Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều bất đắc dĩ. Cuối cùng, đành phải cúi đầu rời đi, bọn họ có thể làm sao đây?
Chờ sau khi ba người bọn họ rời đi, Lộ Hướng Đông cao hứng lấy ra điện thoại di động để gọi cho Dư Mộng Nhân, nhưng đầu dây bên kia có tín hiệu nhưng lại không có ai nhấc máy cả.
Lộ Hướng Đông liên tục gọi vài cuộc đều như vậy. Hắn cho rằng nhất định là do sáng nay hắn không đưa Dư Viễn Phàm tới trường nên Dư Mộng Nhân mới tức giận.
Hắn liền thở dài, hắn muốn đi, nhưng mà lại đi không được mà…
Lộ Hướng Đông liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ ba mươi lăm phút buổi chiều, thừa dịp ông cụ không ở nhà, phải nhanh chạy qua một chuyến mới được.
Hắn cầm chìa khoá xe rời đi, không quên nhìn cậu thư ký, uy hiếp cậu ta không được phép báo cáo chuyện này với ông cụ.
Đi vào hầm để xe, Lộ Hướng Đông vừa mới khổi động xe, thì ngay phía trước chỗ hắn đang đậu xe bỗng nhiên có một chiếc xe lao ra từ bên trái, chặn trước xe của hắn.
Lộ Hướng Đông sợ tới mức đạp mạnh chân ga. Lúc này hắn không giả bộ nữa, hắn hạ cửa kính xe xuống, chửi ầm lên: “Này, muốn chết hả, mày làm gì thế hả…”
Mắng mỏ một lát, Lộ Hướng Đông cảm thất buồn bực, hừ, sao chiếc xe này nhìn quen vậy nhỉ?
Cửa kính phía sau xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Lộ Hướng Đông sợ nhất trên thế gian này.
Lộ Hướng Đông sợ tới mức hai mắt trợn trừng trừng, ôi trời đất ơi…
Ông cụ bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Xem ra mày không nghe vào tai bất cứ câu nào trong những lời nói của ta rồi.”
Hầm để xe vô cùng im lặng, từng lời nói của ông cụ giống như có thể nghe được tiếng vang, tiếng vang này từng chút, từng chút một đánh thẳng lên người Lộ Hướng Đông, khiến hắn như bị rút gân, ngồi xụi lơ trên xe.
Hắn muốn khóc quá, bảo sao khi nãy ông cụ lại rời đi sảng khoái như vậy, thì ra là ông ở đây chờ hắn ư?
…
Lộ Hướng Đông gọi cuộc thứ nhất Dư Mộng Nhân đã thấy rồi, nhưng hắn có gọi cuộc thứ hai thứ ba thứ tư, cô ta cũng không thèm tiếp.
Cô ta nghĩ mình phải cho Lộ Hướng Đông thấy rằng cô ta đang rất tức giận.
Dư Viễn Phàm đã lại đi học, hôm nay thằng bé vô cùng tức giận, xem ra ngôi trường đó cũng không phải quá tốt.
Dư Mộng Nhân thu thập bản thân một chút, tô vẽ một bộ dạng thoạt nhìn giống như đang vô cùng yếu ớt, môi tái nhợt, mặt trắng bệch, hai mắt long lanh nước thuốc. Hơn nữa hành động của cô ta, thoạt nhìn liềnthấy vô cùng thương tâm và cô đơn, giống như đang cất giấu nỗi thương tâm vô cùng vô tận vậy.
Dư Mộng Nhân cho rằng Lộ Hướng Đông sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng cô ta không ngừng nhìn lên đồng hồ, không ngừng xem, đảo mắt đã qua một giờ, sao hắn ta còn chưa tới chứ?
Dư Mộng Nhân nhìn điện thoại, do dự không biết có nên gọi tới cho hắn ta hay không?
…
Ở trường học, buổi chiều, Dư Viễn Phàm ngoan ngoãn hơn buổi sáng nhiều, nhưng khi đến lớp, thấy chiếc ghế không còn nguyên vẹn do bản thân cậu ta làm trong lớp, nhưng vẫn không ai thèm để ý đến cậu, cậu cũng không thể tìm được ai để nói được.
Buổi chiều trôi qua hai tiết học liên tiếp trong yên tĩnh. Trong lớp cũng không có ai cố ý tìm Dư Viễn Phàm để gây phiền toái. Cậu ta cũng thành thật, không giống như lúc trưa diễn vở hài kịch kia, nhảy lên nhảy xuống khắp nơi.
Sau khi hết tiết thứ 2, Dư Viễn Phàm muốn đi WC.
Nhưng phòng vệ sinh nam ở tầng này của cậu lại có quá nhiều người, cậu lại không nhịn được nữa đành hướng về phía tòa nhà thực nghiệm mà chạy tới, lên lầu hai, thấy có cánh cửa có gắn biển nhà vệ sinh nam, cậu ta liền xông thẳng vào.
Sau khi giải quyết xong xuôi, cậu ta đi ra, đúng lúc lại thấy hai cô bé bước vào. Khi ấy cậu liền sửng sốt không thôi, đâu không phải là nhà vệ sinh nam sao?
Giây tiếp theo, hai cô bé kia hét lên một tiếng chói tai, sau đó che mặt chạy ra ngoài.
Dư Viễn Phàm còn chưa hiểu sao chuyện lại thành thế này. Cậu sửng sốt trong chốc lát, không hiểu sao liền tiêu sái bước ra, còn chưa ra khỏi tòa nhà thực nghiệm liền thấy hai cô bé kia dẫn giáo viên chủ nhiệm tới, chỉ vào cậu ta mà quát: “Thầy giáo, chính là hắn, tên biến thái… Hắn ta vào WC nữ…”
Chờ sau khi ba người bọn họ rời đi, Lộ Hướng Đông cao hứng lấy ra điện thoại di động để gọi cho Dư Mộng Nhân, nhưng đầu dây bên kia có tín hiệu nhưng lại không có ai nhấc máy cả.
