Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Nhã lộ ra biểu tình như vậy, trước kia, mỗi lần Ôn Nhã lộ ra như vậy, đánh người hay mắng ai cô khẳng định chắc chăn là do Ôn Hướng Dương làm mà là không phải do cô
Khuyết điểm lớn nhất của Ôn Hướng Dương chính là không bao giờ cùng cô tranh đấu.
Nhìn biểu tình này của Ôn Nhã rõ ràng là đang nhắm vào Ôn Hướng Dương, trong mắt liền tỏ ra ủy khuất, nhìn thấy Ôn Hướng Dương phát ra câu nói kia hận không thể xông vào xé rách cái bản mặt hồ ly tinh của cô ta.
Trong lòng thầm nghĩ Mộ Lăng Khiêm, cho rằng anh ấy cũng như bao người đàn ông khác, nhìn thấy cô bị ủy khuất, nhẫn nhịn sẽ lên tiếng bảo vệ, chứng tỏ bản lĩnh của một người đàn ông luôn thương hoa tiếc ngọc đối với một cô gái yếu đuối và khi đó cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô, anh nghĩ rằng Ôn Hướng Dương cũng chỉ là một người con gái quá kiêu ngạo, không bằng cô, nên trong lòng không khỏi một phen vui mừng.
Chính là, Ôn Nhã đã quá xem nhẹ Mộ Lăng Khiêm.
Tầm mắt Mộ Lăng Khiêm chỉ dừng trên người Ôn Nhã không qúa một giây, liền ôm eo Ôn Hướng Dương, giúp cô đứng lên, và chính mình cũng đứng lên.
Với thân hình cao một mét chín mươi, phong thái đỉnh đạt,dáng người hoàn hảo đến từng chi tiết, khi ánh nắng xen lẫn bức màn chiếu thẳng xuống, làm Ôn Nhã một phen ngơ ngác, bất ngờ chấn động, đồng thời cô nghe rõ tim mình đập run rẩy, kịch liệt liên hồi, trên mặt xuất hiện một lớp phiến hồng, liền e thẹn cúi đầu xấu hổ.
Thời điểm khi nhìn Mộ Lăng Khiêm, tim đập khẩn trương liên hồi, cô hy vọng anh có thể để ý tới cô,nói chuyện cùng cô, nhưng không ngờ tới người mà Mộ Lăng Khiêm nói chuyện chính là Ôn Lợi Thịnh, Anh lạnh lùng cất giọng “Tôi không nhớ rõ là đã cho mời người ngoài đến khi nào, bất kể kẻ đó là ai đều sẽ không tiếp. Nếu hạng mục lần này Ôn Tổng nói chuyện không có thành ý như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn gì bàn nữa.
Ôn Lợi Thịnh nghe nói như thế, sắc mặt thoáng chốc đều thay đổi.
Ông không nghĩ Mộ Lăng Khiêm tỏ ra phản cảm đối với Ôn Nhã như thế, càng không nghĩ tới Ôn Hướng Dương ở trong lòng Mộ Lăng Khiêm lại chiếm được một ví trí nhất định.
Ôn Lợi Thịnh vội vàng mở miệng nói, “Mộ Tổng, cậu đừng nóng giận. Là Nhã Nhã không hiểu chuyện, tôi liền đem nó trở về, liền đem nó trở về.
Ôn Nhã thấy Mộ Lăng Khiêm cư nhiên đối với cô xem như dư thừa, cha cũng muốn đem cô rời đi, biểu tình trên khuôn mặt tỏ ra cứng đờ trống rỗng, cảm thấy xấu hổ,kỹ thuật diễn tuy hoàn hảo, nhưng khả năng không thể đánh vào lòng của Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Lợi Thịnh thấy Ôn Nhã còn đứng ngây ra đó, liền hướng cửa đẩy Ôn Nhã ra ngoài rồi hạ thấp giọng thì thầm nói “Nhã Nhã, đến thanh sơn ở không lo không có củi đốt, chờ Cha lấy được hạng mục này, trong quá trình hợp tác, có rất nhiều cơ hội để con tiếp cận Mộ thiếu.
Ôn Nhã có thể cướp đi mọi thứ của Ôn Hướng Dương, có thể làm Ôn Lợi Thịnh thương yêu cô hơn so với Hướng Dương, đương nhiên là phải có chút bản lĩnh.
