BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1545: Con người tôi ghi thù nhất
/2416
|
Ban đầu Du Dực cũng cho rằng Lộ Hướng Đông thật sự uống say rồi, nhưng, hắn nói quá nhiều, kẽ hở cũng xuất hiện rồi.
Một người uống say, sao có thể có logic rõ ràng như thế?
Tới lúc sau đó phát âm cơ bản rõ ràng, không có vấn đề gì lớn, phải biết người thật sự uống nhiều rồi, có ai không nói ngọng.
Còn có mấy người có thể nói một tràng dài, mà vẫn rõ ràng như vậy?
Du Dực là người từng thẩm vấn không ít phạm nhân, hơn nữa phạm nhân từng qua tay anh, ai mà không phải người thường. Năng lực nhìn người của anh không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ tới loại đạo hạnh này của Lộ Hướng Đông, căn bản không thể đi hai hiệp trong tay anh, đã bị vạch trần rồi.
Lộ Hướng Đông tám phần là sáng sớm hôm nay tới Hạ gia, bị kéo đánh bài, thua sạch trơn, còn phải cười hùa, buổi trưa còn phải mời khách ăn cơm, sau đó làm trái lương tâm nói lời nịnh hót lấy lòng, con trai không đếm xỉa hắn, cho nên bụng tức này không có nơi nào xả, liền mượn rượu giở trò lừa gạt.
Du Dực thật ra cũng có thể hiểu Lộ Hướng Đông, trước đây hắn sống đắc ý làm sao, giờ thì ấm ức thế nào.
Chỉ là hắn quá để tâm bản thân có ấm ức không, sống tốt hay không, mà không hề nghiêm túc suy nghĩ thay cho người khác.
Như vậy nói trắng ra, giống như người mắc bệnh giai đoạn cuối, cảm thấy hắn đương nhiên có lỗi, nhưng vì sao moi người đều không hiểu hắn ít nhiều chứ?
Vì sao không nghĩ xem hắn từng tuổi này rồi, nên kết hôn lần hai rồi, vì sao không nghĩ xem, người làm ba như hắn, hàng ngày còn phải lo một công ty lớn như thế, rất bận.
Rượu làm người ta dũng cảm lên, lúc Lộ Hướng Đông tỉnh táo thật sự không có gan lớn như thế, nhưng uống chút rượu, đầu óc hơi bay bay rồi, cộng thêm oán niệm trong lòng quấy phá, cho nên không khống chế được bản thân hắn, khi lý trí còn tồn tại, nói ra những điều đó.
Có lẽ khi nói những lời đó Lộ Hướng Đông rất vui, hơn nữa hắn cũng cảm thấy dù sao uống say rồi, mọi người sao có thể tính toán với ma men chứ?
Nhưng Du Dực lại chính là cứ thích tính toán với một con ma men.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông vô cùng tệ, lời của Du Dực khiến toàn thân hắn đều đang run lẩy bẩy: “Không, không, tôi không có. Anh Du vừa nãy thật sự là tôi uống say rồi, tôi không nhớ gì cả, anh tuyệt đối đừng tính toán với tôi. Tôi biết, anh xưa nay luôn khoan dung độ lượng...”
Lộ Hướng Đông giờ rất sợ, vì Du Dực đã nhìn rõ mồn một chút đê hèn đó trong lòng hắn.
Khi hắn nói những lời đó, không hoàn toàn hồ đồ, chỉ là đầu vừa nóng, lòng phiền muộn oán khí phát tác, sau đó không khống chế được bản thân, liền xả ra.
Du Dực cười ha ha: “Lời này, anh đúng là nói sai rồi, phàm là người từng làm việc với tôi đều biết con người tôi là không khoan dung nhất, ghi thù nhất, cũng hẹp hòi nhất.”
Thư ký kéo tay Lộ Hướng Đông run rẩy. Ông chủ xong rồi, ông thật sự triệt để hại chết bản thân mình rồi.
Du Dực nhìn Lộ Tu Triệt 1 cái nói: “Con trai anh ở ngay đó, anh đừng nói chúng tôi cản anh, tự anh đi hỏi cậu ấy xem có muốn rời khỏi với anh không. Nếu thằng bé đồng ý, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nếu thằng bé không đồng ý... anh Lộ, vậy thì anh đừng trách tôi lo việc bao đồng...”
Lộ Hướng Đông giờ tỉnh táo rồi, chỉ còn lại sự sợ hãi, đâu còn có nửa cái gan ấy.
“Anh Du tôi sai rồi, tôi thật sự uống nhiều rượu đầu hơi nóng, tôi...”
Du Dực cất tiếng hỏi Lộ Tu Triệt: “Tiểu Triệt, cháu đồng ý về nhà với ba cháu không?”
