Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 142 - Em Đang Có Việc Lừa Gạt Tôi Đúng Hay Không?
/207
|
Bị Mộ Lăng Khiêm dùng sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào người khiến cho lông tơ của Ôn Hướng Dương dựng đứng lên,trong lòng bất ổn không thôi, không có tâm trạng để ý, quét dọn nhà cửa nấu cơm giúp Mộ Lăng Khiêm nữa
Chính là, sau khi kết thúc phút tùy hứng của cô, chính mình vẫn phải trở về để cùng đối mặt với anh ta
Haizz, thật là …!
Diệp Ảnh sau khi thấy quán bar không còn còn xảy ra vấn đề gì nữa, liền đem Triệu tiểu thư mời trở về, Ôn Hướng Dương nghĩ có hay không sau này cô vẫn nên thường xuyên lui tới quán để kiếm cái chức quản lý đi…?
“Diệp Ảnh, cậu về trước đi.”
“Vâng.” Diệp Ảnh liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, xoay người rời khỏi biệt thự.
Ôn Hướng Dương thấy Diệp Ảnh đi rồi, cô chỉ có thể khẩn trương nhìn Mộ Lăng Khiêm, chờ đợi Mộ Lăng Khiêm ra lệnh, xem Mộ Lăng Khiêm muốn xử lý cô như thế nào?
Mộ Lăng Khiêm nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Ôn Hướng Dương, liền duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ còn chút sưng đỏ của cô
“Có còn đau hay không?”
Mộ Lăng Khiêm đột nhiên hỏi.
Ôn Hướng Dương sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, nở một nụ cừoi trừ, cười nói, “Không đau. Mộ tổng, da thịt tôi rất dày, không sao..
Ôn Hướng Dương vừa mới nói xong lời này, đã bị Mộ Lăng Khiêm trừng mắt nhìn liếc mắt một cái. Điểm chết người chính là, đáng giận nhất là anh ta cư nhiên đột ngột tăng một sức lực trên mặt cô, dùng sức ấn lên vết thương trên mặt cô, như hít phải một ngụm khí lạnh, cười đều cười không nổi.
“Cùng tôi lên lầu.” Mộ Lăng Khiêm buông lỏng tay ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, trên tay còn cầm theo túi thuốc cô vừa mua.
Ôn Hướng Dương đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, mắt trợn ngược, nghĩ “anh ta chính là một tên thần kinh”.
Nghĩ là tên thần kinh nhưng cô vẫn phải đi theo.
Ôn Hướng Dương đi theo Mộ Lăng Khiêm lên lầu, vào phòng hắn, mới vừa đi vào, Mộ Lăng Khiêm mở đèn lên, chỉ tay tới vị trí giường, nói “Ngồi lên giường đi.”
Ôn Hướng Dương liếc mắt khiếp sợ nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Thấy bộ dáng đó của cô Mộ Lăng Khiêm liền hạ ánh mắt xuống, vỗ vào đầu Ôn Hướng Dương, âm thanh lạnh lùng nói, “Trong đầu em lại đang tưởng tượng cái gì thế? Ngồi qua đây, tôi giúp em bôi thuốc!”
“Vâng, được.” Ôn Hướng Dương liền đi qua, ngoan ngoãn ngồi trên giường, nở một nụ cười đẹp nhất nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Cô còn tưởng rằng anh ta là loại người ko màng đến sự sống của người khác, không màng trên người cô còn có thương tích, lại vẫn muốn trừng phạt cô.
Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, cầm lấy thuốc, đi đến trước mặt, thân hình ngồi xổm xuống, bôi nhẹ thuốc lên vết thương của cô
Lúc Ôn Hướng Dương trên đường trở về nhà, trước đó chính mình đã có bôi thuốc qua, trời lại tối, đứng bên ngoài liền không thấy rõ nhưng chỉ cần tiếp giáp với anh đèn thì sẽ lộ ra rất rõ.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương bị đánh sưng đỏ mặt như thế, cơ thể khó chịu như có người đang gặm nhắm từng lớp da của hắn vậy, trên người hắn hàn khí càng ngày càng lạnh, nói “Người đánh em đang ở đâu?”
Ôn Hướng Dương nhìn chằm chằm Mộ Lăng Khiêm ngây ngẩn cả người, người đàn ông này mặc dù là đang ngồi xổm trước mặt, thân ảnh không đẹp chút nào nhưng đều có thể làm người ta không thể không để mắt tới.
Lúc này, nghe được Mộ Lăng Khiêm đột nhiên lên tiếng, âm thanh rõ ràng là đang mang theo sự tức giận tột độ, Ôn Hướng Dương sợ tới mức cả người run lên, “Tôi……”
Cô lời nói còn chưa nói xong, Mộ Lăng Khiêm liền đứng lên, đi đến bên cạnh cầm di động lên.
Ôn Hướng Dương liền nghe Mộ Lăng Khiêm nói, “Diệp Ảnh, ngày mai tìm tất cả những tên đánh Ôn Hướng Dương đem đến trước mặt tôi!”
Ôn Hướng Dương nghe nội cung của cuộc gọi vừa rồi, trong lòng cô rơi cái bộp, Mộ Lăng Khiêm muốn gặp những người đó sao, sẽ không phanh phui ra sự việc chứ?
Mộ Lăng Khiêm lần nữa trở về, nhìn Ôn Hướng Dương từ trên xuống dưới, mở miệng lạnh lùng nói, “Một tuần không được ra khỏi cửa! Lần sau muốn đi ra ngoài, bảo Diệp Ảnh đưa em đi!”
Cô đây là đang bị cấm cửa sao?