Lộ Hướng Đông liên tục gọi vài cuộc đều như vậy. Hắn cho rằng nhất định là do sáng nay hắn không đưa Dư Viễn Phàm tới trường nên Dư Mộng Nhân mới tức giận.
Hắn liền thở dài, hắn muốn đi, nhưng mà lại đi không được mà…
Lộ Hướng Đông liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ ba mươi lăm phút buổi chiều, thừa dịp ông cụ không ở nhà, phải nhanh chạy qua một chuyến mới được.
Hắn cầm chìa khoá xe rời đi, không quên nhìn cậu thư ký, uy hiếp cậu ta không được phép báo cáo chuyện này với ông cụ.
Đi vào hầm để xe, Lộ Hướng Đông vừa mới khổi động xe, thì ngay phía trước chỗ hắn đang đậu xe bỗng nhiên có một chiếc xe lao ra từ bên trái, chặn trước xe của hắn.
Lộ Hướng Đông sợ tới mức đạp mạnh chân ga. Lúc này hắn không giả bộ nữa, hắn hạ cửa kính xe xuống, chửi ầm lên: “Này, muốn chết hả, mày làm gì thế hả…”
Mắng mỏ một lát, Lộ Hướng Đông cảm thất buồn bực, hừ, sao chiếc xe này nhìn quen vậy nhỉ?
Cửa kính phía sau xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Lộ Hướng Đông sợ nhất trên thế gian này.
Lộ Hướng Đông sợ tới mức hai mắt trợn trừng trừng, ôi trời đất ơi…
Ông cụ bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Xem ra mày không nghe vào tai bất cứ câu nào trong những lời nói của ta rồi.”
Hầm để xe vô cùng im lặng, từng lời nói của ông cụ giống như có thể nghe được tiếng vang, tiếng vang này từng chút, từng chút một đánh thẳng lên người Lộ Hướng Đông, khiến hắn như bị rút gân, ngồi xụi lơ trên xe.
Hắn muốn khóc quá, bảo sao khi nãy ông cụ lại rời đi sảng khoái như vậy, thì ra là ông ở đây chờ hắn ư?
…
Lộ Hướng Đông gọi cuộc thứ nhất Dư Mộng Nhân đã thấy rồi, nhưng hắn có gọi cuộc thứ hai thứ ba thứ tư, cô ta cũng không thèm tiếp.
Cô ta nghĩ mình phải cho Lộ Hướng Đông thấy rằng cô ta đang rất tức giận.
Dư Viễn Phàm đã lại đi học, hôm nay thằng bé vô cùng tức giận, xem ra ngôi trường đó cũng không phải quá tốt.
Dư Mộng Nhân thu thập bản thân một chút, tô vẽ một bộ dạng thoạt nhìn giống như đang vô cùng yếu ớt, môi tái nhợt, mặt trắng bệch, hai mắt long lanh nước thuốc. Hơn nữa hành động của cô ta, thoạt nhìn liềnthấy vô cùng thương tâm và cô đơn, giống như đang cất giấu nỗi thương tâm vô cùng vô tận vậy.
Dư Mộng Nhân cho rằng Lộ Hướng Đông sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng cô ta không ngừng nhìn lên đồng hồ, không ngừng xem, đảo mắt đã qua một giờ, sao hắn ta còn chưa tới chứ?
Dư Mộng Nhân nhìn điện thoại, do dự không biết có nên gọi tới cho hắn ta hay không?
…
Ở trường học, buổi chiều, Dư Viễn Phàm ngoan ngoãn hơn buổi sáng nhiều, nhưng khi đến lớp, thấy chiếc ghế không còn nguyên vẹn do bản thân cậu ta làm trong lớp, nhưng vẫn không ai thèm để ý đến cậu, cậu cũng không thể tìm được ai để nói được.
Buổi chiều trôi qua hai tiết học liên tiếp trong yên tĩnh. Trong lớp cũng không có ai cố ý tìm Dư Viễn Phàm để gây phiền toái. Cậu ta cũng thành thật, không giống như lúc trưa diễn vở hài kịch kia, nhảy lên nhảy xuống khắp nơi.
Sau khi hết tiết thứ 2, Dư Viễn Phàm muốn đi WC.
Nhưng phòng vệ sinh nam ở tầng này của cậu lại có quá nhiều người, cậu lại không nhịn được nữa đành hướng về phía tòa nhà thực nghiệm mà chạy tới, lên lầu hai, thấy có cánh cửa có gắn biển nhà vệ sinh nam, cậu ta liền xông thẳng vào.
Sau khi giải quyết xong xuôi, cậu ta đi ra, đúng lúc lại thấy hai cô bé bước vào. Khi ấy cậu liền sửng sốt không thôi, đâu không phải là nhà vệ sinh nam sao?
Giây tiếp theo, hai cô bé kia hét lên một tiếng chói tai, sau đó che mặt chạy ra ngoài.
Dư Viễn Phàm còn chưa hiểu sao chuyện lại thành thế này. Cậu sửng sốt trong chốc lát, không hiểu sao liền tiêu sái bước ra, còn chưa ra khỏi tòa nhà thực nghiệm liền thấy hai cô bé kia dẫn giáo viên chủ nhiệm tới, chỉ vào cậu ta mà quát: “Thầy giáo, chính là hắn, tên biến thái… Hắn ta vào WC nữ…”
/2416
|