Du Dực nhìn dáng vẻ của Lộ Hướng Đông thì cảm thấy rất phiền phức, ít ra cũng là đàn ông, sao có thể hèn nhát đến thế cơ chứ?
"Tôi…" Lộ Hướng Đông không dám đi gặp con trai. Nhiều ngày qua không gặp, con trai suýt chút nữa là bị bắt cóc, hắn… làm gì còn mặt mũi nữa.
Tô Ngưng Mi khinh thường, bởi vì bản thân đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, bởi vì cô đã biết được sự khốn nạn của người chồng cũ, vì thế đối với những tên đàn ông tồi thì cô vừa gặp đã cảm thấy chán ghét.
Sau khi cô biết được những gì Lộ Hướng Đông đã làm thì càng tức đến cắn răng nghiến lợi.
Cô đã thấy ghét từ lâu. Hôm nay thấy được con người thật của hắn, nhìn thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi của hắn, cô càng tức giận hơn, "Ngay cả dũng khí đi gặp con trai anh còn chẳng có, vậy mà còn muốn kêu nó trở về? Thật nực cười, nó không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cũng không phải đầu gỗ, dù tình cảm ba con có sâu đậm thế nào, bị anh hành hạ đến như vậy, cũng sẽ mất đi thôi. Chuyện đến nước này, vậy mà ngay đến dũng khí đón con về anh cũng chẳng có. Tôi thật sự nghi ngờ rằng anh không đủ dũng cảm hay là dẹp được cái tôi của mình?"
Tô Ngưng Mi càng nói càng tức giận. Nếu không phải Hạ An Lan kéo cô lại, cô hận không thể nhào tới tát vào mặt Lộ Hướng Đông hai bạt tai.
Con dâu cả của Tô gia lắc đầu, "Loại người như anh, thật sự phải đợi đến lúc mất đi con trai thì mới biết hối hận."
"Theo tôi, các người đừng nói gì với hắn nữa, cũng đừng khuyên nữa, có gì đáng để khuyên đâu, thật đáng đời loại người này ngay cả con trai cũng không muốn đến gần hắn. Chẳng có ai làm ba như hắn, dựa vào gì hắn không thèm ngó ngàng đến con mà người ta lại phải cung kính lễ phép với hắn?"
Đội diện với sự chỉ trích của một đám người, ban đầu Lộ Hướng Đông còn thấy phẫn nộ, hắn cảm thấy đây là chuyện riêng trong Lộ gia, không liên quan gì đến họ, họ dựa vào gì mà hoa chân múa tay?
Nhưng, đối diện với người đông thế mạnh, hết người này nói đến người kia nói, hắn căn bản chẳng hề có chỗ chen miệng vào.
Sau đó nghe mãi nghe mãi, cảm thấy như đã bị tẩy não, trong đầu Lộ Hướng Đông đang nghĩ rằng: Chẳng lẽ tôi thật sự là một thằng đàn ông tồi tệ, một người ba xấu xa, tôi thật sự không xứng có được sự tha thứ của con trai mình!
Đợi đến khi mọi người đều nói đủ, Lộ Hướng Đông hận không thể chui đầu xuống đất, Hạ An Lan mới lên tiếng, "Thời gian không còn sớm nữa, bên ngoài trời đã tối rồi, nhà chúng tôi cũng nên ăn tối thôi."
Mắt vợ lão tam nhà họ Tô sáng rực, "Đúng vậy đúng vậy, nên ăn cơm thôi, tối nay chúng ta ăn gì? Gói sủi cảo, ăn canh cá cay, canh cá chua, cá kho không?"
Vợ lão tam là một người thích ăn cá có tiếng, nhất là thích ăn những món khẩu vị nặng. Hôm nay từ khách sạn về chưa được bao lâu, cô ta đã kêu chồng ra ngoài làm vài con cá tươi, đợi đến tối nấu lên ăn.
Khóe miệng Tô Lão Đại giật giật, vợ của cậu ta trên đời này, người cậu ta cưới về, mất mặt thì mất mặt thôi.
Du Dực vứt quả táo đã ăn xong vào sọt rác, "Cho nên, các người không phải cũng nên đi rồi hay sao? Miếu nhà chúng tôi nhỏ, không chứa nổi hai bức tượng Phật lớn như hai vị đâu."
Cục trưởng Thái sợ hãi bò dậy, "Không dám không dám, lời của cục trưởng Du tôi gánh không nổi, là do tôi đui mắt, chạy đến nhà anh gây chuyện. Xin anh và ngài Hạ có thể đừng để bụng hiềm khích lúc trước, tha thứ cho sự sai sót lần này của tôi. Hai anh cứ yên tâm, sau này sẽ không xảy ra những việc tương tự như thế này nữa."
Việc có giữ được chiếc nón trên đầu hay không thì không quan trọng lắm, thứ quan trọng là ông ta sợ bị hãm hại.
