BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1633: May mà Không phải là Kẻ địch của cậu ta
/2416
|
Cô giáo Tống lắc đầu, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà Dư Viễn Phàm lại như vậy, thật là có chút tệ không tưởng tượng nổi mà. Nếu biết thế này thì lúc trước cô không nên đồng ý tiếp nhận học sinh này.
“Chúng ta cứ học đi, hôm nay là tiết lịch sử đầu tiên trong học kỳ này của các em, hy vọng các em đã xốc lại tinh thần, chăm chú nghe giảng.”
Cô giáo Tống bắt đầu giảng bài, bên dưới đám học trò đều chăm chú nghe giảng, không ai thèm nhớ đến cái tên Dư Viễn Phàm kia vì sao đến giờ còn chưa vào lớp.
Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một tia cười lạnh giảo hoạt.
Nhạc Thính Phong thấy Dư Viễn Phàm vội vàng chạy xuống nhà vệ sinh tầng trệt, sau đó lại xuống thẳng lầu liền đoán ngay được là bởi vì ở đó đông người nên tên đó chuẩn bị tới nơi khác để giải quyết.
Mà xung quanh đó, phần lớn đều là các phòng học. Trong tình huống này, nếu bọn họ đoán không sai thì chỉ có tòa nhà thực nghiệm là ít người mà thôi.
Thấy Dư Viễn Phàm chạy quắn đít thế kia, nhất định là sẽ không xếp hàng nên Nhạc Thính Phong đã đoán chính xác là tên đó tới tòa nhà thực nghiệm.
Tầng một tòa nhà thực nghiệm không có nhà vệ sinh, Dư Viễn Phàm chắc chắn phải lên tầng hai.
Vì vậy, Lộ Tu Triệt liền gọi cho anh vệ sĩ luôn luôn sẵn sàng nhận mệnh lệnh của cậu ta, bảo anh ta trước tiên lấy biển hiệu của hai nhà vệ sinh đổi cho nhau, sau đó ẩn nấp đi, sau khi Dư Viễn Phàm ra ngoài thì nhanh chóng đổi về như cũ.
Đợi đến khi hai cô bé kia bước vào, thét chói tai rồi chạy ra. Anh vệ sĩ thừa dịp Dư Viễn Phàm còn chưa ra ngoài thì lại đổi lại một chút, bởi khi Dư Viễn Phàm đi ra, nhất định sẽ liếc mắt nhìn lại một lần nữa, vậy phải cho cậu ta nhìn thấy rằng đây đúng là WC nam.
Tiếp đó, chính là sau khi Dư Viễn Phàm rời khỏi WC xuống lầu, anh vệ sĩ lại một lần nữa đổi lại hai cái biển hiệu, sau đó họ mới chạy tới tầng 3, cố gắng trốn thật kỹ, chờ thấy giáo chủ nhiệm dẫn hai cô bé kia lên, nhìn thấy đó đúng là WC nữ, khi đó mới trực tiếp đánh thẳng vào mặt Dư Viễn Phàm.
Mà anh vệ sĩ thì ngay khi bọn họ đứng ở trước cửa WC đã lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Như vậy thì chỉ cần qua hai, ba người nói chuyện, thì dù Dư Viễn Phàm có muốn giải thích thế nào cũng không được, hơn nữa cũng không thể nắm được bất cứ nhược điểm gì của bọn họ.
Nhạc Thính Phong bày ra chủ ý này cho Lộ Tu Triệt, hoàn toàn đủ để khiến Dư Viễn Phàm phải chịu vài chậu nước bẩn.
Hiện giờ hai cậu sẽ ngồi chờ để xem kịch vui, Dư Viễn Phàm vừa bắt đầu đã bị nắm thóp, cả tình lẫn lý đều không có, bộ dáng càng tô càng đen.
Đợi khoảng mười phút, thầy giáo Thể dục dẫn theo Dư Viễn Phàm và hai cô bé khác xuất hiện trước cửa lớp bọn họ.
Lộ Tu Triệt vốn một mực chú ý ra ngoài cửa, thấy bọn họ thì vội đá đá Nhạc Thính Phong, trò hay đến rồi này.
Nhạc Thính Phong liếc mắt một cái, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh, căn bản không thèm để ý.
Lộ Tu Triệt thấy bộ dạng này của cậu thì nuốt nuột yết hầu, nói thật, ở ngôi trường này, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với Nhạc Thính Phong, lời này quả thật vô cùng chính xác.
Cậu đã nói từ trước rồi, chỉ cần có Nhạc Thính Phong ở đây thì Dư Viễn Phàm kia tính là cái gì chứ?
Có thể so sánh được với sự âm hiểm của Nhạc Thính Phong sao?
Trước mặt Nhạc Thính Phong, cậu ta chỉ có nước ăn đòn mà thôi. Hơn nữa, tên nhỏ mọn Dư Viễn Phàm này, ngay cả ai đánh mình cũng không biết được luôn.
Lộ Tu Triệt cảm thấy may mắn, quá may mắn vì Nhạc Thính Phong là bạn cậu, là người đứng cùng chiến tuyến với cậu.
Nói cách khác, so với Dư Viễn Phàm, giờ cậu cao hơn nhiều lắm.
Thầy giáo Thể dục sắc mặt không tốt đẹp gì, gọi một tiếng: “Cô giáo Tống.”
Cô Tống thấy ông ta thì đành phải tạm ngừng tiết học, sau đó bảo học sinh chờ một chút, vội chạy ra: “Chủ nhiệm, sao vậy? Có chuyện gì quan trọng ư?”
