Đột nhiên trên đầu bị ăn một cây gậy, Lộ Hướng Đông đau đến mức hơi ngẩn ra, ông cụ hét: “Mày muốn tìm đường chết phải không, mày muốn chết tao và Tiểu Triệt còn chưa muốn chết.”
“Ba, ba... ba, có thể đừng đánh vào đầu không, con hơi choáng, còn nữa con... con run tay... con cũng không muốn như vậy...”
Hắn chủ yếu là sợ, hễ nghĩ tới sau khi về nhà, phải đối diện với cực hình, hắn liền rất sợ hãi.
Lộ Tu Triệt ở phía sau nhìn, mặt không biểu cảm, khoé môi còn mang theo một nụ cười nhạt, cậu đương nhiên biết Lộ Hướng Đông vì sao run tay, nhưng, cậu tin, sau khi về, có khi ông ấy càng run hơn.
Lộ Hướng Đông mấy lần liền đều muốn thừa nhận lỗi với Lộ lão gia trước, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt mây đen mù mịt đó của ba mình, trong gương sau xe, Lộ Hướng Đông liền ngẩn ra, đến dũng khí nói chuyện hắn cũng không còn.
Hắn nhìn trộm Lộ Tu Triệt một cái, kết quả con trai hắn mặt lạnh nhạt, đối diện với cảnh ngộ của hắn đến ánh mắt cũng không có.
Lộ Hướng Đông lúc này rất muốn bỏ xe chạy trốn, giờ nhảy xuống ngã gãy chân, cũng tốt hơn bị ông cụ đánh chết.
Nhưng mỗi lần hắn có cách nghĩ này, ba hắn dường như đều biết trong lòng hắn nghĩ gì, một gậy chọc tới, vừa hay chọc tới vết thương, đau tới mức toàn thân hắn run rẩy, suy nghĩ cũng không còn nữa.
Lộ Tu Triệt ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy rất muốn cười.
Đây chính là ba hắn, vừa run sợ vừa không có bản lĩnh, ha...
Ông ấy như vậy, còn muốn đưa người phụ nữ đó vào Lộ gia, tìm chỗ chết sao?
Lộ Hướng Đông lái xe đi hình rắn lượn một lúc lâu, mới hồi phục bình thường.
Cuối cùng, Lộ gia ở ngay trước mặt rồi, trong lòng Lộ Hướng Đông càng sợ hãi, tới Lộ gia, hắn thật sự cách cái chết không xa nữa.
Nhưng cứ như vậy, mây đen dường như còn không chịu buông tha hắn, vì đợi tới khi hắn lại gần cửa lớn Lộ gia phát hiện, có mấy người phụ nữ đang đứng ở cửa nhà hắn.
Trong đó có mấy người giúp việc trong nhà, còn có một... là người phụ nữ hiện giờ hắn không không muốn gặp nhất... Dư Mộng Nhân.
Nhìn thấy Dư Mộng Nhân, trong lòng Lộ Hướng Đông mắng một tiếng mẹ kiếp, bản năng dưới chân giẵm mạnh lên phanh, xe đột nhiên dừng lại. Lộ lão gia và Lộ Tu Triệt đều lao về phía trước. Lộ lão gia đầu đập vào ghế ngồi phía trước rồi.
Lộ lão gia tức tới xanh mặt, đặc biệt là khi ông nhìn thấy, Dư Mộng Nhân lại tới rồi, ngọn lửa đó càng bốc lên mạnh hơn...
Ông lạnh lùng nói: “Lộ Hướng Đông.”
Giọng nói không cao không thấp, lạnh buốt, ánh mắt như nhìn người chết, dọa cho Lộ Hướng Đông run lẩy bẩy, răng lợi trên dưới va đập vào nhau: “Ba... con, con không biết... hôm qua, ba nghe thấy con... con nói rồi đấy...”
Giờ Lộ Hướng Đông rất muốn đánh chết người phụ nữ Dư Mộng Nhân này. Hắn đã rất đen đủi rồi, cô ta còn tới đổ thêm dầu vào lửa. Trong cuộc điện thoại hôm qua lẽ nào hắn nói không rõ, cút xa chút không được sao, vì sao còn phải chạy tới cửa nhà?
“Nhưng cô ta tìm tới tận cửa nhà rồi. Lộ Hướng Đông sự nhẫn nại của tao đã bị mày dùng hết rồi.”
“Ba, ba... ba nghe con giải thích, con thật sự không có bất cứ tình cảm nào với người phụ nữ này. Ba đợi con đi đuổi cô ta...” Lộ Hướng Đông để có thể sống tiếp, để có thể khiến lửa giận của Lộ lão gia nguội bớt một chút, hắn vội vàng cởi dây an toàn, sau đó đẩy cửa xe xông ra.
Vừa xuống xe hắn liền tức giật quát một tiếng: “Dư Mộng Nhân...”
Dư Mộng Nhân nhìn thấy hắn liền phá vỡ vòng vây của những người giúp việc đó, chạy về phía hắn, hét lên đầy thâm tình: “Hướng Đông.…”
Cuối cùng chạy tới trước mặt Lộ Hướng Đông, chuẩn bị bày tỏ nỗi lòng, không ngờ, hắn lại giơ tay lên, đánh mạnh xuống, bốp một tiếng. Dư Mộng Nhân lúc đó bị đánh choáng rồi.
