Lộ Tu Triệt gật đầu: “Cảm ơn dì, bọn con đói sẽ nói với dì.”
Tô Ngưng Mi vui vẻ cầm bao lì xì chạy đến bên bàn bài, “Ông xã, lấy được tiền rồi, anh mau giúp em thắng lại đi, hôm nay Du Dực thắng của em nhiều lắm rồi.”
Hạ An Lan cười nói: “Đừng vội, ngồi xuống.”
Du Dực bóc một túi đậu phộng, bỏ lớp vỏ đỏ xong, rồi đút cho Nhiếp Thu Sính, “Chị dâu, em khuyên chị, vẫn nên đừng ôm hy vọng với anh ấy lớn quá, chưa chắc anh ấy có thể thắng em đâu.”
Tô Ngưng Mi cắn răng, lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, chị tin chồng chị.”
Cô xắn tay áo lên xoa bóp vai cho Hạ An Lan: “Ông xã, cố lên cố lên.”
Hạ An Lan vỗ vỗ bàn tay cô: “Yên tâm, sẽ thắng hết lại cho em.”
Thế nên, chớp mắt trên bàn mạt chược sóng gió đã nổi lên, hoàn toàn là cuộc chiến của Du Dực và Hạ An Lan.
Lộ Tu Triệt nhìn sang phía bàn mạt chược một cái, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cậu không biết sau này bản thân sẽ có một người vợ như thế nào, nhưng, cậu thật sự rất hy vọng, hôn nhân của cậu có thể giống như hai chú ấy.
...
Tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn luôn nổ vang không ngừng, tuyết càng rơi càng dày, lúc hơn 10 giờ, ngoài sân đã phủ đầy tuyết trắng.
Thanh Ti còn nhỏ không chịu nổi, cố gắng thức đến 11 giờ, thì đã như một con lật đật, đầu cứ gục tới gục lui. Cô bé cố gắng dụi dụi mắt, tập trung tinh thần xem tivi, nhưng chưa được mấy giây lại không còn tinh thần nữa, cuối cùng không chịu nổi, cả người ngã vào sau dựa vào Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sờ nhẹ nhàng lên đầu cô bé, nụ cười trên mặt còn vô cùng chiều chuộng.
Lộ Tu Triệt ôm gối, cuộn tròn trên sofa, ngáp dài, nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong, không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, cười như một tên ngốc vậy.
Nhạc Thính Phong đá cho Lộ Tu Triệt một cái, thấp giọng nói: “Đi, lên lầu vào phòng tớ lấy một cái chăn xuống đây.”
Lộ Tu Triệt trừng mắt một cái, nhưng vẫn chạy lên lầu, xách theo một cái chăn chạy xuống.
Xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang cởi giày cho Thanh Ti, vô cùng cẩn thận đặt cô bé nằm lên sofa, đầu cô bé nằm trên chân của cậu ấy.
Lộ Tu Triệt đứa cái chăn qua đó, Nhạc Thính Phong đón lấy rồi đắp lên cho Thanh Ti, sau đó với lấy điều khiển vặn nhỏ âm thanh xuống một chút.
Lộ Tu Triệt nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cậu xem có phải bây giờ cậu rất giống một người mẹ không?”
Quả là chuyện to chuyện nhỏ gì, cậu ấy còn quản nhiều hơn mấy bà mẹ khác nữa.
Tuy cậu đã nhỏ giọng, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn nghe thấy, ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, Lộ Tu Triệt làm dấu khóa miệng lại, ra vẻ cậu không nói nữa.
Tô Ngưng Mi vô ý nhìn sang bên này một cái, nhìn thấy cử chỉ của con trai mình, không nhịn được cười trộm một cái.
Cô nói mà, cô bé xinh đẹp đáng yêu như Thanh Ti, làm gì có ai không thích chứ, con trai ngốc của cô, cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi, thời gian tới phải cố gắng thể hiện cho thật tốt đó.
Nhưng, bây giờ nhìn thấy, Tô Ngưng Mi cảm thấy, tính khả quan càng ngày càng lớn rồi.
Tô Ngưng Mi trong lòng thầm cổ vũ cho con trai, cô đã sắp không đợi nổi nữa rồi, cô rất mong đợi ngày mà hai đứa nhỏ kết hôn.
Hạ An Lan nhìn thấy bà xã mãi một lúc không thèm chú ý đến anh, nên hỏi: “Nhìn gì thế?”
Tô Ngưng Mi vội vã quay đầu sang, cười nói: “Không có gì, em chỉ cảm thấy, trong nhà có nhiều con cái thật tốt.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng, trong nhà đông con cái đúng là rất náo nhiệt… Thế nên, chị dâu, anh chị phải nỗ lực đó.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, nhìn sang Hạ An Lan.
Hạ An Lan cười nói: “Bọn anh sẽ nỗ lực, tranh thủ năm sau có kết quả.”
