Âm thanh điện thoại di động Thình lình vang lên,đánh vỡ sự im lặng trong nhà xưởng.
Trong lúc nhất thời,ai cũng không có động đậy.
Ôn Hướng Dương đứng ở tại chỗ,hai tròng mắt đen như mực dừng ở trên người Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi đang nhìn chằm chằm cô.
So với Ôn Hướng Dương thì Trần Vân Hi cùng Lâm Hạo càng khẩn trương hơn.
Tiếng chuông di động vẫn còn rung liên tục,Ôn Hướng Dương trộm luồn tay vào trong túi tiền,thời điểm cô sắp sờ đến di động,Trần Vân Hi giơ súng trong tay lên,nhắm ngay cô,lạnh giọng quát lớn: “mau nghe điện thoại”.
Trần Vân Hi sợ hãi,sợ hãi đến nỗi súng trong tay đều phát run.
Ôn Hướng Dương trời sinh tính giảo hoạt,sau khi tiếp điện thoại,vô cùng có khả năng nói đôi câu truyền ra tín hiệu cao quý.
Cư nhiên bọn họ vừa mới quên,tịch thu điện thoại của Ôn Hướng Dương.
Cái sai lầm này,khiến tinh thần của Trần Vân Hi cùng Lâm Hạo phục hồi,cả hai sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.
Trần Vân Hi sợ hãi Ôn Hướng Dương sẽ tìm viện trợ,không cho Ôn Hướng Dương nghe điện thoại,lại không suy xét Ôn Hướng Dương không nghe điện thoại lúc này sẽ khiến người khác hoài nghi.
Thời điểm trước kia Lâm Hạo chân đẫm hai thuyền,không thiếu dùng thủ đoạn,hắn suy xét chu đáo hơn Trần Vân Hi,tầm mắt hắn gắt gao dưng ở trên người Ôn Hướng Dương,vươn tay nói “Đưa điện thoại cho tôi”.
Ôn Hướng Dương đứng tại chỗ,không động đậy.
Lâm Hao nhìn bộ dáng Ôn Hướng Dương đứng có chút không xong,cười lạnh nói: “Hướng Dương cô nên biết hậu quả cho tôi”.
Lâm Hạo nói một hồi,đầu cũng quay lại “Vân Hi tôi đếm ba tiếng,cô ta không muốn đưa diện thoại cho tôi, em liền rạch một nhát dao trên mặt Nghiêm Hân”.
“Hảo,hảo”.Trần Vân Hi phát rồ,nhảy nhót không thôi.
Cô ta thích nhất xem bộ dáng Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hâm đau đớn,sống không bằng chết.
Kẻ điên!
Ôn Hướng Dương hung hăng cắn môi mình một cái,máu tươi chảy ra,Làm thần trí cô có điểm thanh tỉnh.
Cái di động này thực là bảo bối của cô,dám liều mạng vì bảo bối này để Mộ Lăng Khiêm đến cứu cô,bởi vì đây là món quà sinh nhật Thiệu Tuấn cùng Thiệu Kiệt mua tới tặng cô,nhưng hôm nay,với không bảo vệ được bảo bối này.
Sự việc hôm nay,cô nhớ kĩ!
“Ba..!”
Lâm Hạo đã đếm ngược.
“Hai..!”
Tiếng chuông di động vẫn còn reo.
“Tôi cho cô”.Ôn Hướng Dương lần tay vào túi quần,dùng tốc độ nhanh nhất,tháo pin điện thoại ra,đem di động hướng xuống đất ném xuống.
“Bang——“một tiếng,di động rơi trên mặt đất,vỡ thành nhiều mảnh.
Lâm Hạo bị hành động của Ôn Hướng Dương làm hoảng sợ,Trần Vân Hi cũng sững sờ tại chỗ.
Lâm Hạo lấy lại tinh thần,phản ứng đầu tiên không phải là tìm Ôn Hướng Dương tính sổ,mà là đi tìm điện thoại di động.Lâm Hạo bảo mục đích Ôn Hướng Dương cầm di động là muốn ngắt cuộc gọi đến,lại gửi cho đối phương một tin nhắn,nhưng hắn không nghĩ tới,Ôn Hướng Dương thế nhưng xem thấu tâm tư của hắn,còn đem điện thoại kia ném vỡ toang.
Lâm Hạo giống như tên ngốc tử ngồi xổm trên mặt đất,tìm một vòng,đều không có tìm được pin của di động.
Hắn sinh khí nổi điên,hắn đứng lên,vọt tới trước mặt Ôn Hướng Dương,bóp chặt cổ cô,cuồng loạn chất vấn nói: “Pin di động đâu?Cô đem pin di động dấu ở đâu?”
Ôn Hướng Dương bị véo sắc mặt vốn tái nhợt nay càng trở nên càng thêm thảm hại,đồng tử mất đi tiêu cự,hô hấp cũng chậm rãi biến mất không thấy.
Trong biệt thự,Mộ Lăng Khiêm nhìn di động bị cắt đứt,nhíu mày.
Trước tiên hắn phải tỉnh táo,phải biết Ôn Hướng Dương gửi vài tin nhắn thông báo,hắn cũng không vội vã vì quá khứ,bởi vì hắn không nghĩ lại lời nói từ trong miệng Ôn Hướng Dương lại khiến hắn tức giận.
Hắn có nói qua cho nữ nhân kia hãy chờ hắn trở về.
Nhưng ai biết,khi hắn trở lại biệt thự,nhìn đến lại là biệt thự bao phủ trong bóng đêm không một bóng người.