Ôn Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài, thật đáng thương thân thể mình lại không được tự do đi lại rồi..
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương bộ dáng không thật sự vui vẻ, một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Em có phải hay không có việc đag lừa gạt tôi”?
Chính là, sau khi kết thúc phút tùy hứng của cô, chính mình vẫn phải trở về để cùng đối mặt với anh ta
Haizz, thật là …!
Diệp Ảnh sau khi thấy quán bar không còn còn xảy ra vấn đề gì nữa, liền đem Triệu tiểu thư mời trở về, Ôn Hướng Dương nghĩ có hay không sau này cô vẫn nên thường xuyên lui tới quán để kiếm cái chức quản lý đi…?
“Diệp Ảnh, cậu về trước đi.”
“Vâng.” Diệp Ảnh liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, xoay người rời khỏi biệt thự.
Ôn Hướng Dương thấy Diệp Ảnh đi rồi, cô chỉ có thể khẩn trương nhìn Mộ Lăng Khiêm, chờ đợi Mộ Lăng Khiêm ra lệnh, xem Mộ Lăng Khiêm muốn xử lý cô như thế nào?
Mộ Lăng Khiêm nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Ôn Hướng Dương, liền duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ còn chút sưng đỏ của cô
“Có còn đau hay không?”
Mộ Lăng Khiêm đột nhiên hỏi.
Ôn Hướng Dương sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, nở một nụ cừoi trừ, cười nói, “Không đau. Mộ tổng, da thịt tôi rất dày, không sao..
Ôn Hướng Dương vừa mới nói xong lời này, đã bị Mộ Lăng Khiêm trừng mắt nhìn liếc mắt một cái. Điểm chết người chính là, đáng giận nhất là anh ta cư nhiên đột ngột tăng một sức lực trên mặt cô, dùng sức ấn lên vết thương trên mặt cô, như hít phải một ngụm khí lạnh, cười đều cười không nổi.
“Cùng tôi lên lầu.” Mộ Lăng Khiêm buông lỏng tay ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, trên tay còn cầm theo túi thuốc cô vừa mua.
Ôn Hướng Dương đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, mắt trợn ngược, nghĩ “anh ta chính là một tên thần kinh”.
Nghĩ là tên thần kinh nhưng cô vẫn phải đi theo.
Ôn Hướng Dương đi theo Mộ Lăng Khiêm lên lầu, vào phòng hắn, mới vừa đi vào, Mộ Lăng Khiêm mở đèn lên, chỉ tay tới vị trí giường, nói “Ngồi lên giường đi.”
Ôn Hướng Dương liếc mắt khiếp sợ nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Thấy bộ dáng đó của cô Mộ Lăng Khiêm liền hạ ánh mắt xuống, vỗ vào đầu Ôn Hướng Dương, âm thanh lạnh lùng nói, “Trong đầu em lại đang tưởng tượng cái gì thế? Ngồi qua đây, tôi giúp em bôi thuốc!”
“Vâng, được.” Ôn Hướng Dương liền đi qua, ngoan ngoãn ngồi trên giường, nở một nụ cười đẹp nhất nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Cô còn tưởng rằng anh ta là loại người ko màng đến sự sống của người khác, không màng trên người cô còn có thương tích, lại vẫn muốn trừng phạt cô.
Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, cầm lấy thuốc, đi đến trước mặt, thân hình ngồi xổm xuống, bôi nhẹ thuốc lên vết thương của cô
Lúc Ôn Hướng Dương trên đường trở về nhà, trước đó chính mình đã có bôi thuốc qua, trời lại tối, đứng bên ngoài liền không thấy rõ nhưng chỉ cần tiếp giáp với anh đèn thì sẽ lộ ra rất rõ.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương bị đánh sưng đỏ mặt như thế, cơ thể khó chịu như có người đang gặm nhắm từng lớp da của hắn vậy, trên người hắn hàn khí càng ngày càng lạnh, nói “Người đánh em đang ở đâu?”
Ôn Hướng Dương nhìn chằm chằm Mộ Lăng Khiêm ngây ngẩn cả người, người đàn ông này mặc dù là đang ngồi xổm trước mặt, thân ảnh không đẹp chút nào nhưng đều có thể làm người ta không thể không để mắt tới.
Lúc này, nghe được Mộ Lăng Khiêm đột nhiên lên tiếng, âm thanh rõ ràng là đang mang theo sự tức giận tột độ, Ôn Hướng Dương sợ tới mức cả người run lên, “Tôi……”
Cô lời nói còn chưa nói xong, Mộ Lăng Khiêm liền đứng lên, đi đến bên cạnh cầm di động lên.
Ôn Hướng Dương liền nghe Mộ Lăng Khiêm nói, “Diệp Ảnh, ngày mai tìm tất cả những tên đánh Ôn Hướng Dương đem đến trước mặt tôi!”
Ôn Hướng Dương nghe nội cung của cuộc gọi vừa rồi, trong lòng cô rơi cái bộp, Mộ Lăng Khiêm muốn gặp những người đó sao, sẽ không phanh phui ra sự việc chứ?
Mộ Lăng Khiêm lần nữa trở về, nhìn Ôn Hướng Dương từ trên xuống dưới, mở miệng lạnh lùng nói, “Một tuần không được ra khỏi cửa! Lần sau muốn đi ra ngoài, bảo Diệp Ảnh đưa em đi!”
Cô đây là đang bị cấm cửa sao?
Ôn Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài, thật đáng thương thân thể mình lại không được tự do đi lại rồi..
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương bộ dáng không thật sự vui vẻ, một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Em có phải hay không có việc đag lừa gạt tôi”?
/207
|