Anh nói với Thanh Ti: "Thanh Ti, nhìn thấy không? Sau này đối với người như thế, cứ ăn miếng trả miếng, không cần nể tình."
Thanh Ti nằm ở trên vai anh: "Ba, cái gì là ăn miếng trả miếng?"
"Chính là không cần khách sáo với nó, nó đối với con như thế nào, con liền làm như thế đối với nó."
Thanh Ti nhỏ giọng nói: "Vậy, nếu con làm không được thì sao?"
Du Dực sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đã bớt nóng: "Không sao, con không cần làm, nói bavới ba, có ba ở đây."
Thanh Ti ở trên bả vai anh cọ cọ: "Dạ."
Ba mẹ Chu Giai Oánh cuối cùng cũng đã tới, nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Bởi vì không chỉ ba mẹ của nó tới, phía sau còn đi theo một lũ trẻ con.
Thanh Ti đếm một chút, thoáng cái năm đứa.
Ba Chu Giai Oánh trong ngực ôm một đứa, mẹ của nó cõng một đứa, hai tay dắt mỗi bên một đứa, đứa lớn tuổi nhất nhìn cũng chỉ sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất vẫn đang bú sữa.
Mấy đứa bé mỗi một đứa đều bẩn thỉu, mặt như chưa rửa bao giờ, tay cũng đen thùi lùi, quần áo trên người không có một cái vừa vặn, không rộng thì chật, hai người lớn cũng không khá gì hơn, nhưng nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát.
Tình huống này khiến cho người ta phải đưa mắt nhìn nhau.
Hiệu trưởng hỏi: "Các người... là phụ huynh của Chu Giai Oánh?"
Ba Chu Giai Oánh nói: " Đúng, đúng, chính là chúng tôi, chúng tôi là ba mẹ của Chu Giai Oánh, gọi chúng tôi đến có phải có chuyện gì không?"
Một giáo viên bên cạnh nói nhỏ: "Không đúng a, Chu Giai Oánh nói ba mẹ của nó đều đi làm ở cơ quan chính phủ."
Anh ta vừa nói xong, ba mẹ Chu Giai Oánh sắc mặt liền thay đổi, lúng túng chà xát tay, "Cái đó... Cái đó, bé cả nhà chúng tôi nó... nó..."
Du Dực quét qua bọn họ, cũng không có làm khó dễ nhiều, nói: "Nếu là con của các người, vậy đưa Chu Giai Oánh vào đây đi."
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn một lũ trẻ con, có chút đau đầu, hắng giọng: "Khụ... Vậy liền mang Chu Giai Oánh tới, nói với ba mẹ trò ấy một chút vấn đề của trò ấy đi."
Trong phòng làm việc một giáo viên đi mang Chu Giai Oánh: "Chu Giai Oánh, ba mẹ trò tới, đi với tôi đến phòng làm việc đi."
Chu Giai Oánh bị phơi nắng ở dưới ánh mặt trời sắc mặt đỏ bừng, vừa nghe đến ba mẹ nó tới, trong nháy mắt sắc mặt đầy sợ hãi, nó không ngừng lắc đầu: "Không, không, con không thể đi, không đi..."
"Chuyện này trò không quyết được, mọi người đều đang đợi trò, đi với tôi."
Anh ta vừa đưa tay ra kéo Chu Giai Oánh, nhưng không nghĩ tới bỗng nhiên nó bụp một tiếng quỳ dưới đất, khóc nước mắt đầy mặt: "Thầy ơi, cầu xin thầy, xin thầy đừng mang con đi, con không thể đi... Con... Bọn họ sẽ đánh chết con, thực sự bọn họ sẽ đánh chết con."
Thầy giáo hơi ngớ người, một lát sau mới phản ứng kịp.
"Trò mau đứng lên đi, trò làm gì vậy, hiệu trưởng thầy cô giáo đều ở đây, sẽ không để họ đánh, hơn nữa trò đã làm sai chuyện, thì nên để ba mẹ con biết, dù sao họ cũng là ba mẹ con, trò thành tâm nhận lỗi sai, bọn họ sẽ không thật sự trừng phạt trò, đi thôi."
Thầy giáo đưa tay kéo Chu Giai Oánh đi, nhưng nó lại ôm chân anh ta nhất định không chịu đứng lên.
"Thầy ơi, thầy không biết hoàn cảnh nhà con, ba mẹ con trọng nam khinh nữ, trong lòng bọn họ chỉ có con trai, từ trước đến nay cũng không có con gái, con bị bọn họ đánh từ bé đến lớn, con đi thật sự sẽ chết, dù họ không đánh con trước mặt các thầy cô, nhưng chờ đến khi trở về vẫn sẽ đánh con, thầy ơi... Con xin thầy, thầy cứu con, con... Con lạy thầy..."