Tô Ngưng Mi đưa tay ra sau lưng anh cấu một cái, nói gì vậy chứ.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Tô Ngưng Mi vui vẻ cầm bao lì xì chạy đến bên bàn bài, “Ông xã, lấy được tiền rồi, anh mau giúp em thắng lại đi, hôm nay Du Dực thắng của em nhiều lắm rồi.”
Hạ An Lan cười nói: “Đừng vội, ngồi xuống.”
Du Dực bóc một túi đậu phộng, bỏ lớp vỏ đỏ xong, rồi đút cho Nhiếp Thu Sính, “Chị dâu, em khuyên chị, vẫn nên đừng ôm hy vọng với anh ấy lớn quá, chưa chắc anh ấy có thể thắng em đâu.”
Tô Ngưng Mi cắn răng, lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, chị tin chồng chị.”
Cô xắn tay áo lên xoa bóp vai cho Hạ An Lan: “Ông xã, cố lên cố lên.”
Hạ An Lan vỗ vỗ bàn tay cô: “Yên tâm, sẽ thắng hết lại cho em.”
Thế nên, chớp mắt trên bàn mạt chược sóng gió đã nổi lên, hoàn toàn là cuộc chiến của Du Dực và Hạ An Lan.
Lộ Tu Triệt nhìn sang phía bàn mạt chược một cái, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cậu không biết sau này bản thân sẽ có một người vợ như thế nào, nhưng, cậu thật sự rất hy vọng, hôn nhân của cậu có thể giống như hai chú ấy.
...
Tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn luôn nổ vang không ngừng, tuyết càng rơi càng dày, lúc hơn 10 giờ, ngoài sân đã phủ đầy tuyết trắng.
Thanh Ti còn nhỏ không chịu nổi, cố gắng thức đến 11 giờ, thì đã như một con lật đật, đầu cứ gục tới gục lui. Cô bé cố gắng dụi dụi mắt, tập trung tinh thần xem tivi, nhưng chưa được mấy giây lại không còn tinh thần nữa, cuối cùng không chịu nổi, cả người ngã vào sau dựa vào Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sờ nhẹ nhàng lên đầu cô bé, nụ cười trên mặt còn vô cùng chiều chuộng.
Lộ Tu Triệt ôm gối, cuộn tròn trên sofa, ngáp dài, nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong, không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, cười như một tên ngốc vậy.
Nhạc Thính Phong đá cho Lộ Tu Triệt một cái, thấp giọng nói: “Đi, lên lầu vào phòng tớ lấy một cái chăn xuống đây.”
Lộ Tu Triệt trừng mắt một cái, nhưng vẫn chạy lên lầu, xách theo một cái chăn chạy xuống.
Xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang cởi giày cho Thanh Ti, vô cùng cẩn thận đặt cô bé nằm lên sofa, đầu cô bé nằm trên chân của cậu ấy.
Lộ Tu Triệt đứa cái chăn qua đó, Nhạc Thính Phong đón lấy rồi đắp lên cho Thanh Ti, sau đó với lấy điều khiển vặn nhỏ âm thanh xuống một chút.
Lộ Tu Triệt nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cậu xem có phải bây giờ cậu rất giống một người mẹ không?”
Quả là chuyện to chuyện nhỏ gì, cậu ấy còn quản nhiều hơn mấy bà mẹ khác nữa.
Tuy cậu đã nhỏ giọng, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn nghe thấy, ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, Lộ Tu Triệt làm dấu khóa miệng lại, ra vẻ cậu không nói nữa.
Tô Ngưng Mi vô ý nhìn sang bên này một cái, nhìn thấy cử chỉ của con trai mình, không nhịn được cười trộm một cái.
Cô nói mà, cô bé xinh đẹp đáng yêu như Thanh Ti, làm gì có ai không thích chứ, con trai ngốc của cô, cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi, thời gian tới phải cố gắng thể hiện cho thật tốt đó.
Nhưng, bây giờ nhìn thấy, Tô Ngưng Mi cảm thấy, tính khả quan càng ngày càng lớn rồi.
Tô Ngưng Mi trong lòng thầm cổ vũ cho con trai, cô đã sắp không đợi nổi nữa rồi, cô rất mong đợi ngày mà hai đứa nhỏ kết hôn.
Hạ An Lan nhìn thấy bà xã mãi một lúc không thèm chú ý đến anh, nên hỏi: “Nhìn gì thế?”
Tô Ngưng Mi vội vã quay đầu sang, cười nói: “Không có gì, em chỉ cảm thấy, trong nhà có nhiều con cái thật tốt.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng, trong nhà đông con cái đúng là rất náo nhiệt… Thế nên, chị dâu, anh chị phải nỗ lực đó.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, nhìn sang Hạ An Lan.
Hạ An Lan cười nói: “Bọn anh sẽ nỗ lực, tranh thủ năm sau có kết quả.”
Tô Ngưng Mi đưa tay ra sau lưng anh cấu một cái, nói gì vậy chứ.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
/2416
|