Thấy Ôn Lợi Thịnh nói như vậy, đành liếc mắt giả vờ ủy khuất ai oán nhìn Ôn Lợi Thịnh một cái, vẫn là nên ngoan ngoãn rời đi, cô biết chỉ cần cái liếc mắt đơn giản, Ôn Lợi Thịnh khẳng định sẽ dùng mặt khác để bồi thường tinh thần cho cô.
Một lúc sau khi Ôn Nhã rời khỏi văn phòng, bên trong phòng tổng tài chỉ còn lại ba người Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương và Ôn Lợi Thịnh, Ôn Hướng Dương liền đứng bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, Nét mặt hiện lên một tia tò mò nhìn cha cô, nghĩ ngợi xem ông đã dỗ dành, hứa hẹn chăm sóc cho Ôn Nhã như thế nào mới có thể làm cô ta rời đi..
Ôn Lợi Thịnh điều chỉnh tâm trạng thật tốt, đóng cửa lại, thay một bộ mặt tươi cười, quay người lại, nhìn phía Mộ Lăng Khiêm cùng Ôn Hướng Dương, cất giọng nịnh nọt, “Hướng Dương, em gái con còn nhỏ, con làm chị gái thì ít nhiều cũng không nên chấp trách em con. Còn chuyện hạng mục, Mộ thiếu, Nhã Nhã đã rời đi, không biết chúng ta……”
“Tôi nghe nói sức khỏe của em trai của Hướng Dương không được tốt cho lắm.” Mộ Lăng Khiêm cũng không nhắc tới chuyện thảo luận hạng mục cùng với Ôn Lợi Thịnh, mà nhẹ nhàng mở miệng nói về đề tài thân thể em trai Ôn Hướng Dương
Ôn Lợi Thịnh nghe nói như thế, tầm mắt bỗng nhiên phóng điện lao thẳng về phía Ôn Hướng Dương.
Bất luận Ôn Hướng Dương không có cái gì để phải trốn tránh mà không cùng ông đối diện cả, biết được hiện tại Mộ Lăng Khiêm không có chán ghét mình, cô chính là đang ỷ vào Mộ Lăng Khiêm, lúc còn được Mộ Lăng Khiêm bao dưỡng thì cô lại càng phải lợi dụng Mộ Lăng Khiêm đối phó với ông ta, để xem về Thiệu Kiệt, ông ta trả lời như thế nào?
Khuyết điểm lớn nhất của Ôn Hướng Dương chính là không bao giờ cùng cô tranh đấu.
Nhìn biểu tình này của Ôn Nhã rõ ràng là đang nhắm vào Ôn Hướng Dương, trong mắt liền tỏ ra ủy khuất, nhìn thấy Ôn Hướng Dương phát ra câu nói kia hận không thể xông vào xé rách cái bản mặt hồ ly tinh của cô ta.
Trong lòng thầm nghĩ Mộ Lăng Khiêm, cho rằng anh ấy cũng như bao người đàn ông khác, nhìn thấy cô bị ủy khuất, nhẫn nhịn sẽ lên tiếng bảo vệ, chứng tỏ bản lĩnh của một người đàn ông luôn thương hoa tiếc ngọc đối với một cô gái yếu đuối và khi đó cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô, anh nghĩ rằng Ôn Hướng Dương cũng chỉ là một người con gái quá kiêu ngạo, không bằng cô, nên trong lòng không khỏi một phen vui mừng.
Chính là, Ôn Nhã đã quá xem nhẹ Mộ Lăng Khiêm.
Tầm mắt Mộ Lăng Khiêm chỉ dừng trên người Ôn Nhã không qúa một giây, liền ôm eo Ôn Hướng Dương, giúp cô đứng lên, và chính mình cũng đứng lên.
Với thân hình cao một mét chín mươi, phong thái đỉnh đạt,dáng người hoàn hảo đến từng chi tiết, khi ánh nắng xen lẫn bức màn chiếu thẳng xuống, làm Ôn Nhã một phen ngơ ngác, bất ngờ chấn động, đồng thời cô nghe rõ tim mình đập run rẩy, kịch liệt liên hồi, trên mặt xuất hiện một lớp phiến hồng, liền e thẹn cúi đầu xấu hổ.
