Editor: Hyna Nguyễn
-------------------------------
Ôn Hướng Dương trở lại Nam Đức thị, trở lại biệt thự, mở cửa biệt thự ra, nhìn đến chính là biệt thự lạnh như băng, cô ở biệt thự đi quanh một vòng, liền phát hiện nơi này như là vài ngày không có người ở qua. Mộ Lăng Khiêm rõ ràng so cô về sớm hơn tới bốn ngày. Hay là sau khi anh trở về Nam Đức thị, căn bản là không có về biệt thự? Kia anh sẽ đi nơi nào đâu?
Ôn Hướng Dương cảm thấy chính mình không thể lại suy nghĩ, cũng không thể đi quản việc của Mộ Lăng Khiêm, nếu không cô chính là không có việc gì tự tìm việc, tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao điều cô muốn chỉ là một tháng hai mươi vạn khối phí bao dưỡng của anh. Trở lại biệt thự, Ôn Hướng Dương cũng không nghĩ quét tước phòng, cô nấu cho chính mình một chén mì gói, tắm rửa sạch sẽ một lần, liền trở về phòng, nằm ở trên giường. Cô ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, cô nằm ở trên giường vẫn là không nghĩ đến, đúng lúc này di động vang lên, cô sờ đến di động, ấn tiếp nghe, “Uy, ngươi hảo.”
“Dương Dương lão sư, cô có phải hay không cần em? Cô đều đã lâu không có tới nhà của em. Daddy nói, cô rất bận, chính là, em thật sự rất nhớ cô……”
Gọi điện thoại tới cư nhiên là tiểu Loli học sinh của Ôn Hướng Dương, nghe nói như thế, Ôn Hướng Dương từ trên giường ngồi dậy, “Là cô không tốt, cô buổi chiều liền tới bồi Viên Viên, được không?”
“Hảo, Dương Dương lão sư tốt nhất.” Di động kia đầu truyền đến thanh âm vui vẻ của tiểu Loli.
Ôn Hướng Dương treo điện thoại, liền đứng lên, thay đổi một bộ quần áo, liền ra cửa. Cô ngồi ở trên xe buýt, liền nghe được bên người có hai học sinh nữ trang điểm đang nói bát quái.
“Ngươi xem, lại là tin tức của Lý Lam Hi, cô ấy đều có vài đầu đề trên trang nhất, cũng không biết cùng cùng cô ấy hẹn hò rốt cuộc là ai. Cậu nói xem cô ấy có thể hay không gả vào hào môn?”
“Quản cô ấy có thể hay không làm gì, bất quá này nam nhân chỉ là một cái bóng dáng liền cảm thấy hảo soái a.”
“Cậu đồ hoa si này!”
“Cậu mới là hoa si đó, nhân gia này chỉ là lòng yêu cái đẹp bình thường thôi.”
Ôn Hướng Dương nhìn hai nữ hài đùa giỡn phía trước, tầm mắt cô dừng ở trên tờ báo các nàng cầm kia, lần trước chỉ là gặp gỡ tình cờ, lần này đã là cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, còn bị chụp tới bóng dáng. Mộ Lăng Khiêm vội vã trở về như vậy, biệt thự đều không quay về ở, chính là vì cùng Lý Lam Hi hẹn hò sao? Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, nhìn ảnh chụp trên tờ báo, cô thở phào nhẹ nhõm thật dài, mặc kệ như thế nào, cô đều phải suy xét đường lui cho thật tốt. Ôn Hướng Dương đến trạm, xuống xe, còn chưa đi đến biệt thự của tiểu Loli, rất xa liền thấy tiểu Loli hướng phía cô chạy qua, chạy đến trước mặt cô, một phen liền ôm lấy cô.
“Dương Dương lão sư, em còn tưởng rằng cô cũng không cần em nữa.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, trong lòng nảy lên một cổ thương tiếc, tiểu Loli từ nhỏ liền không có mẹ, ba của cô bé lại suốt ngày vội vàng công tác, căn bản mặc kệ cô bé, so với cô có điểm đáng thương hơn.
