BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1551: Nó không chừng còn rất ghét bỏ em
/2416
|
Tô Ngưng Mi ngồi trên xem, tâm trạng hơi sa sút: “Anh nói xem, con trai chúng ta sao lại chỉ muốn chúng ta đi vậy, sao nó không có một chút gì... a... chính là loại cảm giác con trai không nỡ xa mẹ đó?”
Nhạc Thính Phong biểu hiện quá vui vẻ rồi, giống như chỉ ước sao cô đi khiến Tô Ngưng Mi ít nhiều có chút xót xa, còn chưa trưởng thành, đã không cần mẹ rồi.
Hạ An Lan ôm lấy vai cô cười nói: “Điều này chứng minh nó sống ở nhà tốt, còn vui vẻ hơn sống với chúng ta, mấy ngày nay trong nhà nhiều người, quy tắc bị thay đổi, thói quen của nó trong khoảng thời gian này, cho nên nó cảm thấy chúng ta đi rồi, cuộc sống của nó liền có thể trở về nề nếp.”
Hạ An Lan lại rất thích bộ dạng này của Nhạc Thính Phong, tốt hơn nhiều so với những nhóc con bám mẹ đó.
Tô Ngưng Mi thở dài: “Haiz, em cảm thấy, hai năm nữa đợi chúng ta trở về, nó cũng chưa chắc muốn ở cùng chúng ta, nói không chừng còn rất ghét bỏ em.”
Hạ An Lan gật đầu, đúng là vậy.
...
Trong nhà yên tĩnh rồi, Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy thoải mái rồi, nụ cười trên mặt có rồi, con người cũng tỉnh táo sáng khoái.
Ăn uống cũng ngon hơn, buổi trưa ăn một lèo hai bát cơm.
Buổi chiều, Du Dực đến cục một chuyến, Nhạc Thính Phong đạp xe một mình đưa Thanh Ti và Lộ Tu Triệt cùng ra ngoài chơi.
Sắp khai giảng rồi, hai đứa chuẩn bị đưa Thanh Ti đi mua ít đồ dùng học tập.
Không có ai theo quấy rối ba đứa, ra ngoài cũng không cần cả một đám người nữa, cậu cũng không chạm được tay của Thanh Ti, tâm trạng của Nhạc Thính Phong dường như tốt lên rất nhiều rồi.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Thanh Ti, bọn Tô Tiểu Lục đều đi rồi em vui không?”
Hai bàn tay nhỏ của Thanh Ti ôm lấy eo Nhạc Thính Phong, “Khi có các anh ấy trong nhà náo nhiệt làm sao. Đột nhiên thoáng chốc đều đi rồi, trong nhà liền yên tĩnh trở lại, cảm thấy có chút không tốt lắm.”
Thanh Ti vẫn là rất thích sáu ông anh trai đó, xưa nay cô bé chưa từng chơi cùng với nhiều trẻ con như vậy một lúc, họ đối với cô rất tốt, càng không như học sinh ở trường, nếu không bắt nạt cô, thì có ý đồ khác.
Khi chơi cùng họ Thanh Ti không cần nghĩ gì cả, ra ngoài cửa đến đến chân cũng không cần mang theo, ra ngoài đường ăn uống, đều có người đưa tới tận tay cô.
Những người này đột nhiên đều đi rồi, trong lòng Thanh Ti đương nhiên có chút buồn bã.
Nhạc Thính Phong bĩu bĩu môi, sáu tên khốn đó thật sự khiến Thanh Ti để tâm rồi.
Hơ, đợi đấy mà xem, cậu rất nhanh sẽ khiến Thanh Ti quên sạch mấy người bọn họ.
“Đừng nghĩ tới họ nữa, lẽ nào em không cảm thấy mấy người bọn họ quá ồn ào sao? Đặc biệt là Tiểu Lục, động tí là khóc lóc, em nói nó xấu tốt gì cũng là con trai đúng không? Khóc lóc thút thít giống cái gì? Giống như con gái vậy.”
Thanh Ti cười: “Tiểu Lục thật sự thích khóc, nhưng tuổi cậu ấy còn nhỏ, vẫn suốt ngày chặn em gọi em gái em gái...”
Nghĩ tới Tiểu Lục, Thanh Ti liền cảm thấy rất vui.
Nhạc Thính Phong nhân cơ hội nói: “Đúng thế, em xem thằng nhóc ấy, tuổi không lớn đã rất nhiều trò, không có một chú lễ phép nào...”
Lộ Tu Triệt đạp xe một mình nghe thấy lời này, lập tức trợn trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, người ta vừa đi đã bắt đầu bôi nhọ rồi. Chà chà... đúng là em họ tốt.
Đến cửa hàng văn phòng phẩm, Thanh Ti hỏi Lộ Tu Triệt một câu: “Anh tới rồi, ngộ nhỡ ba anh tới thì làm sao?”