Thời điểm khi nhìn Mộ Lăng Khiêm, tim đập khẩn trương liên hồi, cô hy vọng anh có thể để ý tới cô,nói chuyện cùng cô, nhưng không ngờ tới người mà Mộ Lăng Khiêm nói chuyện chính là Ôn Lợi Thịnh, Anh lạnh lùng cất giọng “Tôi không nhớ rõ là đã cho mời người ngoài đến khi nào, bất kể kẻ đó là ai đều sẽ không tiếp. Nếu hạng mục lần này Ôn Tổng nói chuyện không có thành ý như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn gì bàn nữa.
Ôn Lợi Thịnh nghe nói như thế, sắc mặt thoáng chốc đều thay đổi.
Ông không nghĩ Mộ Lăng Khiêm tỏ ra phản cảm đối với Ôn Nhã như thế, càng không nghĩ tới Ôn Hướng Dương ở trong lòng Mộ Lăng Khiêm lại chiếm được một ví trí nhất định.
Ôn Lợi Thịnh vội vàng mở miệng nói, “Mộ Tổng, cậu đừng nóng giận. Là Nhã Nhã không hiểu chuyện, tôi liền đem nó trở về, liền đem nó trở về.
Ôn Nhã thấy Mộ Lăng Khiêm cư nhiên đối với cô xem như dư thừa, cha cũng muốn đem cô rời đi, biểu tình trên khuôn mặt tỏ ra cứng đờ trống rỗng, cảm thấy xấu hổ,kỹ thuật diễn tuy hoàn hảo, nhưng khả năng không thể đánh vào lòng của Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Lợi Thịnh thấy Ôn Nhã còn đứng ngây ra đó, liền hướng cửa đẩy Ôn Nhã ra ngoài rồi hạ thấp giọng thì thầm nói “Nhã Nhã, đến thanh sơn ở không lo không có củi đốt, chờ Cha lấy được hạng mục này, trong quá trình hợp tác, có rất nhiều cơ hội để con tiếp cận Mộ thiếu.
Ôn Nhã có thể cướp đi mọi thứ của Ôn Hướng Dương, có thể làm Ôn Lợi Thịnh thương yêu cô hơn so với Hướng Dương, đương nhiên là phải có chút bản lĩnh.
Thấy Ôn Lợi Thịnh nói như vậy, đành liếc mắt giả vờ ủy khuất ai oán nhìn Ôn Lợi Thịnh một cái, vẫn là nên ngoan ngoãn rời đi, cô biết chỉ cần cái liếc mắt đơn giản, Ôn Lợi Thịnh khẳng định sẽ dùng mặt khác để bồi thường tinh thần cho cô.
Một lúc sau khi Ôn Nhã rời khỏi văn phòng, bên trong phòng tổng tài chỉ còn lại ba người Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương và Ôn Lợi Thịnh, Ôn Hướng Dương liền đứng bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, Nét mặt hiện lên một tia tò mò nhìn cha cô, nghĩ ngợi xem ông đã dỗ dành, hứa hẹn chăm sóc cho Ôn Nhã như thế nào mới có thể làm cô ta rời đi..
Ôn Lợi Thịnh điều chỉnh tâm trạng thật tốt, đóng cửa lại, thay một bộ mặt tươi cười, quay người lại, nhìn phía Mộ Lăng Khiêm cùng Ôn Hướng Dương, cất giọng nịnh nọt, “Hướng Dương, em gái con còn nhỏ, con làm chị gái thì ít nhiều cũng không nên chấp trách em con. Còn chuyện hạng mục, Mộ thiếu, Nhã Nhã đã rời đi, không biết chúng ta……”
“Tôi nghe nói sức khỏe của em trai của Hướng Dương không được tốt cho lắm.” Mộ Lăng Khiêm cũng không nhắc tới chuyện thảo luận hạng mục cùng với Ôn Lợi Thịnh, mà nhẹ nhàng mở miệng nói về đề tài thân thể em trai Ôn Hướng Dương
Ôn Lợi Thịnh nghe nói như thế, tầm mắt bỗng nhiên phóng điện lao thẳng về phía Ôn Hướng Dương.
Bất luận Ôn Hướng Dương không có cái gì để phải trốn tránh mà không cùng ông đối diện cả, biết được hiện tại Mộ Lăng Khiêm không có chán ghét mình, cô chính là đang ỷ vào Mộ Lăng Khiêm, lúc còn được Mộ Lăng Khiêm bao dưỡng thì cô lại càng phải lợi dụng Mộ Lăng Khiêm đối phó với ông ta, để xem về Thiệu Kiệt, ông ta trả lời như thế nào?
/207
|