BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1635: Em làm cho cô quá thất vọng rồi
/2416
|
“Thầy cô có thể gọi điện hỏi trường cũ của em, hỏi xem rốt cuộc em có từng làm ra sự tình kiểu này hay không?”
Dư Viễn Phàm biết có người hãm hại mình, nhưng hiện giờ cậu ta không dám nói, không ai tin tưởng cậu ta, hơn nữa, cậu ta mà càng nói như vậy, các giáo viên lại càng cảm thấy rằng cậu ta đang chối bỏ trách nhiệm, sẽ cảm thấy rằng đây là cậu ta đang không chịu thừa nhận.
Thầy giáo Thể dục cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, quay sang nói với cô Tống: “Hiện tại em có nói cái gì cũng không được đâu, tôi chỉ tin vào những gì mà tôi tận mắt thấy. Cô Tống, đây là học trò trong lớp cô, cô nói đi, nên xử lý nó thế nào.”
Cô Tống dùng vẻ mặt thất vọng nhìn Dư Viễn Phàm: “Cô thật sự không ngờ rằng em có thể làm ra loại chuyện như vậy. Tuy nói là không phải phẩm chất, đạo đức của tất cả mọi người đều tốt, nhưng tuyệt đối không một ai có vấn đề như em. Em làm cho cô quá thất vọng rồi. Buổi sáng thì em gây loạn khi gặp chuyện không may, buổi chiều lại chạy tới… Em, em bảo cô phải làm thế nào mới tốt đây, em gọi ba mẹ em tới đây đi.”
Dư Viễn Phàm nắm chặt tay, cúi đầu, trong lòng tính tính toán toán, nhất định không thể gọi mẹ cậu ta tới được, nhưng mà… Nếu có thể gọi Lộ Hướng Đông tới đây thì lại có thể.
Loại người như Lộ Hướng Đông thì rất rất dễ lừa, cậu chỉ cần quật cường khóc lóc, nói mình không cố ý thì phỏng chừng ông ta sẽ tin ngay.
Cậu nói: “Cô giáo, mẹ em vừa mới sinh non, bây giờ còn chưa thể ra ngoài được, ba em…”
“ba em làm sao?”
Dư Viễn Phàm cúi đầu, cắn răng nói: “Từ nhỏ tới lớn, em chỉ gặp ba mình có một lần, em không biết có thể gọi ông ấy tới đây hay không…”
Cô Tống sửng sốt, cô cảm giác được rằng Dư Viễn Phàm dường như không phải đang nói dối, tuy rằng cô thấy rất phiền lòng với kiểu học sinh suốt ngày tai họa nhưng cô vẫn cảm thấy ít nhiều có chút đồng tình với em ấy.
“Haizzz… Vậy ba em là ai, số điện thoại là bao nhiêu để cô gọi điện cho ông ta?”
Dư Viễn Phàm cũng không biết số điện thoại của Lộ Hướng Đông, chỉ có thể gọi điện cho Dư Mộng Nhân trước để hỏi cô ta.
Trong lớp, Nhạc Thính Phong đá đá Lộ Tu Triệt, thấp giọng hỏi: “Cô Tống nhất định là sẽ muốn tên đó gọi ba mẹ tới trường, vậy thì rất có khả năng tên đó sẽ gọi cho mẹ đến dây. Nhưng tên đó lại nói rằng mẹ mình mới sinh non, vậy thì xem ra tên đó sẽ nghĩ biện pháp để gọi ông già hồ đồ của cậu tới. Đánh tin cho ông nội cậu đi, không thể để ba cậu đến đây.”
Nếu Dư Viễn Phàm thật sự gọi Lộ Hướng Đông đến đây thì tất cả những chuyện hôm nay là, hết thảy đều là uổng phí.
Cho dù trường học bên này có xử phạt Dư Viễn Phàm một chút nhưng Lộ Hướng Đông nhất định sẽ bị tên nó qua mặt, cho rằng nó bị oan uổng, lại càng thêm đồng tình với tên đó. Hơn nữa, đến lúc đó, chuyện Dư Viễn Phàm và Lộ Tu Triệt cùng lớp sẽ bại lộ, có lẽ Lộ Hướng Đông còn hoài nghi lên người Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ừ, được…”
Cậu vội vàng nhắn một tin nhắn ngắn cho ông nội: “Ông nội, trông chừng ba con, đừng để ông ta nhận điện thoại hay rời nhà.”
Sau khi nhắn xong, để đề phòng ông cụ không đọc được tin nhắn, Lộ Tu Triệt còn bấm số gọi cho ông một hồi.
Cầm điện thoại, Lộ Tu Triệt nói: “Xong rồi.”
Lúc này, cho dù Lộ Tu Triệt không gọi cuộc điện thoại này thì ông cụ cũng tuyệt đối không để Lộ Hướng Đông ra ngoài.
Giờ phút này, trong văn phòng, Lộ Hướng Đông hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, vắt óc tìm mưu tính kế sao cho ông cụ tin rằng hắn không phải muốn đi tìm Dư Mộng Nhân.
Điện thoại của ông cụ và Lộ Hướng Đông gần như đồng thời vang lên.
Ông cụ nhìn thoáng qua điện thoại của mình, thấy Lộ Tu Triệt nhắn tin tới, mặt không chút thay đổi buông điện thoại xuống, lại cầm điện thoại của Lộ Hướng Đông lên.