Hắn còn chưa có thu thập cô,cô lại muốn tạo phản không thành?
Trong lúc nhất thời,ai cũng không có động đậy.
Ôn Hướng Dương đứng ở tại chỗ,hai tròng mắt đen như mực dừng ở trên người Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi đang nhìn chằm chằm cô.
So với Ôn Hướng Dương thì Trần Vân Hi cùng Lâm Hạo càng khẩn trương hơn.
Tiếng chuông di động vẫn còn rung liên tục,Ôn Hướng Dương trộm luồn tay vào trong túi tiền,thời điểm cô sắp sờ đến di động,Trần Vân Hi giơ súng trong tay lên,nhắm ngay cô,lạnh giọng quát lớn: “mau nghe điện thoại”.
Trần Vân Hi sợ hãi,sợ hãi đến nỗi súng trong tay đều phát run.
Ôn Hướng Dương trời sinh tính giảo hoạt,sau khi tiếp điện thoại,vô cùng có khả năng nói đôi câu truyền ra tín hiệu cao quý.
Cư nhiên bọn họ vừa mới quên,tịch thu điện thoại của Ôn Hướng Dương.
Cái sai lầm này,khiến tinh thần của Trần Vân Hi cùng Lâm Hạo phục hồi,cả hai sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.
Trần Vân Hi sợ hãi Ôn Hướng Dương sẽ tìm viện trợ,không cho Ôn Hướng Dương nghe điện thoại,lại không suy xét Ôn Hướng Dương không nghe điện thoại lúc này sẽ khiến người khác hoài nghi.
Thời điểm trước kia Lâm Hạo chân đẫm hai thuyền,không thiếu dùng thủ đoạn,hắn suy xét chu đáo hơn Trần Vân Hi,tầm mắt hắn gắt gao dưng ở trên người Ôn Hướng Dương,vươn tay nói “Đưa điện thoại cho tôi”.
Ôn Hướng Dương đứng tại chỗ,không động đậy.
Lâm Hao nhìn bộ dáng Ôn Hướng Dương đứng có chút không xong,cười lạnh nói: “Hướng Dương cô nên biết hậu quả cho tôi”.
Lâm Hạo nói một hồi,đầu cũng quay lại “Vân Hi tôi đếm ba tiếng,cô ta không muốn đưa diện thoại cho tôi, em liền rạch một nhát dao trên mặt Nghiêm Hân”.
“Hảo,hảo”.Trần Vân Hi phát rồ,nhảy nhót không thôi.
Cô ta thích nhất xem bộ dáng Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hâm đau đớn,sống không bằng chết.
Kẻ điên!
Ôn Hướng Dương hung hăng cắn môi mình một cái,máu tươi chảy ra,Làm thần trí cô có điểm thanh tỉnh.
Cái di động này thực là bảo bối của cô,dám liều mạng vì bảo bối này để Mộ Lăng Khiêm đến cứu cô,bởi vì đây là món quà sinh nhật Thiệu Tuấn cùng Thiệu Kiệt mua tới tặng cô,nhưng hôm nay,với không bảo vệ được bảo bối này.
Sự việc hôm nay,cô nhớ kĩ!
“Ba..!”
Lâm Hạo đã đếm ngược.
“Hai..!”
Tiếng chuông di động vẫn còn reo.
“Tôi cho cô”.Ôn Hướng Dương lần tay vào túi quần,dùng tốc độ nhanh nhất,tháo pin điện thoại ra,đem di động hướng xuống đất ném xuống.
“Bang——“một tiếng,di động rơi trên mặt đất,vỡ thành nhiều mảnh.
Lâm Hạo bị hành động của Ôn Hướng Dương làm hoảng sợ,Trần Vân Hi cũng sững sờ tại chỗ.
Lâm Hạo lấy lại tinh thần,phản ứng đầu tiên không phải là tìm Ôn Hướng Dương tính sổ,mà là đi tìm điện thoại di động.Lâm Hạo bảo mục đích Ôn Hướng Dương cầm di động là muốn ngắt cuộc gọi đến,lại gửi cho đối phương một tin nhắn,nhưng hắn không nghĩ tới,Ôn Hướng Dương thế nhưng xem thấu tâm tư của hắn,còn đem điện thoại kia ném vỡ toang.
Lâm Hạo giống như tên ngốc tử ngồi xổm trên mặt đất,tìm một vòng,đều không có tìm được pin của di động.
Hắn sinh khí nổi điên,hắn đứng lên,vọt tới trước mặt Ôn Hướng Dương,bóp chặt cổ cô,cuồng loạn chất vấn nói: “Pin di động đâu?Cô đem pin di động dấu ở đâu?”
Ôn Hướng Dương bị véo sắc mặt vốn tái nhợt nay càng trở nên càng thêm thảm hại,đồng tử mất đi tiêu cự,hô hấp cũng chậm rãi biến mất không thấy.
Trong biệt thự,Mộ Lăng Khiêm nhìn di động bị cắt đứt,nhíu mày.
Trước tiên hắn phải tỉnh táo,phải biết Ôn Hướng Dương gửi vài tin nhắn thông báo,hắn cũng không vội vã vì quá khứ,bởi vì hắn không nghĩ lại lời nói từ trong miệng Ôn Hướng Dương lại khiến hắn tức giận.
Hắn có nói qua cho nữ nhân kia hãy chờ hắn trở về.
Nhưng ai biết,khi hắn trở lại biệt thự,nhìn đến lại là biệt thự bao phủ trong bóng đêm không một bóng người.
Hắn còn chưa có thu thập cô,cô lại muốn tạo phản không thành?
/207
|