Ôn Hướng Dương làm xong cơm chiều, đem đồ ăn đều bày lên trên bàn, liền thấy Mộ Lăng Khiêm đang ngồi ở trên bàn cơm nhìn cô.
Cô không biết Mộ Lăng Khiêm nhìn cái gì, còn duỗi tay sờ sờ mặt chính mình, nhưng mà, trên mặt cô cũng không có cái gì.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương làm xong cơm, liền đứng ở một bên, dường như giống một tiểu tức phụ, trộm ngắm hắn. Hắn nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái nói: “Ngồi.”
Ôn Hướng Dương ngồi xuống.
“Tôi có việc phải rời đi mấy ngày.Trong lúc tôi không ở nhà, cô hảo hảo chiếu cố Tiểu Lam, địa phương không nên đi đừng đi.”
Rời đi mấy ngày?
Ôn Hướng Dương gật gật đầu.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương gật đầu nhanh như vậy, một đôi mắt rất là thành khẩn nhìn hắn, hắn cầm lấy chiếc đũa, thong thả ung dung ăn một ngụm đồ ăn nói: “Tôi sẽ để Diệp Ảnh lưu lại.”
Này tính giám thị cô sao?
Ôn Hướng Dương lại tiếp Tục gật đầu.
Cô đang nhìn Mộ Lăng Khiêm,thời điểm chờ xem Mộ Lăng Khiêm còn có phân phó chuyện gì khác không, Mộ Lăng Khiêm lại đột nhiên đũa buông xuống nói: “Hôm nay đồ ăn có chút không ngon.”
Ôn Hướng Dương “…”
“Mộ thiếu, tôi đây đi một lần nữa làm lại.” Ôn Hướng Dương đứng lên, liền cầm mâm đến, chính là mới vừa đụng tới mâm, tay nàng đã bị Mộ Lăng Khiêm kéo lại.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, liền thấy chính là ánh mắt Mộ Lăng Khiêm thâm thúy nhìn cô.
Ôn Hướng Dương bị ánh mắt này của Mộ Lăng Khiêm nhìn, trong lòng mạc danh liền lộp bộp một tiếng: “Mộ thiếu……”
“Không có việc gì.” Mộ Lăng Khiêm lại buông tay ra.
Ôn Hướng Dương mạc danh nhìn Mộ Lăng Khiêm, hắn là muốn nói cái gì, lại không tính toán nói sao?
Ôn Hướng Dương đi làm đồ ăn một lần nữa, nhưng thời điểm chờ cô làm xong mang tới, Mộ Lăng Khiêm đã không ở nhà ăn.
Tình huống như thế nào?
Ôn Hướng Dương nhớ tới Mộ Lăng Khiêm nói qua, hắn không ở trong phòng ăn cơm, cô liền không có đem đồ ăn bưng lên, chỉ là lên lầu gõ cửa phòng Mộ Lăng Khiêm: “Mộ thiếu, tôi làm xong một lần nữa rồi, anh đi xuống ăn chút đi? Tuy nói buổi tối muốn ăn ít, nhưng là một ngày vẫn là yêu cầu ăn cơm ba bữa.”
Mộ Lăng Khiêm cũng không có mở cửa, Ôn Hướng Dương gõ hơn nửa ngày, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Cô nghi hoặc đứng ở cửa một lát, lại gõ cửa một lần, kết quả vẫn là không ai đáp lại.
Thật kì quái.
Một trận gió lạnh từ cửa sổ hành lang chỗ đó thổi lại đây, cái này thời tiết lạnh làm Ôn Hướng Dương đông lạnh run run.
“Mộ thiếu, anh muốn ăn, nhớ xuống lầu ăn nhé.” Ôn Hướng Dương cuối cùng lựa chọn trở về phòng.
Ngày hôm sau, Ôn Hướng Dương rời giường xuống lầu, Mộ Lăng Khiêm đã ở dưới lầu ăn bữa sáng, còn chuẩn bị cho cô một phần kia.
Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm không nói lời nào, đoán không ra tâm tư của hắn, dứt khoát ngồi xuống bồi hắn cùng nhau ăn bữa sáng.
Ăn qua bữa sáng, cô chính đưa hắn ra cửa, hắn đứng ở cửa, nhìn Ôn Hướng Dương, đột nhiên mở miệng nói: “Chờ tôi trở lại.”
Ôn Hướng Dương đi đằng sau gật gật đầu.
Sau khi Mộ Lăng Khiêm rời đi, Ôn Hướng Dương thu hồi tầm mắt.
Thời điểm Mỗi lần Mộ Lăng Khiêm có điểm không thích hợp, Ôn Hướng Dương luôn sẽ suy đoán có phải hay không người nhà Mộ Lăng Khiêm đã lại xảy ra chuyện.
Cô đang nghĩ ngợi đi động Vang lên.
Cô lấy di động trong túi ra, mở ra vừa thấy, cư nhiên là Tần Toa gọi tới
“Vâng,Toa Toa tỷ”.
“Tiểu đáng thương,em không sao chứ? Chị mới vừa về nước, nhìn đến báo chí, chị nghĩ không phải mình đã về trễ đi?”
“Toa Toa tỷ, chị nói chính là sự tình của Mộ thiếu cùng Tiểu Lam sao?”
“Em quả nhiên đã biết! Tiểu đáng thương, em hiện tại ở đâu vậy? Chị phải chạy nhanh đi gặp em, cùng em nói rõ ràng!”
Ôn Hướng Dương nghe Tần Toa nôn nóng nói, chần chờ một giây, mở miệng nói: “Em ở biệt thự của Mộ thiếu gia.”