Lộ Hướng Đông tưởng Dư Mộng Nhân gọi tới, đầu lại càng cúi thấp xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Dư Viễn Phàm biết có người hãm hại mình, nhưng hiện giờ cậu ta không dám nói, không ai tin tưởng cậu ta, hơn nữa, cậu ta mà càng nói như vậy, các giáo viên lại càng cảm thấy rằng cậu ta đang chối bỏ trách nhiệm, sẽ cảm thấy rằng đây là cậu ta đang không chịu thừa nhận.
Thầy giáo Thể dục cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, quay sang nói với cô Tống: “Hiện tại em có nói cái gì cũng không được đâu, tôi chỉ tin vào những gì mà tôi tận mắt thấy. Cô Tống, đây là học trò trong lớp cô, cô nói đi, nên xử lý nó thế nào.”
Cô Tống dùng vẻ mặt thất vọng nhìn Dư Viễn Phàm: “Cô thật sự không ngờ rằng em có thể làm ra loại chuyện như vậy. Tuy nói là không phải phẩm chất, đạo đức của tất cả mọi người đều tốt, nhưng tuyệt đối không một ai có vấn đề như em. Em làm cho cô quá thất vọng rồi. Buổi sáng thì em gây loạn khi gặp chuyện không may, buổi chiều lại chạy tới… Em, em bảo cô phải làm thế nào mới tốt đây, em gọi ba mẹ em tới đây đi.”
Dư Viễn Phàm nắm chặt tay, cúi đầu, trong lòng tính tính toán toán, nhất định không thể gọi mẹ cậu ta tới được, nhưng mà… Nếu có thể gọi Lộ Hướng Đông tới đây thì lại có thể.
Loại người như Lộ Hướng Đông thì rất rất dễ lừa, cậu chỉ cần quật cường khóc lóc, nói mình không cố ý thì phỏng chừng ông ta sẽ tin ngay.
Cậu nói: “Cô giáo, mẹ em vừa mới sinh non, bây giờ còn chưa thể ra ngoài được, ba em…”
“ba em làm sao?”
Dư Viễn Phàm cúi đầu, cắn răng nói: “Từ nhỏ tới lớn, em chỉ gặp ba mình có một lần, em không biết có thể gọi ông ấy tới đây hay không…”
Cô Tống sửng sốt, cô cảm giác được rằng Dư Viễn Phàm dường như không phải đang nói dối, tuy rằng cô thấy rất phiền lòng với kiểu học sinh suốt ngày tai họa nhưng cô vẫn cảm thấy ít nhiều có chút đồng tình với em ấy.
“Haizzz… Vậy ba em là ai, số điện thoại là bao nhiêu để cô gọi điện cho ông ta?”
Dư Viễn Phàm cũng không biết số điện thoại của Lộ Hướng Đông, chỉ có thể gọi điện cho Dư Mộng Nhân trước để hỏi cô ta.
Trong lớp, Nhạc Thính Phong đá đá Lộ Tu Triệt, thấp giọng hỏi: “Cô Tống nhất định là sẽ muốn tên đó gọi ba mẹ tới trường, vậy thì rất có khả năng tên đó sẽ gọi cho mẹ đến dây. Nhưng tên đó lại nói rằng mẹ mình mới sinh non, vậy thì xem ra tên đó sẽ nghĩ biện pháp để gọi ông già hồ đồ của cậu tới. Đánh tin cho ông nội cậu đi, không thể để ba cậu đến đây.”
Nếu Dư Viễn Phàm thật sự gọi Lộ Hướng Đông đến đây thì tất cả những chuyện hôm nay là, hết thảy đều là uổng phí.
Cho dù trường học bên này có xử phạt Dư Viễn Phàm một chút nhưng Lộ Hướng Đông nhất định sẽ bị tên nó qua mặt, cho rằng nó bị oan uổng, lại càng thêm đồng tình với tên đó. Hơn nữa, đến lúc đó, chuyện Dư Viễn Phàm và Lộ Tu Triệt cùng lớp sẽ bại lộ, có lẽ Lộ Hướng Đông còn hoài nghi lên người Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ừ, được…”
Cậu vội vàng nhắn một tin nhắn ngắn cho ông nội: “Ông nội, trông chừng ba con, đừng để ông ta nhận điện thoại hay rời nhà.”
Sau khi nhắn xong, để đề phòng ông cụ không đọc được tin nhắn, Lộ Tu Triệt còn bấm số gọi cho ông một hồi.
Cầm điện thoại, Lộ Tu Triệt nói: “Xong rồi.”
Lúc này, cho dù Lộ Tu Triệt không gọi cuộc điện thoại này thì ông cụ cũng tuyệt đối không để Lộ Hướng Đông ra ngoài.
Giờ phút này, trong văn phòng, Lộ Hướng Đông hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, vắt óc tìm mưu tính kế sao cho ông cụ tin rằng hắn không phải muốn đi tìm Dư Mộng Nhân.
Điện thoại của ông cụ và Lộ Hướng Đông gần như đồng thời vang lên.
Ông cụ nhìn thoáng qua điện thoại của mình, thấy Lộ Tu Triệt nhắn tin tới, mặt không chút thay đổi buông điện thoại xuống, lại cầm điện thoại của Lộ Hướng Đông lên.
Lộ Hướng Đông tưởng Dư Mộng Nhân gọi tới, đầu lại càng cúi thấp xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
/2416
|