“Lão sư như thế nào sẽ không cần em chứ?” Ôn Hướng Dương bế tiểu Loli lên, cười nói, “Gần đây có ngoan hay không? Lão sư không ở đây, bài tập đều làm tốt sao?”
“Đều làm tốt.” Tiểu Loli cầu bao dưỡng, ánh mắt trông mong nhìn Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương nhìn tiểu Loli như vậy, cười liền hôn cô bé một ngụm. Trưa hôm đó, Ôn Hướng Dương chính là ở nhà của tiểu Loli, miễn phí bồi tiểu Loli học tập suốt một buổi chiều. Vào lúc ban đêm, ba tiểu Loli trở về nhà, thấy Ôn Hướng Dương ở đây, hắn lễ phép gật gật đầu.
Ba của Tiểu Loli là La Phong, ba mươi ba, ba bốn tuổi, đúng là tuổi tác mà một nam nhân thành thục nhất phong hoa chính mậu, người nam nhân này có thành công có nội liễm khí chất, đối nhân xử thế cũng rất là săn sóc. Tiểu Loli cực độ luyến tiếc Ôn Hướng Dương, dưới tình huống còn muốn lưu Ôn Hướng Dương ăn cơm, La Phong nhìn phía Ôn Hướng Dương dò hỏi, “Không biết Ôn lão sư, có thể cho tôi ít mặt mũi không?”
“Dương Dương lão sư, cô liền bồi em đi ăn một bữa cơm đi, cầu xin cô đó.” Tiểu Loli ôm Ôn Hướng Dương thật đáng thương thỉnh cầu nói, giống như chỉ cần Ôn Hướng Dương không đáp ứng, cô bé là có thể lập tức khóc ra tới bộ dáng đáng thương.
Ôn Hướng Dương nhất thời chịu không nổi thỉnh cầu của tiểu hài tử, cô chỉ có thể ngượng ngùng đáp ứng, ôm tiểu Loli, lên xe của La Phong, đến nhà ăn mà La Phong mới vừa dự định đi ăn cơm.
-------------------------------
Ôn Hướng Dương trở lại Nam Đức thị, trở lại biệt thự, mở cửa biệt thự ra, nhìn đến chính là biệt thự lạnh như băng, cô ở biệt thự đi quanh một vòng, liền phát hiện nơi này như là vài ngày không có người ở qua. Mộ Lăng Khiêm rõ ràng so cô về sớm hơn tới bốn ngày. Hay là sau khi anh trở về Nam Đức thị, căn bản là không có về biệt thự? Kia anh sẽ đi nơi nào đâu?
Ôn Hướng Dương cảm thấy chính mình không thể lại suy nghĩ, cũng không thể đi quản việc của Mộ Lăng Khiêm, nếu không cô chính là không có việc gì tự tìm việc, tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao điều cô muốn chỉ là một tháng hai mươi vạn khối phí bao dưỡng của anh. Trở lại biệt thự, Ôn Hướng Dương cũng không nghĩ quét tước phòng, cô nấu cho chính mình một chén mì gói, tắm rửa sạch sẽ một lần, liền trở về phòng, nằm ở trên giường. Cô ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, cô nằm ở trên giường vẫn là không nghĩ đến, đúng lúc này di động vang lên, cô sờ đến di động, ấn tiếp nghe, “Uy, ngươi hảo.”
“Dương Dương lão sư, cô có phải hay không cần em? Cô đều đã lâu không có tới nhà của em. Daddy nói, cô rất bận, chính là, em thật sự rất nhớ cô……”
Gọi điện thoại tới cư nhiên là tiểu Loli học sinh của Ôn Hướng Dương, nghe nói như thế, Ôn Hướng Dương từ trên giường ngồi dậy, “Là cô không tốt, cô buổi chiều liền tới bồi Viên Viên, được không?”
“Hảo, Dương Dương lão sư tốt nhất.” Di động kia đầu truyền đến thanh âm vui vẻ của tiểu Loli.
