“Vân Hi, dừng tay!” Lâm Hạo thấy Trần Vân Hi định xuống tay với Ôn Hướng Dương, hắn bước nhanh tới, xông lên trước ngăn cản Trần Vân Hi, duỗi tay đoạt được chuỷ thủ trong tay cô ta.
Lâm Hạo, anh thế mà kêu tôi dừng tay?!
Chẳng lẽ anh còn thích cái nữ tiện nhân này sao?
Trần Vân Hi khó có thể tin quay đầu lại, trong mắt tràn đầy chất vấn cùng cừu hận.
Ánh mắt Trần Vân Hi ánh mắt làm trong lòng Lâm Hạo sinh ra một tia bất mãn, nhưng vì đại cục suy xét, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích nói: “Vân Hi, đừng quên chuyện chính của chúng ta.
Nếu mặt cô ta bị thương, chúng ta làm sao có thể đem cô ta đi gặp người của Mộ gia, làm cho bọn họ giải trừ trạng thái đả kích cùng phong tỏa đối với hai nhà chúng ta?”
Lâm Hạo không có ý muốn cứu Ôn Hướng Dương, mà là xuất phát từ mục đích của chính hắn mà suy xét: “Hủy dung cô ta, em nghĩ sẽ có thể đối phó với cô ta dễ dàng hơn sao?!.”
Ôn Hướng Dương trầm mặc đứng ở tại chỗ, một bộ dạng cam chịu thỏa hiệp, nhưng lại âm thầm thừa dịp Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi cãi nhau, nhìn chuẩn thời cơ, bước chân khẽ dời, thong thả tới gần Nghiêm Hân, đôi tay giấu ở phía sau vừa hơi hơi nhấc lên, thần không biết quỷ không hay hướng về phía Nghiêm Hân, ném một thứ qua.
Nghiêm Hân đã nhận ra động tác của Ôn Hướng Dương, tầm mắt nương theo, rơi xuống trên mặt đất.
Lưỡi dao!
Cái thứ Hướng Dương ném cho cô lại đây chính là một lưỡi dao cực mỏng nhẹ đến mức có thể dễ dàng bị bỏ qua.
Nghiêm Hân hiểu rõ ý đồ của Ôn Hướng Dương, cô cần phải tự cứu lấy mình, cô không thể làm Hướng Dương bởi vì mình mà xảy ra chuyện.
Lúc trên đường tới đây, Ôn Hướng Dương liền phán đoán ra mục đích của Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi chính là Mộ Lăng Khiêm, cô dám không kiêng nể gì xuống tay đối với Trần Vân Hi như vậy, cũng là đánh cuộc, đánh cuộc mục đích của Lâm Hạo và Trần Vân Hi cùng với suy đoán của cô là giống nhau.
Hiện giờ,hành động của Lâm Hạo, quả nhiên chứng thực suy đoán của cô.
“Không thể vả mặt?” Trần Vân Hi hoàn toàn không biết sự việc diễn ra nãy giờ, còn đứng tại chỗ lẩm bẩm tự nói.
Đột nhiên, mắt Trần Vân Hi sáng rực lên, mang theo một tia biến thái điên cuồng!
Tốt!
Không thể vả mặt!
Cô còn muốn nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt khi bị bạc đãi của Ôn Hướng Dương xuất hiện trên video, như vậy khẳng định rất thú vị!
Nói là, không thể vả mặt,không có nghĩa là, cô ta không thể làm chuyện khác với Ôn Hướng Dương.
Ánh mắt tràn đầy hận ý cùng âm độc của cô ta dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, đột nhiên khặc khặc mà cười.
Nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang, trừ bỏ nơi nơi có thể thấy được những thùng xăng hình tròn, nhiều nhất chính là những khối gạch hình dạng khác nhau.
Trần Vân Hi âm hiểm cười nhặt lên một khối gạch, giấu ở phía sau thân mình, cất bước hướng Ôn Hướng Dương đi qua.
“Ôn Hướng Dương, đây là vì mày dám làm mặt tao bị thương!”
Trần Vân Hi đột nhiên kêu to một tiếng tràn đầy hận ý, một tay nắm chặt khối gạch trong tay, một tay bắt lấy bả vai Ôn Hướng Dương, điên cuồng nhắm ngay vào đầu Ôn Hướng Dương tàn nhẫn nện xuống.
