Nhạc Thính Phong nhai vài cái rồi nuốt xuống, trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lục, “Khóc gì mà khóc, có phải là đàn ông không hả?”
Tô Tiểu Lục chỉ vào miệng của cậu ta, “Nó là đồ tôi mua cho Thanh Ti, cậu không được ăn, cậu mau nhả nó ra!”
Nhạc Thính Phong trả túi không cho Tô Tiểu Lục, “Tôi đã ăn hết rồi, sao nhả ra được. Ngược lại cậu quá nhỏ nhen, chỉ mang theo có một chút thế này thì đủ cho ai ăn hả, trong nhà có nhiều người, cậu làm vậy có thích hợp không đây?”
Tô Tiểu Lục thút thít, “Tóm lại nó chẳng phải cho cậu, cậu trả cho tôi.”
“Tôi cứ không đưa đấy!” Nhạc Thính Phong cười lạnh, xoay người bước vào cửa.
Tức chết mất thôi, mấy tên nhóc thối nhà họ Tô, dám qua đây sớm như thế, thật đáng ghét!
Cậu vốn đã lên kế hoạch dẫn Thanh Ti ra ngoài, lần này thi toi luôn rồi.
Lửa giận phừng phừng không nơi phát tiết, Tô Tiểu Lục tự nhiên trở thành nơi trút giận duy nhất của Nhạc Thính Phong.
Hôm nay cậu phải tính luôn món nợ tối hôm qua, nói thế nào cũng không thể để cho tên nhóc này rời đi dễ dàng như vậy được.
Tô Tiểu Lục nắm tay Tô Trảm kiện cáo, “Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, anh năm, anh họ bắt nạt em.”
Tô Trạm búng nhẹ vào đầu Tô Tiểu Lục, “Em đó, lần sau đừng chọc cậu ta nữa là được.”
Tô Tiểu Lục trừng mắt, “Anh cả, anh ta bắt nạt em mà.”
“Đúng vậy, nhưng cậu ta bắt nạt em, chứ đâu có bắt nạt anh đâu đúng không?” Tô Trảm nói xong, nhún vai, xoay người bước vào.
Tô Tiểu Lục trợn mắt há mồn, đại ca không giúp nó? Đại ca lần này lại đi giúp anh họ?
Tô Tiểu Nhị lắc đầu, “Tiểu Lục, không phải anh nói em, em đó, đúng là hơi keo kiệt, có một chút xíu đồ, chẳng đủ nhét kẽ răng, chắc cũng chẳng đủ cho Thanh Ti ăn nữa, hơn nữa em không cho dì Tiểu Ái ăn sao? Không cho ông bà Hạ ăn sao? Em chẳng biết làm trẻ ngoan rồi.”
Tô Tiểu Tam gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Anh cảm thấy Nhạc Thính Phong ăn rồi, cũng có lợi cho em. Nếu không, đợi khi người lớn nhìn thấy sự nhỏ nhặt của em, chắc sẽ nghĩ rằng Tô Tiểu Lục keo kiệt thật, sau này không thể cho Thanh Ti chơi với nó nữa. Cho nên em đừng khóc, người lớn không thích trẻ con hay khóc đâu. Ít ra em cũng là con trai, đừng có mau nước mắt hoài như vậy nữa.”
Tô Tiểu Lục kinh ngạc che miệng lại, thật sao? Người lớn sẽ nghĩ nó rất keo kiệt thật sao?
Tô Tiểu Tứ vỗ vai Tô Tiểu Lục, “Tiểu Lục, em đó, lần sau nhớ chú ý hơn.”
Bốn người anh trai đều vào nhà, chỉ còn lại Tô Tiểu Ngũ. Tô Tiểu Lục hỏi, “Anh năm, em thật sự rất keo kiệt sao?”
Tô Tiểu Ngũ gật đầu, không nói câu nào.
Tô Tiểu Lục nhất thời căng thẳng, “Vậy vậy vậy, bây giờ em em phải làm sao đây?”
Cậu hỏi Tô Tiểu Ngũ thì chắc chắn sẽ không có ai để ý đến cậu, cậu chỉ có thể nôn nóng một mình.
“Anh năm, anh năm, hay ngày mai khi em đến sẽ mua nhiều hơn, anh cảm thấy thế nào? Như vậy họ sẽ không còn cảm thấy em nhỏ mọn nữa phải không?”
Tô Tiểu Ngũ vẫn im lặng, không nói tiếng nào.
“Anh năm, anh năm, ngày mai em mua nhiều hơn, anh cầm giúp em nhé, em mua nhiều thức ăn ngon hơn cho em Thanh Ti.”
Tô Tiểu Ngũ vẫn không thèm để ý đến cậu nhóc, chậm rãi di chuyển cứ như một chú rùa con.
Sau khi chúng vào nhà, Thanh Ti vẫn chưa dậy, bữa sáng của nhà họ Hạ vẫn chưa chuẩn bị xong luôn.
Tô Lão Đại bước vào thì gửi lời xin lỗi đến người nhà họ Hạ. Họ đến quá sớm làm phiền người khác, nhưng họ cũng hết cách, lũ trẻ trong nhà quậy ghê quá, cứ muốn qua đây, không qua không được.
Hạ Lão gia cười sờ đầu lũ trẻ, “Không sao, chúng tôi không sợ ồn, chúng tôi thích trong nhà có nhiều trẻ con.”
