Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 285 - Ôn Nhã, Không Lẽ Não Cô Bị Hư Sao?!
/207
|
Editor: Rin đẹp trai~~~
Beta: Stuki°°
“Ôn Nhã, cô bị ngu sao?! Cô là bị hư não rồi, cô còn đem tôi trở thành một con ngốc? Nếu không ở đây ba mặt một lời nói rõ ràng, hôm nay tôi nhất định không để yên! ” Tô tiểu thư chạy đến trước mặt Ôn Nhã, cầm lấy cà phê, tức giận liền hắt vào người Ôn Nhã.
“A, a a, cô sao lại hắt nước vào người tôi! ” Ôn Nhã bị nóng nhảy dựng lên.
“Chính là hắt nước vào cô! ” Tô tiểu thư chửi Ôn Nhã xong, căn bản là lười không thèm để ý đến Ôn Nhã, thanh toán tiền, trực tiếp xoay người rời đi.
Ôn Nhã còn muốn gọi lại mắng, nhưng, Tô tiểu thư đã đi rồi, trong tiệm lại có nhiều người nhìn cô ta, cô ta vì bảo vệ hình tượng thục nữ không thể không cắn răng mà nhịn xuống, duỗi tay nói: ” Lấy cho tôi chút khăn giấy lại đây!”
Nhóm người nhìn Tô tiểu thư quát Ôn Nhã, nghĩ đến mới vừa rồi là Ôn Nhã và Tô tiểu thư, Tô tiểu thư mới là người gây sự trước, chỉ càng là người tinh mắt, rất nhanh là có thể nhìn ra sự việc.
Nhưng người vừa tới chỉ nghĩ là lấy lòng vị tiểu thư có tiền kia.
Anh ta tưởng lấy được lòng Ôn Nhã liền cầm giấy đi tới chỗ Ôn Nhã.
Có người cố tình tốt bụng nhắc nhở anh ta, nhưng anh ta cố tìn cảm thấy những người kia là đang ghen ghét anh ta, tưởng là anh ta cướp lợi từ nhà Ôn Nhã, anh ta còn trừng mắt một cái.
“Tiểu thư, khăn giấy của cô đây.”
Anh ta tự cho là thông minh đi lên trước, mỉm cười nói.
Ôn Nhã tiếp nhận khăn giấy, xoa xoa, mặt khác cũng muốn cho anh ta chút kẹo ngọt, cố ý lấy hai khối ( tiền) từ trong túi xách đưa cho người đàn ông kia.
Cô ta chờ xem những người khác làm sao dám chậm trễ đưa khăn giấy, cô ta tuy có chút hối hận, nhưng ánh mắt không lộ ra một chút hối hận nào, bởi vì đối với Ôn Nhã thì hai ngàn khối chỉ là tiền bo.
Nhưng những người phục vụ kia không thèm để ý đến Ôn Nhã. So với hai ngàn khối tiền bo thì bọn họ càng để ý Tần Toa mỗi tháng phát tiền thưởng, càng để ý hiện tại tiền lương rất cao, bầu không khí làm việc nhẹ nhàng, lợi nhuận, đãi ngộ công việc còn tốt.
Ở đây không ai để ý tới cô ta, nhưng ánh mắt hẹp hòi của Ôn Nhã lại dương dương tự đắc. Cô ta cảm thấy những người đó mặt không biểu cảm, thật ra chính là đang hối hận, hối hận đã không phục vụ tốt.
Người cầm tiền boa trong lòng tâm trạng phấn khởi, vì làm Ôn Nhã vui,cậu ta đương nhiên liền đối với Ôn Nhã vô cùng biết ơn, chút nào không thèm để ý đến thể diện của bản thân.
Tổng giám đốc nhìn cái cảnh này chỉ hỏi một câu: “Đi tra ra xem người kia là ai đưa vào? Lập tức làm cậu ta cùng người đưa vào cùng nhau cút đi!”
“Vâng, giám đốc.” Bọn họ nơi này đúng thật là không cần loại người này.
Tần Toa xuất thân cũng là là bộ đội, vẫn là khó lắm đội trưởng mới tìm được một nữ bộ đội đặc chủng, đối thủ hạ nhân quản giáo, không thể so với Mộ Lăng Khiêm nghiêm khắc bao nhiêu.Nhưng người như vậy, nếu như bị Tần Toa gặp được, thật là chết cũng không biết chết như thế nào.
“Cậu đi bảo bên kia làm cho vị tiểu thư kia một ly cà phê, cho cái này vào bên trong, đi nói là mấy người trong tiệm mời cô ấy uống.” Ôn Nhã thường xuyên vui chơi ở quán bar, trên người tùy thời tùy lúc đều có thuốc.
“Đã rõ, tiểu thư.”
Nhận được lệnh từ Ôn Nhã, cậu kia xoay người muốn đi nấu cà phê.
Chính là, cậu ta còn chưa đi đến chỗ nấu cafe đã bị tổng giám đốc nhanh chóng ngăn cản.
“Đi cửa sau tiến vào?” Tổng giám đốc khoanh tay trước ngực nhìn lướt qua người muốn đi bỏ thuốc, giọng điệu mang theo vài phần ý cười.
Bị ánh mắt tổng giám đốc giám đốc nhìn trong lòng thấp thỏm một chút, vội vàng đem dược mà Ôn Nhã đưa cho mình giấu ở phía sau.
“Ha ha!” Tổng giám đốc cười cười, hai người phía sau anh lập tức tiến lên, bịt kín miệng cậu ta, còn đem cậu ta kéo vào phòng nghỉ.
Thuốc bị lục soát ra, Tổng giám đốc nhìn cậu ta bị trói lên, đi đến trước mặt nói: ” Có ai nói với cậu là, đến nơi đây công tác, đừng bao giờ phạm vào điều cấm kị của tôi không?”