Lộ Tu Triệt đứng lên, lắc đầu: “Không, cháu không muốn về.”
Một người uống say, sao có thể có logic rõ ràng như thế?
Tới lúc sau đó phát âm cơ bản rõ ràng, không có vấn đề gì lớn, phải biết người thật sự uống nhiều rồi, có ai không nói ngọng.
Còn có mấy người có thể nói một tràng dài, mà vẫn rõ ràng như vậy?
Du Dực là người từng thẩm vấn không ít phạm nhân, hơn nữa phạm nhân từng qua tay anh, ai mà không phải người thường. Năng lực nhìn người của anh không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ tới loại đạo hạnh này của Lộ Hướng Đông, căn bản không thể đi hai hiệp trong tay anh, đã bị vạch trần rồi.
Lộ Hướng Đông tám phần là sáng sớm hôm nay tới Hạ gia, bị kéo đánh bài, thua sạch trơn, còn phải cười hùa, buổi trưa còn phải mời khách ăn cơm, sau đó làm trái lương tâm nói lời nịnh hót lấy lòng, con trai không đếm xỉa hắn, cho nên bụng tức này không có nơi nào xả, liền mượn rượu giở trò lừa gạt.
Du Dực thật ra cũng có thể hiểu Lộ Hướng Đông, trước đây hắn sống đắc ý làm sao, giờ thì ấm ức thế nào.
Chỉ là hắn quá để tâm bản thân có ấm ức không, sống tốt hay không, mà không hề nghiêm túc suy nghĩ thay cho người khác.
Như vậy nói trắng ra, giống như người mắc bệnh giai đoạn cuối, cảm thấy hắn đương nhiên có lỗi, nhưng vì sao moi người đều không hiểu hắn ít nhiều chứ?
Vì sao không nghĩ xem hắn từng tuổi này rồi, nên kết hôn lần hai rồi, vì sao không nghĩ xem, người làm ba như hắn, hàng ngày còn phải lo một công ty lớn như thế, rất bận.
Rượu làm người ta dũng cảm lên, lúc Lộ Hướng Đông tỉnh táo thật sự không có gan lớn như thế, nhưng uống chút rượu, đầu óc hơi bay bay rồi, cộng thêm oán niệm trong lòng quấy phá, cho nên không khống chế được bản thân hắn, khi lý trí còn tồn tại, nói ra những điều đó.
Có lẽ khi nói những lời đó Lộ Hướng Đông rất vui, hơn nữa hắn cũng cảm thấy dù sao uống say rồi, mọi người sao có thể tính toán với ma men chứ?
Nhưng Du Dực lại chính là cứ thích tính toán với một con ma men.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông vô cùng tệ, lời của Du Dực khiến toàn thân hắn đều đang run lẩy bẩy: “Không, không, tôi không có. Anh Du vừa nãy thật sự là tôi uống say rồi, tôi không nhớ gì cả, anh tuyệt đối đừng tính toán với tôi. Tôi biết, anh xưa nay luôn khoan dung độ lượng...”
Lộ Hướng Đông giờ rất sợ, vì Du Dực đã nhìn rõ mồn một chút đê hèn đó trong lòng hắn.
Khi hắn nói những lời đó, không hoàn toàn hồ đồ, chỉ là đầu vừa nóng, lòng phiền muộn oán khí phát tác, sau đó không khống chế được bản thân, liền xả ra.
Du Dực cười ha ha: “Lời này, anh đúng là nói sai rồi, phàm là người từng làm việc với tôi đều biết con người tôi là không khoan dung nhất, ghi thù nhất, cũng hẹp hòi nhất.”
Thư ký kéo tay Lộ Hướng Đông run rẩy. Ông chủ xong rồi, ông thật sự triệt để hại chết bản thân mình rồi.
Du Dực nhìn Lộ Tu Triệt 1 cái nói: “Con trai anh ở ngay đó, anh đừng nói chúng tôi cản anh, tự anh đi hỏi cậu ấy xem có muốn rời khỏi với anh không. Nếu thằng bé đồng ý, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nếu thằng bé không đồng ý... anh Lộ, vậy thì anh đừng trách tôi lo việc bao đồng...”
Lộ Hướng Đông giờ tỉnh táo rồi, chỉ còn lại sự sợ hãi, đâu còn có nửa cái gan ấy.
“Anh Du tôi sai rồi, tôi thật sự uống nhiều rượu đầu hơi nóng, tôi...”
Du Dực cất tiếng hỏi Lộ Tu Triệt: “Tiểu Triệt, cháu đồng ý về nhà với ba cháu không?”
Lộ Tu Triệt đứng lên, lắc đầu: “Không, cháu không muốn về.”
/2416
|