“Ba, ba... ba, có thể đừng đánh vào đầu không, con hơi choáng, còn nữa con... con run tay... con cũng không muốn như vậy...”
Hắn chủ yếu là sợ, hễ nghĩ tới sau khi về nhà, phải đối diện với cực hình, hắn liền rất sợ hãi.
Lộ Tu Triệt ở phía sau nhìn, mặt không biểu cảm, khoé môi còn mang theo một nụ cười nhạt, cậu đương nhiên biết Lộ Hướng Đông vì sao run tay, nhưng, cậu tin, sau khi về, có khi ông ấy càng run hơn.
Lộ Hướng Đông mấy lần liền đều muốn thừa nhận lỗi với Lộ lão gia trước, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt mây đen mù mịt đó của ba mình, trong gương sau xe, Lộ Hướng Đông liền ngẩn ra, đến dũng khí nói chuyện hắn cũng không còn.
Hắn nhìn trộm Lộ Tu Triệt một cái, kết quả con trai hắn mặt lạnh nhạt, đối diện với cảnh ngộ của hắn đến ánh mắt cũng không có.
Lộ Hướng Đông lúc này rất muốn bỏ xe chạy trốn, giờ nhảy xuống ngã gãy chân, cũng tốt hơn bị ông cụ đánh chết.
Nhưng mỗi lần hắn có cách nghĩ này, ba hắn dường như đều biết trong lòng hắn nghĩ gì, một gậy chọc tới, vừa hay chọc tới vết thương, đau tới mức toàn thân hắn run rẩy, suy nghĩ cũng không còn nữa.
Lộ Tu Triệt ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy rất muốn cười.
Đây chính là ba hắn, vừa run sợ vừa không có bản lĩnh, ha...
Ông ấy như vậy, còn muốn đưa người phụ nữ đó vào Lộ gia, tìm chỗ chết sao?
Lộ Hướng Đông lái xe đi hình rắn lượn một lúc lâu, mới hồi phục bình thường.
Cuối cùng, Lộ gia ở ngay trước mặt rồi, trong lòng Lộ Hướng Đông càng sợ hãi, tới Lộ gia, hắn thật sự cách cái chết không xa nữa.
Nhưng cứ như vậy, mây đen dường như còn không chịu buông tha hắn, vì đợi tới khi hắn lại gần cửa lớn Lộ gia phát hiện, có mấy người phụ nữ đang đứng ở cửa nhà hắn.
Trong đó có mấy người giúp việc trong nhà, còn có một... là người phụ nữ hiện giờ hắn không không muốn gặp nhất... Dư Mộng Nhân.
Nhìn thấy Dư Mộng Nhân, trong lòng Lộ Hướng Đông mắng một tiếng mẹ kiếp, bản năng dưới chân giẵm mạnh lên phanh, xe đột nhiên dừng lại. Lộ lão gia và Lộ Tu Triệt đều lao về phía trước. Lộ lão gia đầu đập vào ghế ngồi phía trước rồi.
Lộ lão gia tức tới xanh mặt, đặc biệt là khi ông nhìn thấy, Dư Mộng Nhân lại tới rồi, ngọn lửa đó càng bốc lên mạnh hơn...
Ông lạnh lùng nói: “Lộ Hướng Đông.”
Giọng nói không cao không thấp, lạnh buốt, ánh mắt như nhìn người chết, dọa cho Lộ Hướng Đông run lẩy bẩy, răng lợi trên dưới va đập vào nhau: “Ba... con, con không biết... hôm qua, ba nghe thấy con... con nói rồi đấy...”
Giờ Lộ Hướng Đông rất muốn đánh chết người phụ nữ Dư Mộng Nhân này. Hắn đã rất đen đủi rồi, cô ta còn tới đổ thêm dầu vào lửa. Trong cuộc điện thoại hôm qua lẽ nào hắn nói không rõ, cút xa chút không được sao, vì sao còn phải chạy tới cửa nhà?
“Nhưng cô ta tìm tới tận cửa nhà rồi. Lộ Hướng Đông sự nhẫn nại của tao đã bị mày dùng hết rồi.”
“Ba, ba... ba nghe con giải thích, con thật sự không có bất cứ tình cảm nào với người phụ nữ này. Ba đợi con đi đuổi cô ta...” Lộ Hướng Đông để có thể sống tiếp, để có thể khiến lửa giận của Lộ lão gia nguội bớt một chút, hắn vội vàng cởi dây an toàn, sau đó đẩy cửa xe xông ra.
Vừa xuống xe hắn liền tức giật quát một tiếng: “Dư Mộng Nhân...”
Dư Mộng Nhân nhìn thấy hắn liền phá vỡ vòng vây của những người giúp việc đó, chạy về phía hắn, hét lên đầy thâm tình: “Hướng Đông.…”
Cuối cùng chạy tới trước mặt Lộ Hướng Đông, chuẩn bị bày tỏ nỗi lòng, không ngờ, hắn lại giơ tay lên, đánh mạnh xuống, bốp một tiếng. Dư Mộng Nhân lúc đó bị đánh choáng rồi.
/2416
|