“Hảo, em chờ chị a, chị lập tức liền tới.” Tần Toa nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Ôn Hướng Dương: “…..”
Cô không biết Mộ Lăng Khiêm nhìn cái gì, còn duỗi tay sờ sờ mặt chính mình, nhưng mà, trên mặt cô cũng không có cái gì.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương làm xong cơm, liền đứng ở một bên, dường như giống một tiểu tức phụ, trộm ngắm hắn. Hắn nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái nói: “Ngồi.”
Ôn Hướng Dương ngồi xuống.
“Tôi có việc phải rời đi mấy ngày.Trong lúc tôi không ở nhà, cô hảo hảo chiếu cố Tiểu Lam, địa phương không nên đi đừng đi.”
Rời đi mấy ngày?
Ôn Hướng Dương gật gật đầu.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương gật đầu nhanh như vậy, một đôi mắt rất là thành khẩn nhìn hắn, hắn cầm lấy chiếc đũa, thong thả ung dung ăn một ngụm đồ ăn nói: “Tôi sẽ để Diệp Ảnh lưu lại.”
Này tính giám thị cô sao?
Ôn Hướng Dương lại tiếp Tục gật đầu.
Cô đang nhìn Mộ Lăng Khiêm,thời điểm chờ xem Mộ Lăng Khiêm còn có phân phó chuyện gì khác không, Mộ Lăng Khiêm lại đột nhiên đũa buông xuống nói: “Hôm nay đồ ăn có chút không ngon.”
Ôn Hướng Dương “…”
“Mộ thiếu, tôi đây đi một lần nữa làm lại.” Ôn Hướng Dương đứng lên, liền cầm mâm đến, chính là mới vừa đụng tới mâm, tay nàng đã bị Mộ Lăng Khiêm kéo lại.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, liền thấy chính là ánh mắt Mộ Lăng Khiêm thâm thúy nhìn cô.
Ôn Hướng Dương bị ánh mắt này của Mộ Lăng Khiêm nhìn, trong lòng mạc danh liền lộp bộp một tiếng: “Mộ thiếu……”
“Không có việc gì.” Mộ Lăng Khiêm lại buông tay ra.
Ôn Hướng Dương mạc danh nhìn Mộ Lăng Khiêm, hắn là muốn nói cái gì, lại không tính toán nói sao?
Ôn Hướng Dương đi làm đồ ăn một lần nữa, nhưng thời điểm chờ cô làm xong mang tới, Mộ Lăng Khiêm đã không ở nhà ăn.
Tình huống như thế nào?
Ôn Hướng Dương nhớ tới Mộ Lăng Khiêm nói qua, hắn không ở trong phòng ăn cơm, cô liền không có đem đồ ăn bưng lên, chỉ là lên lầu gõ cửa phòng Mộ Lăng Khiêm: “Mộ thiếu, tôi làm xong một lần nữa rồi, anh đi xuống ăn chút đi? Tuy nói buổi tối muốn ăn ít, nhưng là một ngày vẫn là yêu cầu ăn cơm ba bữa.”
Mộ Lăng Khiêm cũng không có mở cửa, Ôn Hướng Dương gõ hơn nửa ngày, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Cô nghi hoặc đứng ở cửa một lát, lại gõ cửa một lần, kết quả vẫn là không ai đáp lại.
Thật kì quái.
Một trận gió lạnh từ cửa sổ hành lang chỗ đó thổi lại đây, cái này thời tiết lạnh làm Ôn Hướng Dương đông lạnh run run.
“Mộ thiếu, anh muốn ăn, nhớ xuống lầu ăn nhé.” Ôn Hướng Dương cuối cùng lựa chọn trở về phòng.
Ngày hôm sau, Ôn Hướng Dương rời giường xuống lầu, Mộ Lăng Khiêm đã ở dưới lầu ăn bữa sáng, còn chuẩn bị cho cô một phần kia.
Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm không nói lời nào, đoán không ra tâm tư của hắn, dứt khoát ngồi xuống bồi hắn cùng nhau ăn bữa sáng.
Ăn qua bữa sáng, cô chính đưa hắn ra cửa, hắn đứng ở cửa, nhìn Ôn Hướng Dương, đột nhiên mở miệng nói: “Chờ tôi trở lại.”
Ôn Hướng Dương đi đằng sau gật gật đầu.
Sau khi Mộ Lăng Khiêm rời đi, Ôn Hướng Dương thu hồi tầm mắt.
Thời điểm Mỗi lần Mộ Lăng Khiêm có điểm không thích hợp, Ôn Hướng Dương luôn sẽ suy đoán có phải hay không người nhà Mộ Lăng Khiêm đã lại xảy ra chuyện.
Cô đang nghĩ ngợi đi động Vang lên.
Cô lấy di động trong túi ra, mở ra vừa thấy, cư nhiên là Tần Toa gọi tới
“Vâng,Toa Toa tỷ”.
“Tiểu đáng thương,em không sao chứ? Chị mới vừa về nước, nhìn đến báo chí, chị nghĩ không phải mình đã về trễ đi?”
“Toa Toa tỷ, chị nói chính là sự tình của Mộ thiếu cùng Tiểu Lam sao?”
“Em quả nhiên đã biết! Tiểu đáng thương, em hiện tại ở đâu vậy? Chị phải chạy nhanh đi gặp em, cùng em nói rõ ràng!”
Ôn Hướng Dương nghe Tần Toa nôn nóng nói, chần chờ một giây, mở miệng nói: “Em ở biệt thự của Mộ thiếu gia.”
“Hảo, em chờ chị a, chị lập tức liền tới.” Tần Toa nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Ôn Hướng Dương: “…..”
/207
|