính Phong làm rất mạo hiểm, chỉ hơi sơ xuất sẽ có người chết.
“Cậu… Cậu là học sinh, sao có thể nói năng với giáo viên như thế?”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn đáp: “Vậy thầy muốn em nói thế nào?”
Cậu đứng ra giải quyết chuyện này chính là vì thấy Dư Viễn Phàm diễn nhiều quá. Nguyên cả một buổi học bị tên này làm cho nháo nhào lên.Thầy giáo Thể dục xụ mặt nói: “Tuy rằng cậu tóm lấy cậu ta đưa xuống, nhưng mà phương pháp của cậu là không được, quá liều lĩnh. Cậu không thử nghĩ lại xem, vạn nhất lại gặp phải chuyện không may thì sao? Cậu phải viết bản kiểm điểm, xong rồi để tôi trao đổi với hiệu trưởng xem, xem có ghi tội của cậu hay không…”
Nhạc Thính Phong nghe vậy thì thấy buồn cười, đã không cảm ơn mình cứu người thì thôi còn bắt đi viết bản kiểm điểm, còn ghi tội, đúng là bệnh rồi!
Dư Viễn Phàm bị dọa, mồ hôi lạnh trên trán tí tách nhỏ xuống. Cậu nói: “Không, không… Tôi không thấy oan ức gì hết, tôi không có bị oan… Nhà trường phạt tôi thế nào… Tôi không có ý kiến gì hết…”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Ồ, không có ý kiến sao?”
“Đi… đi vào nhà vệ sinh nữ, tôi… là tôi tự mình đi vào…”
Nhạc Thính Phong hỏi hắn: “Không phải lúc trước mày nói là có người thay đổi biển hiệu trên cửa sao?”
Dư Viễn Phàm cảm giác được tay Nhạc Thính Phong đang đè càng lúc càng nặng lên cổ cậu. Cậu lập tức nói: “Không có, không… Không ai đổi, không ai đổi, tôi… Lúc tôi đi vào, trên cửa đúng là… là nhà vệ sinh nữ… Tôi sợ bị… bị truy cứu trách nhiệm, tôi… là tôi nói dối…”
Nói đến đây, Dư Viễn Phàm đã biết thế nào gọi là thất bại thảm hại. Vốn định giả vờ nhảy lầu, ép nhà trường không xử lý mình, khiến bọn họ không dám làm gì, thế nhưng hiện giờ đều trôi theo dòng nước cả.
Đáp án này khiến Nhạc Thính Phong rất vừa lòng, cậu muốn để cho Dư Viễn Phàm phải tự mình thừa nhận, khiến hắn có muốn xoay người thoát tội cũng không thể.
Nhạc Thính Phong một tay túm lấy Dư Viễn Phàm từ hàng rào thả xuống, cậu ta rơi trên mặt đất. “Bịch!” – một tiếng trầm muộn phát ra.
Dư Viễn Phàm toàn thân giống như không còn chút khí lực nào, cả người xụi lơ tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt dại đi, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua giống như người đã chết.
Cô giáo Tống cùng thầy giáo Thể dục đồng thời thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, coi như cũng giữ được công việc.
Nhạc Thính Phong phủi phủi bàn tay, giống như vừa túm phải thứ gì bẩn thỉu. Cậu thở dài một tiếng: “Haizzz, nói sớm một chút thì đâu cần phải chỉnh như thế này chứ, cậu nói có phải hay không?”
Cậu khom lưng nhìn Dư Viễn Phàm nói: “Nam tử hán đại trượng phu, tự làm tự chịu. Không cần nói dối. Thầy cô giáo trong trường chúng ta cũng không phải không thấu tình đạt lý, cậu cứ thành thành thật thật khai báo, cũng chỉ là xử phạt nhẹ nhàng chút thôi, có gì ghê gớm đâu. Nói chung so với chuyện cậu tự tìm chết thì tốt hơn nhiều. Cũng đỡ liên lụy bao nhiêu người, làm chúng ta mất bao nhiêu thời gian quý báu.”
Dư Viễn Phàm giống như hóa ngốc vậy, nằm im đó không nhúc nhích. Nhạc Thính Phong khinh thường cười khẩy.
Cậu đứng lên: “Chủ nhiệm, chuyện còn lại để thầy xử lý. Cô giáo Tống… Mau quay về cho chúng em lên lớp chứ?”
Thầy giáo Thể dục kêu lên: “Cậu đứng lại, vừa rồi cậu cả gan làm loạn. Cậu có biết không, thiếu chút nữa là cậu hại chết một người, cậu…”
Nhạc Thính Phong cười nhạo một tiếng: “Nếu không có em cả gan làm loạn. Cậu ta bây giờ còn ở trên kia hô hoán muốn chết đó. Nếu mấy người làm việc hiệu quả chút, trước khi tan học có thể giải quyết ổn thỏa rồi.”
Thầy giáo Thể dục bị nói cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cậu nói đúng. Nếu cậu không làm ầm ĩ một phen, hẳn đến bây giờ Dư Viễn Phàm đã làm loạn hết cả lên rồi. Nhưng là một giáo viên, bản thân ông vẫn cảm thấy những gì Nhạc Thính Phong làm rất mạo hiểm, chỉ hơi sơ xuất sẽ có người chết.
“Cậu… Cậu là học sinh, sao có thể nói năng với giáo viên như thế?”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn đáp: “Vậy thầy muốn em nói thế nào?”
Cậu đứng ra giải quyết chuyện này chính là vì thấy Dư Viễn Phàm diễn nhiều quá. Nguyên cả một buổi học bị tên này làm cho nháo nhào lên.Thầy giáo Thể dục xụ mặt nói: “Tuy rằng cậu tóm lấy cậu ta đưa xuống, nhưng mà phương pháp của cậu là không được, quá liều lĩnh. Cậu không thử nghĩ lại xem, vạn nhất lại gặp phải chuyện không may thì sao? Cậu phải viết bản kiểm điểm, xong rồi để tôi trao đổi với hiệu trưởng xem, xem có ghi tội của cậu hay không…”
Nhạc Thính Phong nghe vậy thì thấy buồn cười, đã không cảm ơn mình cứu người thì thôi còn bắt đi viết bản kiểm điểm, còn ghi tội, đúng là bệnh rồi!
/2416
|