Thanh Ti nằm ở trên vai anh: "Ba, cái gì là ăn miếng trả miếng?"
"Chính là không cần khách sáo với nó, nó đối với con như thế nào, con liền làm như thế đối với nó."
Thanh Ti nhỏ giọng nói: "Vậy, nếu con làm không được thì sao?"
Du Dực sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đã bớt nóng: "Không sao, con không cần làm, nói bavới ba, có ba ở đây."
Thanh Ti ở trên bả vai anh cọ cọ: "Dạ."
Ba mẹ Chu Giai Oánh cuối cùng cũng đã tới, nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Bởi vì không chỉ ba mẹ của nó tới, phía sau còn đi theo một lũ trẻ con.
Thanh Ti đếm một chút, thoáng cái năm đứa.
Ba Chu Giai Oánh trong ngực ôm một đứa, mẹ của nó cõng một đứa, hai tay dắt mỗi bên một đứa, đứa lớn tuổi nhất nhìn cũng chỉ sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất vẫn đang bú sữa.
Mấy đứa bé mỗi một đứa đều bẩn thỉu, mặt như chưa rửa bao giờ, tay cũng đen thùi lùi, quần áo trên người không có một cái vừa vặn, không rộng thì chật, hai người lớn cũng không khá gì hơn, nhưng nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát.
Tình huống này khiến cho người ta phải đưa mắt nhìn nhau.
Hiệu trưởng hỏi: "Các người... là phụ huynh của Chu Giai Oánh?"
Ba Chu Giai Oánh nói: " Đúng, đúng, chính là chúng tôi, chúng tôi là ba mẹ của Chu Giai Oánh, gọi chúng tôi đến có phải có chuyện gì không?"
Một giáo viên bên cạnh nói nhỏ: "Không đúng a, Chu Giai Oánh nói ba mẹ của nó đều đi làm ở cơ quan chính phủ."
Anh ta vừa nói xong, ba mẹ Chu Giai Oánh sắc mặt liền thay đổi, lúng túng chà xát tay, "Cái đó... Cái đó, bé cả nhà chúng tôi nó... nó..."
Du Dực quét qua bọn họ, cũng không có làm khó dễ nhiều, nói: "Nếu là con của các người, vậy đưa Chu Giai Oánh vào đây đi."
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn một lũ trẻ con, có chút đau đầu, hắng giọng: "Khụ... Vậy liền mang Chu Giai Oánh tới, nói với ba mẹ trò ấy một chút vấn đề của trò ấy đi."
Trong phòng làm việc một giáo viên đi mang Chu Giai Oánh: "Chu Giai Oánh, ba mẹ trò tới, đi với tôi đến phòng làm việc đi."
Chu Giai Oánh bị phơi nắng ở dưới ánh mặt trời sắc mặt đỏ bừng, vừa nghe đến ba mẹ nó tới, trong nháy mắt sắc mặt đầy sợ hãi, nó không ngừng lắc đầu: "Không, không, con không thể đi, không đi..."
"Chuyện này trò không quyết được, mọi người đều đang đợi trò, đi với tôi."
Anh ta vừa đưa tay ra kéo Chu Giai Oánh, nhưng không nghĩ tới bỗng nhiên nó bụp một tiếng quỳ dưới đất, khóc nước mắt đầy mặt: "Thầy ơi, cầu xin thầy, xin thầy đừng mang con đi, con không thể đi... Con... Bọn họ sẽ đánh chết con, thực sự bọn họ sẽ đánh chết con."
Thầy giáo hơi ngớ người, một lát sau mới phản ứng kịp.
"Trò mau đứng lên đi, trò làm gì vậy, hiệu trưởng thầy cô giáo đều ở đây, sẽ không để họ đánh, hơn nữa trò đã làm sai chuyện, thì nên để ba mẹ con biết, dù sao họ cũng là ba mẹ con, trò thành tâm nhận lỗi sai, bọn họ sẽ không thật sự trừng phạt trò, đi thôi."
Thầy giáo đưa tay kéo Chu Giai Oánh đi, nhưng nó lại ôm chân anh ta nhất định không chịu đứng lên.
"Thầy ơi, thầy không biết hoàn cảnh nhà con, ba mẹ con trọng nam khinh nữ, trong lòng bọn họ chỉ có con trai, từ trước đến nay cũng không có con gái, con bị bọn họ đánh từ bé đến lớn, con đi thật sự sẽ chết, dù họ không đánh con trước mặt các thầy cô, nhưng chờ đến khi trở về vẫn sẽ đánh con, thầy ơi... Con xin thầy, thầy cứu con, con... Con lạy thầy..."
/2416
|