Ôn Hướng Dương treo điện thoại, liền đứng lên, thay đổi một bộ quần áo, liền ra cửa. Cô ngồi ở trên xe buýt, liền nghe được bên người có hai học sinh nữ trang điểm đang nói bát quái.
“Ngươi xem, lại là tin tức của Lý Lam Hi, cô ấy đều có vài đầu đề trên trang nhất, cũng không biết cùng cùng cô ấy hẹn hò rốt cuộc là ai. Cậu nói xem cô ấy có thể hay không gả vào hào môn?”
“Quản cô ấy có thể hay không làm gì, bất quá này nam nhân chỉ là một cái bóng dáng liền cảm thấy hảo soái a.”
“Cậu đồ hoa si này!”
“Cậu mới là hoa si đó, nhân gia này chỉ là lòng yêu cái đẹp bình thường thôi.”
Ôn Hướng Dương nhìn hai nữ hài đùa giỡn phía trước, tầm mắt cô dừng ở trên tờ báo các nàng cầm kia, lần trước chỉ là gặp gỡ tình cờ, lần này đã là cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, còn bị chụp tới bóng dáng. Mộ Lăng Khiêm vội vã trở về như vậy, biệt thự đều không quay về ở, chính là vì cùng Lý Lam Hi hẹn hò sao? Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, nhìn ảnh chụp trên tờ báo, cô thở phào nhẹ nhõm thật dài, mặc kệ như thế nào, cô đều phải suy xét đường lui cho thật tốt. Ôn Hướng Dương đến trạm, xuống xe, còn chưa đi đến biệt thự của tiểu Loli, rất xa liền thấy tiểu Loli hướng phía cô chạy qua, chạy đến trước mặt cô, một phen liền ôm lấy cô.
“Dương Dương lão sư, em còn tưởng rằng cô cũng không cần em nữa.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, trong lòng nảy lên một cổ thương tiếc, tiểu Loli từ nhỏ liền không có mẹ, ba của cô bé lại suốt ngày vội vàng công tác, căn bản mặc kệ cô bé, so với cô có điểm đáng thương hơn.
“Lão sư như thế nào sẽ không cần em chứ?” Ôn Hướng Dương bế tiểu Loli lên, cười nói, “Gần đây có ngoan hay không? Lão sư không ở đây, bài tập đều làm tốt sao?”
“Đều làm tốt.” Tiểu Loli cầu bao dưỡng, ánh mắt trông mong nhìn Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương nhìn tiểu Loli như vậy, cười liền hôn cô bé một ngụm. Trưa hôm đó, Ôn Hướng Dương chính là ở nhà của tiểu Loli, miễn phí bồi tiểu Loli học tập suốt một buổi chiều. Vào lúc ban đêm, ba tiểu Loli trở về nhà, thấy Ôn Hướng Dương ở đây, hắn lễ phép gật gật đầu.
Ba của Tiểu Loli là La Phong, ba mươi ba, ba bốn tuổi, đúng là tuổi tác mà một nam nhân thành thục nhất phong hoa chính mậu, người nam nhân này có thành công có nội liễm khí chất, đối nhân xử thế cũng rất là săn sóc. Tiểu Loli cực độ luyến tiếc Ôn Hướng Dương, dưới tình huống còn muốn lưu Ôn Hướng Dương ăn cơm, La Phong nhìn phía Ôn Hướng Dương dò hỏi, “Không biết Ôn lão sư, có thể cho tôi ít mặt mũi không?”
“Dương Dương lão sư, cô liền bồi em đi ăn một bữa cơm đi, cầu xin cô đó.” Tiểu Loli ôm Ôn Hướng Dương thật đáng thương thỉnh cầu nói, giống như chỉ cần Ôn Hướng Dương không đáp ứng, cô bé là có thể lập tức khóc ra tới bộ dáng đáng thương.
Ôn Hướng Dương nhất thời chịu không nổi thỉnh cầu của tiểu hài tử, cô chỉ có thể ngượng ngùng đáp ứng, ôm tiểu Loli, lên xe của La Phong, đến nhà ăn mà La Phong mới vừa dự định đi ăn cơm.
/207
|