Ôn Hướng Dương vào thời điểm Trần Vân Hi tới gần, trong lòng đã có phòng bị, lúc này, khi cô mới vừa mới bị nắm lấy bả vai, cô trở tay liền bắt ngược lại bả vai Trần Vân Hi, lúc viên gạch nện xuống, chân trái của cô lui về phía sau, phần eo cong cong, lắc mình tránh né, lắc mình trốn đi, còn đem viên gạch trong tay Trần Vân Hi ném ra ngoài.
“Đáng chết! Con tiện nhân này, mày còn dám trốn?!” Trần Vân Hi chẳng những không thể đụng đến Ôn Hướng Dương, ngược lại còn bị Ôn Hướng Dương lôi kéo, ngã xuống trên mặt đất, ả tức giận kêu lớn lên.
Ở thời điểm quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay cô, Ôn Hướng Dương đương nhiên chiếm thế thượng phong, ả như kẻ điên rống giận chỉ về phía Nghiêm Hân, uy hiếp nói: “Ôn Hướng Dương, mày còn dám trốn? Mày dám trốn một chút thử xem, mày trốn một chút, tao liền băm một ngón tay của Nghiêm Hân!”
Nghiêm Hân lúc này còn đang suy nghĩ biện pháp để lấy được lưỡi dao trên mặt đất, mắt thấy Ôn Hướng Dương bị Trần Vân Hi đè ở trên mặt đất, Trần Vân Hi còn nói ra chuyện điên cuồng như vậy, động tác của cô tất cả đều ngừng lại.
Lâm Hạo nhìn đến hành động của Trần Vân Hi, hơi hơi nhíu mày, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu hắn lại ngăn cản, Trần Vân Hi chỉ có thể càng trầm trọng them, trực tiếp muốn mạng của Ôn Hướng Dương.
Huống chi, hắn đối với Ôn Hướng Dương giờ đây chỉ có hận, cũng khẳng định hắn sẽ không đi giúp Ôn Hướng Dương.
Nghe Trần Vân Hi nói, làm Ôn Hướng Dương từ bỏ việc chống cự.
Lâm Hạo, anh thế mà kêu tôi dừng tay?!
Chẳng lẽ anh còn thích cái nữ tiện nhân này sao?
Trần Vân Hi khó có thể tin quay đầu lại, trong mắt tràn đầy chất vấn cùng cừu hận.
Ánh mắt Trần Vân Hi ánh mắt làm trong lòng Lâm Hạo sinh ra một tia bất mãn, nhưng vì đại cục suy xét, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích nói: “Vân Hi, đừng quên chuyện chính của chúng ta.
Nếu mặt cô ta bị thương, chúng ta làm sao có thể đem cô ta đi gặp người của Mộ gia, làm cho bọn họ giải trừ trạng thái đả kích cùng phong tỏa đối với hai nhà chúng ta?”
Lâm Hạo không có ý muốn cứu Ôn Hướng Dương, mà là xuất phát từ mục đích của chính hắn mà suy xét: “Hủy dung cô ta, em nghĩ sẽ có thể đối phó với cô ta dễ dàng hơn sao?!.”
Ôn Hướng Dương trầm mặc đứng ở tại chỗ, một bộ dạng cam chịu thỏa hiệp, nhưng lại âm thầm thừa dịp Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi cãi nhau, nhìn chuẩn thời cơ, bước chân khẽ dời, thong thả tới gần Nghiêm Hân, đôi tay giấu ở phía sau vừa hơi hơi nhấc lên, thần không biết quỷ không hay hướng về phía Nghiêm Hân, ném một thứ qua.
Nghiêm Hân đã nhận ra động tác của Ôn Hướng Dương, tầm mắt nương theo, rơi xuống trên mặt đất.
Lưỡi dao!
Cái thứ Hướng Dương ném cho cô lại đây chính là một lưỡi dao cực mỏng nhẹ đến mức có thể dễ dàng bị bỏ qua.