“Không sao, ông ấy tới thì tới, không gặp được anh đương nhiên ông ấy sẽ lại tới nữa, không sao, đi, vào đi.”
Lộ Tu Triệt còn chưa biết, tối qua ông nội cậu đã tới rồi.
Nhạc Thính Phong biểu hiện quá vui vẻ rồi, giống như chỉ ước sao cô đi khiến Tô Ngưng Mi ít nhiều có chút xót xa, còn chưa trưởng thành, đã không cần mẹ rồi.
Hạ An Lan ôm lấy vai cô cười nói: “Điều này chứng minh nó sống ở nhà tốt, còn vui vẻ hơn sống với chúng ta, mấy ngày nay trong nhà nhiều người, quy tắc bị thay đổi, thói quen của nó trong khoảng thời gian này, cho nên nó cảm thấy chúng ta đi rồi, cuộc sống của nó liền có thể trở về nề nếp.”
Hạ An Lan lại rất thích bộ dạng này của Nhạc Thính Phong, tốt hơn nhiều so với những nhóc con bám mẹ đó.
Tô Ngưng Mi thở dài: “Haiz, em cảm thấy, hai năm nữa đợi chúng ta trở về, nó cũng chưa chắc muốn ở cùng chúng ta, nói không chừng còn rất ghét bỏ em.”
Hạ An Lan gật đầu, đúng là vậy.
...
Trong nhà yên tĩnh rồi, Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy thoải mái rồi, nụ cười trên mặt có rồi, con người cũng tỉnh táo sáng khoái.
Ăn uống cũng ngon hơn, buổi trưa ăn một lèo hai bát cơm.
Buổi chiều, Du Dực đến cục một chuyến, Nhạc Thính Phong đạp xe một mình đưa Thanh Ti và Lộ Tu Triệt cùng ra ngoài chơi.
Sắp khai giảng rồi, hai đứa chuẩn bị đưa Thanh Ti đi mua ít đồ dùng học tập.
Không có ai theo quấy rối ba đứa, ra ngoài cũng không cần cả một đám người nữa, cậu cũng không chạm được tay của Thanh Ti, tâm trạng của Nhạc Thính Phong dường như tốt lên rất nhiều rồi.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Thanh Ti, bọn Tô Tiểu Lục đều đi rồi em vui không?”
Hai bàn tay nhỏ của Thanh Ti ôm lấy eo Nhạc Thính Phong, “Khi có các anh ấy trong nhà náo nhiệt làm sao. Đột nhiên thoáng chốc đều đi rồi, trong nhà liền yên tĩnh trở lại, cảm thấy có chút không tốt lắm.”
Thanh Ti vẫn là rất thích sáu ông anh trai đó, xưa nay cô bé chưa từng chơi cùng với nhiều trẻ con như vậy một lúc, họ đối với cô rất tốt, càng không như học sinh ở trường, nếu không bắt nạt cô, thì có ý đồ khác.
Khi chơi cùng họ Thanh Ti không cần nghĩ gì cả, ra ngoài cửa đến đến chân cũng không cần mang theo, ra ngoài đường ăn uống, đều có người đưa tới tận tay cô.
Những người này đột nhiên đều đi rồi, trong lòng Thanh Ti đương nhiên có chút buồn bã.
Nhạc Thính Phong bĩu bĩu môi, sáu tên khốn đó thật sự khiến Thanh Ti để tâm rồi.
Hơ, đợi đấy mà xem, cậu rất nhanh sẽ khiến Thanh Ti quên sạch mấy người bọn họ.
“Đừng nghĩ tới họ nữa, lẽ nào em không cảm thấy mấy người bọn họ quá ồn ào sao? Đặc biệt là Tiểu Lục, động tí là khóc lóc, em nói nó xấu tốt gì cũng là con trai đúng không? Khóc lóc thút thít giống cái gì? Giống như con gái vậy.”
Thanh Ti cười: “Tiểu Lục thật sự thích khóc, nhưng tuổi cậu ấy còn nhỏ, vẫn suốt ngày chặn em gọi em gái em gái...”
Nghĩ tới Tiểu Lục, Thanh Ti liền cảm thấy rất vui.
Nhạc Thính Phong nhân cơ hội nói: “Đúng thế, em xem thằng nhóc ấy, tuổi không lớn đã rất nhiều trò, không có một chú lễ phép nào...”
Lộ Tu Triệt đạp xe một mình nghe thấy lời này, lập tức trợn trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, người ta vừa đi đã bắt đầu bôi nhọ rồi. Chà chà... đúng là em họ tốt.
Đến cửa hàng văn phòng phẩm, Thanh Ti hỏi Lộ Tu Triệt một câu: “Anh tới rồi, ngộ nhỡ ba anh tới thì làm sao?”
“Không sao, ông ấy tới thì tới, không gặp được anh đương nhiên ông ấy sẽ lại tới nữa, không sao, đi, vào đi.”
Lộ Tu Triệt còn chưa biết, tối qua ông nội cậu đã tới rồi.
/2416
|