Tô Tiểu Lục chỉ vào miệng của cậu ta, “Nó là đồ tôi mua cho Thanh Ti, cậu không được ăn, cậu mau nhả nó ra!”
Nhạc Thính Phong trả túi không cho Tô Tiểu Lục, “Tôi đã ăn hết rồi, sao nhả ra được. Ngược lại cậu quá nhỏ nhen, chỉ mang theo có một chút thế này thì đủ cho ai ăn hả, trong nhà có nhiều người, cậu làm vậy có thích hợp không đây?”
Tô Tiểu Lục thút thít, “Tóm lại nó chẳng phải cho cậu, cậu trả cho tôi.”
“Tôi cứ không đưa đấy!” Nhạc Thính Phong cười lạnh, xoay người bước vào cửa.
Tức chết mất thôi, mấy tên nhóc thối nhà họ Tô, dám qua đây sớm như thế, thật đáng ghét!
Cậu vốn đã lên kế hoạch dẫn Thanh Ti ra ngoài, lần này thi toi luôn rồi.
Lửa giận phừng phừng không nơi phát tiết, Tô Tiểu Lục tự nhiên trở thành nơi trút giận duy nhất của Nhạc Thính Phong.
Hôm nay cậu phải tính luôn món nợ tối hôm qua, nói thế nào cũng không thể để cho tên nhóc này rời đi dễ dàng như vậy được.
Tô Tiểu Lục nắm tay Tô Trảm kiện cáo, “Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, anh năm, anh họ bắt nạt em.”
Tô Trạm búng nhẹ vào đầu Tô Tiểu Lục, “Em đó, lần sau đừng chọc cậu ta nữa là được.”
Tô Tiểu Lục trừng mắt, “Anh cả, anh ta bắt nạt em mà.”
“Đúng vậy, nhưng cậu ta bắt nạt em, chứ đâu có bắt nạt anh đâu đúng không?” Tô Trảm nói xong, nhún vai, xoay người bước vào.
Tô Tiểu Lục trợn mắt há mồn, đại ca không giúp nó? Đại ca lần này lại đi giúp anh họ?
Tô Tiểu Nhị lắc đầu, “Tiểu Lục, không phải anh nói em, em đó, đúng là hơi keo kiệt, có một chút xíu đồ, chẳng đủ nhét kẽ răng, chắc cũng chẳng đủ cho Thanh Ti ăn nữa, hơn nữa em không cho dì Tiểu Ái ăn sao? Không cho ông bà Hạ ăn sao? Em chẳng biết làm trẻ ngoan rồi.”
Tô Tiểu Tam gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Anh cảm thấy Nhạc Thính Phong ăn rồi, cũng có lợi cho em. Nếu không, đợi khi người lớn nhìn thấy sự nhỏ nhặt của em, chắc sẽ nghĩ rằng Tô Tiểu Lục keo kiệt thật, sau này không thể cho Thanh Ti chơi với nó nữa. Cho nên em đừng khóc, người lớn không thích trẻ con hay khóc đâu. Ít ra em cũng là con trai, đừng có mau nước mắt hoài như vậy nữa.”
Tô Tiểu Lục kinh ngạc che miệng lại, thật sao? Người lớn sẽ nghĩ nó rất keo kiệt thật sao?
Tô Tiểu Tứ vỗ vai Tô Tiểu Lục, “Tiểu Lục, em đó, lần sau nhớ chú ý hơn.”
Bốn người anh trai đều vào nhà, chỉ còn lại Tô Tiểu Ngũ. Tô Tiểu Lục hỏi, “Anh năm, em thật sự rất keo kiệt sao?”
Tô Tiểu Ngũ gật đầu, không nói câu nào.
Tô Tiểu Lục nhất thời căng thẳng, “Vậy vậy vậy, bây giờ em em phải làm sao đây?”
Cậu hỏi Tô Tiểu Ngũ thì chắc chắn sẽ không có ai để ý đến cậu, cậu chỉ có thể nôn nóng một mình.
“Anh năm, anh năm, hay ngày mai khi em đến sẽ mua nhiều hơn, anh cảm thấy thế nào? Như vậy họ sẽ không còn cảm thấy em nhỏ mọn nữa phải không?”
Tô Tiểu Ngũ vẫn im lặng, không nói tiếng nào.
“Anh năm, anh năm, ngày mai em mua nhiều hơn, anh cầm giúp em nhé, em mua nhiều thức ăn ngon hơn cho em Thanh Ti.”
Tô Tiểu Ngũ vẫn không thèm để ý đến cậu nhóc, chậm rãi di chuyển cứ như một chú rùa con.
Sau khi chúng vào nhà, Thanh Ti vẫn chưa dậy, bữa sáng của nhà họ Hạ vẫn chưa chuẩn bị xong luôn.
Tô Lão Đại bước vào thì gửi lời xin lỗi đến người nhà họ Hạ. Họ đến quá sớm làm phiền người khác, nhưng họ cũng hết cách, lũ trẻ trong nhà quậy ghê quá, cứ muốn qua đây, không qua không được.
Hạ Lão gia cười sờ đầu lũ trẻ, “Không sao, chúng tôi không sợ ồn, chúng tôi thích trong nhà có nhiều trẻ con.”
/2416
|