Nghiêm Hân hiểu rõ ý đồ của Ôn Hướng Dương, cô cần phải tự cứu lấy mình, cô không thể làm Hướng Dương bởi vì mình mà xảy ra chuyện.
Lúc trên đường tới đây, Ôn Hướng Dương liền phán đoán ra mục đích của Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi chính là Mộ Lăng Khiêm, cô dám không kiêng nể gì xuống tay đối với Trần Vân Hi như vậy, cũng là đánh cuộc, đánh cuộc mục đích của Lâm Hạo và Trần Vân Hi cùng với suy đoán của cô là giống nhau.
Hiện giờ,hành động của Lâm Hạo, quả nhiên chứng thực suy đoán của cô.
“Không thể vả mặt?” Trần Vân Hi hoàn toàn không biết sự việc diễn ra nãy giờ, còn đứng tại chỗ lẩm bẩm tự nói.
Đột nhiên, mắt Trần Vân Hi sáng rực lên, mang theo một tia biến thái điên cuồng!
Tốt!
Không thể vả mặt!
Cô còn muốn nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt khi bị bạc đãi của Ôn Hướng Dương xuất hiện trên video, như vậy khẳng định rất thú vị!
Nói là, không thể vả mặt,không có nghĩa là, cô ta không thể làm chuyện khác với Ôn Hướng Dương.
Ánh mắt tràn đầy hận ý cùng âm độc của cô ta dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, đột nhiên khặc khặc mà cười.
Nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang, trừ bỏ nơi nơi có thể thấy được những thùng xăng hình tròn, nhiều nhất chính là những khối gạch hình dạng khác nhau.
Trần Vân Hi âm hiểm cười nhặt lên một khối gạch, giấu ở phía sau thân mình, cất bước hướng Ôn Hướng Dương đi qua.
“Ôn Hướng Dương, đây là vì mày dám làm mặt tao bị thương!”
Trần Vân Hi đột nhiên kêu to một tiếng tràn đầy hận ý, một tay nắm chặt khối gạch trong tay, một tay bắt lấy bả vai Ôn Hướng Dương, điên cuồng nhắm ngay vào đầu Ôn Hướng Dương tàn nhẫn nện xuống.
Ôn Hướng Dương vào thời điểm Trần Vân Hi tới gần, trong lòng đã có phòng bị, lúc này, khi cô mới vừa mới bị nắm lấy bả vai, cô trở tay liền bắt ngược lại bả vai Trần Vân Hi, lúc viên gạch nện xuống, chân trái của cô lui về phía sau, phần eo cong cong, lắc mình tránh né, lắc mình trốn đi, còn đem viên gạch trong tay Trần Vân Hi ném ra ngoài.
“Đáng chết! Con tiện nhân này, mày còn dám trốn?!” Trần Vân Hi chẳng những không thể đụng đến Ôn Hướng Dương, ngược lại còn bị Ôn Hướng Dương lôi kéo, ngã xuống trên mặt đất, ả tức giận kêu lớn lên.
Ở thời điểm quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay cô, Ôn Hướng Dương đương nhiên chiếm thế thượng phong, ả như kẻ điên rống giận chỉ về phía Nghiêm Hân, uy hiếp nói: “Ôn Hướng Dương, mày còn dám trốn? Mày dám trốn một chút thử xem, mày trốn một chút, tao liền băm một ngón tay của Nghiêm Hân!”
Nghiêm Hân lúc này còn đang suy nghĩ biện pháp để lấy được lưỡi dao trên mặt đất, mắt thấy Ôn Hướng Dương bị Trần Vân Hi đè ở trên mặt đất, Trần Vân Hi còn nói ra chuyện điên cuồng như vậy, động tác của cô tất cả đều ngừng lại.
Lâm Hạo nhìn đến hành động của Trần Vân Hi, hơi hơi nhíu mày, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu hắn lại ngăn cản, Trần Vân Hi chỉ có thể càng trầm trọng them, trực tiếp muốn mạng của Ôn Hướng Dương.
Huống chi, hắn đối với Ôn Hướng Dương giờ đây chỉ có hận, cũng khẳng định hắn sẽ không đi giúp Ôn Hướng Dương.
Nghe Trần Vân Hi nói, làm Ôn Hướng Dương từ bỏ việc chống cự.
/207
|