Tên nhóc như Du Dực, chiêu hiểm nhiều vô số kể.
"Tôi…" Lộ Hướng Đông không dám đi gặp con trai. Nhiều ngày qua không gặp, con trai suýt chút nữa là bị bắt cóc, hắn… làm gì còn mặt mũi nữa.
Tô Ngưng Mi khinh thường, bởi vì bản thân đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, bởi vì cô đã biết được sự khốn nạn của người chồng cũ, vì thế đối với những tên đàn ông tồi thì cô vừa gặp đã cảm thấy chán ghét.
Sau khi cô biết được những gì Lộ Hướng Đông đã làm thì càng tức đến cắn răng nghiến lợi.
Cô đã thấy ghét từ lâu. Hôm nay thấy được con người thật của hắn, nhìn thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi của hắn, cô càng tức giận hơn, "Ngay cả dũng khí đi gặp con trai anh còn chẳng có, vậy mà còn muốn kêu nó trở về? Thật nực cười, nó không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cũng không phải đầu gỗ, dù tình cảm ba con có sâu đậm thế nào, bị anh hành hạ đến như vậy, cũng sẽ mất đi thôi. Chuyện đến nước này, vậy mà ngay đến dũng khí đón con về anh cũng chẳng có. Tôi thật sự nghi ngờ rằng anh không đủ dũng cảm hay là dẹp được cái tôi của mình?"
Tô Ngưng Mi càng nói càng tức giận. Nếu không phải Hạ An Lan kéo cô lại, cô hận không thể nhào tới tát vào mặt Lộ Hướng Đông hai bạt tai.
Con dâu cả của Tô gia lắc đầu, "Loại người như anh, thật sự phải đợi đến lúc mất đi con trai thì mới biết hối hận."
"Theo tôi, các người đừng nói gì với hắn nữa, cũng đừng khuyên nữa, có gì đáng để khuyên đâu, thật đáng đời loại người này ngay cả con trai cũng không muốn đến gần hắn. Chẳng có ai làm ba như hắn, dựa vào gì hắn không thèm ngó ngàng đến con mà người ta lại phải cung kính lễ phép với hắn?"
Đội diện với sự chỉ trích của một đám người, ban đầu Lộ Hướng Đông còn thấy phẫn nộ, hắn cảm thấy đây là chuyện riêng trong Lộ gia, không liên quan gì đến họ, họ dựa vào gì mà hoa chân múa tay?
Nhưng, đối diện với người đông thế mạnh, hết người này nói đến người kia nói, hắn căn bản chẳng hề có chỗ chen miệng vào.
Sau đó nghe mãi nghe mãi, cảm thấy như đã bị tẩy não, trong đầu Lộ Hướng Đông đang nghĩ rằng: Chẳng lẽ tôi thật sự là một thằng đàn ông tồi tệ, một người ba xấu xa, tôi thật sự không xứng có được sự tha thứ của con trai mình!
Đợi đến khi mọi người đều nói đủ, Lộ Hướng Đông hận không thể chui đầu xuống đất, Hạ An Lan mới lên tiếng, "Thời gian không còn sớm nữa, bên ngoài trời đã tối rồi, nhà chúng tôi cũng nên ăn tối thôi."
Mắt vợ lão tam nhà họ Tô sáng rực, "Đúng vậy đúng vậy, nên ăn cơm thôi, tối nay chúng ta ăn gì? Gói sủi cảo, ăn canh cá cay, canh cá chua, cá kho không?"
Vợ lão tam là một người thích ăn cá có tiếng, nhất là thích ăn những món khẩu vị nặng. Hôm nay từ khách sạn về chưa được bao lâu, cô ta đã kêu chồng ra ngoài làm vài con cá tươi, đợi đến tối nấu lên ăn.
Khóe miệng Tô Lão Đại giật giật, vợ của cậu ta trên đời này, người cậu ta cưới về, mất mặt thì mất mặt thôi.
Du Dực vứt quả táo đã ăn xong vào sọt rác, "Cho nên, các người không phải cũng nên đi rồi hay sao? Miếu nhà chúng tôi nhỏ, không chứa nổi hai bức tượng Phật lớn như hai vị đâu."
Cục trưởng Thái sợ hãi bò dậy, "Không dám không dám, lời của cục trưởng Du tôi gánh không nổi, là do tôi đui mắt, chạy đến nhà anh gây chuyện. Xin anh và ngài Hạ có thể đừng để bụng hiềm khích lúc trước, tha thứ cho sự sai sót lần này của tôi. Hai anh cứ yên tâm, sau này sẽ không xảy ra những việc tương tự như thế này nữa."
Việc có giữ được chiếc nón trên đầu hay không thì không quan trọng lắm, thứ quan trọng là ông ta sợ bị hãm hại.
Tên nhóc như Du Dực, chiêu hiểm nhiều vô số kể.
/2416
|