Beta: Stuki°°
“Ôn Nhã, cô bị ngu sao?! Cô là bị hư não rồi, cô còn đem tôi trở thành một con ngốc? Nếu không ở đây ba mặt một lời nói rõ ràng, hôm nay tôi nhất định không để yên! ” Tô tiểu thư chạy đến trước mặt Ôn Nhã, cầm lấy cà phê, tức giận liền hắt vào người Ôn Nhã.
“A, a a, cô sao lại hắt nước vào người tôi! ” Ôn Nhã bị nóng nhảy dựng lên.
“Chính là hắt nước vào cô! ” Tô tiểu thư chửi Ôn Nhã xong, căn bản là lười không thèm để ý đến Ôn Nhã, thanh toán tiền, trực tiếp xoay người rời đi.
Ôn Nhã còn muốn gọi lại mắng, nhưng, Tô tiểu thư đã đi rồi, trong tiệm lại có nhiều người nhìn cô ta, cô ta vì bảo vệ hình tượng thục nữ không thể không cắn răng mà nhịn xuống, duỗi tay nói: ” Lấy cho tôi chút khăn giấy lại đây!”
Nhóm người nhìn Tô tiểu thư quát Ôn Nhã, nghĩ đến mới vừa rồi là Ôn Nhã và Tô tiểu thư, Tô tiểu thư mới là người gây sự trước, chỉ càng là người tinh mắt, rất nhanh là có thể nhìn ra sự việc.
Nhưng người vừa tới chỉ nghĩ là lấy lòng vị tiểu thư có tiền kia.
Anh ta tưởng lấy được lòng Ôn Nhã liền cầm giấy đi tới chỗ Ôn Nhã.
Có người cố tình tốt bụng nhắc nhở anh ta, nhưng anh ta cố tìn cảm thấy những người kia là đang ghen ghét anh ta, tưởng là anh ta cướp lợi từ nhà Ôn Nhã, anh ta còn trừng mắt một cái.
“Tiểu thư, khăn giấy của cô đây.”
Anh ta tự cho là thông minh đi lên trước, mỉm cười nói.
Ôn Nhã tiếp nhận khăn giấy, xoa xoa, mặt khác cũng muốn cho anh ta chút kẹo ngọt, cố ý lấy hai khối ( tiền) từ trong túi xách đưa cho người đàn ông kia.
Cô ta chờ xem những người khác làm sao dám chậm trễ đưa khăn giấy, cô ta tuy có chút hối hận, nhưng ánh mắt không lộ ra một chút hối hận nào, bởi vì đối với Ôn Nhã thì hai ngàn khối chỉ là tiền bo.
Nhưng những người phục vụ kia không thèm để ý đến Ôn Nhã. So với hai ngàn khối tiền bo thì bọn họ càng để ý Tần Toa mỗi tháng phát tiền thưởng, càng để ý hiện tại tiền lương rất cao, bầu không khí làm việc nhẹ nhàng, lợi nhuận, đãi ngộ công việc còn tốt.
Ở đây không ai để ý tới cô ta, nhưng ánh mắt hẹp hòi của Ôn Nhã lại dương dương tự đắc. Cô ta cảm thấy những người đó mặt không biểu cảm, thật ra chính là đang hối hận, hối hận đã không phục vụ tốt.
Người cầm tiền boa trong lòng tâm trạng phấn khởi, vì làm Ôn Nhã vui,cậu ta đương nhiên liền đối với Ôn Nhã vô cùng biết ơn, chút nào không thèm để ý đến thể diện của bản thân.
Tổng giám đốc nhìn cái cảnh này chỉ hỏi một câu: “Đi tra ra xem người kia là ai đưa vào? Lập tức làm cậu ta cùng người đưa vào cùng nhau cút đi!”
“Vâng, giám đốc.” Bọn họ nơi này đúng thật là không cần loại người này.
Tần Toa xuất thân cũng là là bộ đội, vẫn là khó lắm đội trưởng mới tìm được một nữ bộ đội đặc chủng, đối thủ hạ nhân quản giáo, không thể so với Mộ Lăng Khiêm nghiêm khắc bao nhiêu.Nhưng người như vậy, nếu như bị Tần Toa gặp được, thật là chết cũng không biết chết như thế nào.
“Cậu đi bảo bên kia làm cho vị tiểu thư kia một ly cà phê, cho cái này vào bên trong, đi nói là mấy người trong tiệm mời cô ấy uống.” Ôn Nhã thường xuyên vui chơi ở quán bar, trên người tùy thời tùy lúc đều có thuốc.
“Đã rõ, tiểu thư.”
Nhận được lệnh từ Ôn Nhã, cậu kia xoay người muốn đi nấu cà phê.
Chính là, cậu ta còn chưa đi đến chỗ nấu cafe đã bị tổng giám đốc nhanh chóng ngăn cản.
“Đi cửa sau tiến vào?” Tổng giám đốc khoanh tay trước ngực nhìn lướt qua người muốn đi bỏ thuốc, giọng điệu mang theo vài phần ý cười.
Bị ánh mắt tổng giám đốc giám đốc nhìn trong lòng thấp thỏm một chút, vội vàng đem dược mà Ôn Nhã đưa cho mình giấu ở phía sau.
“Ha ha!” Tổng giám đốc cười cười, hai người phía sau anh lập tức tiến lên, bịt kín miệng cậu ta, còn đem cậu ta kéo vào phòng nghỉ.
Thuốc bị lục soát ra, Tổng giám đốc nhìn cậu ta bị trói lên, đi đến trước mặt nói: ” Có ai nói với cậu là, đến nơi đây công tác, đừng bao giờ phạm vào điều cấm kị của tôi không?”
/207
|