Cô Tống nhìn thấy Dư Viễn Phàm khóc lóc đến mặt đầy nước mắt, nhất thời không biết nói gì: “Dư Viễn Phàm, em… Em lại làm cái gì vậy?”
“Chúng ta cứ học đi, hôm nay là tiết lịch sử đầu tiên trong học kỳ này của các em, hy vọng các em đã xốc lại tinh thần, chăm chú nghe giảng.”
Cô giáo Tống bắt đầu giảng bài, bên dưới đám học trò đều chăm chú nghe giảng, không ai thèm nhớ đến cái tên Dư Viễn Phàm kia vì sao đến giờ còn chưa vào lớp.
Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một tia cười lạnh giảo hoạt.
Nhạc Thính Phong thấy Dư Viễn Phàm vội vàng chạy xuống nhà vệ sinh tầng trệt, sau đó lại xuống thẳng lầu liền đoán ngay được là bởi vì ở đó đông người nên tên đó chuẩn bị tới nơi khác để giải quyết.
Mà xung quanh đó, phần lớn đều là các phòng học. Trong tình huống này, nếu bọn họ đoán không sai thì chỉ có tòa nhà thực nghiệm là ít người mà thôi.
Thấy Dư Viễn Phàm chạy quắn đít thế kia, nhất định là sẽ không xếp hàng nên Nhạc Thính Phong đã đoán chính xác là tên đó tới tòa nhà thực nghiệm.
Tầng một tòa nhà thực nghiệm không có nhà vệ sinh, Dư Viễn Phàm chắc chắn phải lên tầng hai.
Vì vậy, Lộ Tu Triệt liền gọi cho anh vệ sĩ luôn luôn sẵn sàng nhận mệnh lệnh của cậu ta, bảo anh ta trước tiên lấy biển hiệu của hai nhà vệ sinh đổi cho nhau, sau đó ẩn nấp đi, sau khi Dư Viễn Phàm ra ngoài thì nhanh chóng đổi về như cũ.
Đợi đến khi hai cô bé kia bước vào, thét chói tai rồi chạy ra. Anh vệ sĩ thừa dịp Dư Viễn Phàm còn chưa ra ngoài thì lại đổi lại một chút, bởi khi Dư Viễn Phàm đi ra, nhất định sẽ liếc mắt nhìn lại một lần nữa, vậy phải cho cậu ta nhìn thấy rằng đây đúng là WC nam.
Tiếp đó, chính là sau khi Dư Viễn Phàm rời khỏi WC xuống lầu, anh vệ sĩ lại một lần nữa đổi lại hai cái biển hiệu, sau đó họ mới chạy tới tầng 3, cố gắng trốn thật kỹ, chờ thấy giáo chủ nhiệm dẫn hai cô bé kia lên, nhìn thấy đó đúng là WC nữ, khi đó mới trực tiếp đánh thẳng vào mặt Dư Viễn Phàm.
Mà anh vệ sĩ thì ngay khi bọn họ đứng ở trước cửa WC đã lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Như vậy thì chỉ cần qua hai, ba người nói chuyện, thì dù Dư Viễn Phàm có muốn giải thích thế nào cũng không được, hơn nữa cũng không thể nắm được bất cứ nhược điểm gì của bọn họ.
Nhạc Thính Phong bày ra chủ ý này cho Lộ Tu Triệt, hoàn toàn đủ để khiến Dư Viễn Phàm phải chịu vài chậu nước bẩn.
Hiện giờ hai cậu sẽ ngồi chờ để xem kịch vui, Dư Viễn Phàm vừa bắt đầu đã bị nắm thóp, cả tình lẫn lý đều không có, bộ dáng càng tô càng đen.
Đợi khoảng mười phút, thầy giáo Thể dục dẫn theo Dư Viễn Phàm và hai cô bé khác xuất hiện trước cửa lớp bọn họ.
Lộ Tu Triệt vốn một mực chú ý ra ngoài cửa, thấy bọn họ thì vội đá đá Nhạc Thính Phong, trò hay đến rồi này.
Nhạc Thính Phong liếc mắt một cái, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh, căn bản không thèm để ý.
Lộ Tu Triệt thấy bộ dạng này của cậu thì nuốt nuột yết hầu, nói thật, ở ngôi trường này, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với Nhạc Thính Phong, lời này quả thật vô cùng chính xác.
Cậu đã nói từ trước rồi, chỉ cần có Nhạc Thính Phong ở đây thì Dư Viễn Phàm kia tính là cái gì chứ?
Có thể so sánh được với sự âm hiểm của Nhạc Thính Phong sao?
Trước mặt Nhạc Thính Phong, cậu ta chỉ có nước ăn đòn mà thôi. Hơn nữa, tên nhỏ mọn Dư Viễn Phàm này, ngay cả ai đánh mình cũng không biết được luôn.
Lộ Tu Triệt cảm thấy may mắn, quá may mắn vì Nhạc Thính Phong là bạn cậu, là người đứng cùng chiến tuyến với cậu.
Nói cách khác, so với Dư Viễn Phàm, giờ cậu cao hơn nhiều lắm.
Thầy giáo Thể dục sắc mặt không tốt đẹp gì, gọi một tiếng: “Cô giáo Tống.”
Cô Tống thấy ông ta thì đành phải tạm ngừng tiết học, sau đó bảo học sinh chờ một chút, vội chạy ra: “Chủ nhiệm, sao vậy? Có chuyện gì quan trọng ư?”
Cô Tống nhìn thấy Dư Viễn Phàm khóc lóc đến mặt đầy nước mắt, nhất thời không biết nói gì: “Dư Viễn Phàm, em… Em lại làm cái gì vậy?”
/2416
|