Beta: Stuki^^
“Em, em, kế hoạch em vừa định, có thể hay không ảnh hưởng đến anh? Mộ thiếu, em không có muốn lợi dụng ý tốt của anh.” Ôn Hướng Dương nói đến đây, thấy Mộ Lăng Khiêm ánh mắt thâm thúy nhìn mình, cô giơ lên tay đầu hàng nói: ” Được rồi, tuy rằng, em có một chút là ý tứ kia, nhưng hiện tại em trừ bỏ dựa vào anh,em cũng không thể dựa vào ai. Nhưng là……”
Ôn Hướng Dương nói chỉ một nửa, một bàn tay to bỗng chạm lên gương mặt cô, khiến lời muốn nói còn lại của cô đều đành phải nuốt xuống, thân thể cô có chút cứng đờ, bởi vì Mộ Lăng Khiêm đang sờ mặt cô, ngón tay cái từng chút từng chút trên má cô ma xát qua.
“Mộ thiếu……”
Mộ Lăng Khiêm tay thong thả dời đến cằm Ôn Hướng Dương, hắn nâng cằm cô lên, khiến cô ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn.
Nam nhân này thật bá đạo đến làm người khác không dám phản bác. Bông nhiên, bên tai cô vang lên: “Trừ bỏ tôi, em còn dám dựa ai?”
“Hướng Dương, em rốt cuộc vẫn là quá mềm lòng. Kế hoạch của em không tồi, nhưng nếu chỉ là như vậy, hiệu quả bùng nổ còn chưa đủ mãnh liệt, cũng không đủ để làm một người sống không bằng chết.”
Tiếng nói của Mộ Lăng Khiêm từng câu từng chữ truyền đến khiến Ôn Hướng Dương có chút sợ hãi.
Mộ Lăng Khiêm tựa hồ đã nhận ra cảm xúc của Ôn Hướng Dương, hắn thu hồi tay, ôm lấy eo Ôn Hướng Dương, đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực: “Bất quá, có thể nghĩ ra loại biện pháp này, cũng đáng để khen ngợi.”
Ôn Hướng Dương ngồi trên đùi Mộ Lăng Khiêm, cảm thụ được trên người hắn truyền đến hơi thở.
Trong lòng vẫn là nhịn không được kinh hoàng.
Cũng may Mộ Lăng Khiêm chỉ là ôm cô, cũng không làm cái gì khác, cô tuy rằng khẩn trương, nhưng từ từ cũng giảm bớt xuống. Cô lại theo tầm mắt Mộ Lăng Khiêm mà nhìn tờ báo trong tay hắn.
Mặt trên viết đều là cổ phiếu chứng khoán, còn có một ít biểu đồ phức tạp. Ôn Hướng Dương nhìn có chút đau đầu.
Cô từ số nhỏ thành tích tóan học không tốt, vì vậy về sau, liền càng không thích mấy thứ này, thi đại học là ông trời có mắt, làm toán học của cô phá lệ điểm cao một lần, mới thi đậu đại học tốt nhất Nam Đức.
Thiệu Kiệt nói cô ngốc, xem ra vẫn là có lý.
Mộ Lăng Khiêm xem mấy thứ này, cô sợ là xem cả đời đều xem không hiểu.
Mộ Lăng Khiêm đang xem báo mới nhất về tài chính và kinh tế, nhưng lại liền phát hiện nữ nhân trong lồng ngực hắn đã ngủ rồi, đầu nhỏ đều dựa vào trên vai hắn.
Vì tránh cho Ôn Hướng Dương trong lòng ngủ không thoải mái, Mộ Lăng Khiêm thay đổi cái tư thế, tìm cho cô vị trí thoải mái nhất, để cô dựa cả người vào trong lòng ngực.
Chính là, Ôn Hướng Dương ngủ, rất thích dính vào người khác, cũng thực thích ôm, trông cô thực giống bạch tuộc dính ở trên người Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm vốn tưởng rằng tiểu nữ nhân này buổi tối ngủ mới như vậy, không nghĩ ban ngày cũng ngủ như vậy, hắn mới vừa thay đổi tư thế, tay chân cô liền triền đi lên, hai chân cặp vào eo hắn, đôi tay còn ôm cổ hắn,khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ hắn, còn ngáy lớn.
Mộ Lăng Khiêm ở trong quân đội đã mười mấy năm, tùy thời đều vẫn duy trì cảnh giác cao, tư thế như thế này thật khiến năng lực của hắn bại lộ trước mặt đối phương.
Thói quen của hắn sẽ làm đối thủ không thể tới gần, vì như vậy, hắn sẽ rất khó đối phó. Bởi vậy, hắn cũng không cùng bất luận kẻ nào cùng nhau ngủ, càng đừng nói có người dính trên người hắn ngủ như vậy.
Nhưng, là từ khi nào bắt đầu? Liền lại không đuổi cô trở về phòng.
Tuy rằng không đuổi cô trở về phòng, nhưng mỗi lần triền miên ngủ với cô, hắn vẫn sẽ dùng cà vạt trói chặt tay chân cô.
“Em, em, kế hoạch em vừa định, có thể hay không ảnh hưởng đến anh? Mộ thiếu, em không có muốn lợi dụng ý tốt của anh.” Ôn Hướng Dương nói đến đây, thấy Mộ Lăng Khiêm ánh mắt thâm thúy nhìn mình, cô giơ lên tay đầu hàng nói: ” Được rồi, tuy rằng, em có một chút là ý tứ kia, nhưng hiện tại em trừ bỏ dựa vào anh,em cũng không thể dựa vào ai. Nhưng là……”
Ôn Hướng Dương nói chỉ một nửa, một bàn tay to bỗng chạm lên gương mặt cô, khiến lời muốn nói còn lại của cô đều đành phải nuốt xuống, thân thể cô có chút cứng đờ, bởi vì Mộ Lăng Khiêm đang sờ mặt cô, ngón tay cái từng chút từng chút trên má cô ma xát qua.
“Mộ thiếu……”
Mộ Lăng Khiêm tay thong thả dời đến cằm Ôn Hướng Dương, hắn nâng cằm cô lên, khiến cô ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn.
Nam nhân này thật bá đạo đến làm người khác không dám phản bác. Bông nhiên, bên tai cô vang lên: “Trừ bỏ tôi, em còn dám dựa ai?”
“Hướng Dương, em rốt cuộc vẫn là quá mềm lòng. Kế hoạch của em không tồi, nhưng nếu chỉ là như vậy, hiệu quả bùng nổ còn chưa đủ mãnh liệt, cũng không đủ để làm một người sống không bằng chết.”
Tiếng nói của Mộ Lăng Khiêm từng câu từng chữ truyền đến khiến Ôn Hướng Dương có chút sợ hãi.
Mộ Lăng Khiêm tựa hồ đã nhận ra cảm xúc của Ôn Hướng Dương, hắn thu hồi tay, ôm lấy eo Ôn Hướng Dương, đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực: “Bất quá, có thể nghĩ ra loại biện pháp này, cũng đáng để khen ngợi.”
Ôn Hướng Dương ngồi trên đùi Mộ Lăng Khiêm, cảm thụ được trên người hắn truyền đến hơi thở.
Trong lòng vẫn là nhịn không được kinh hoàng.
Cũng may Mộ Lăng Khiêm chỉ là ôm cô, cũng không làm cái gì khác, cô tuy rằng khẩn trương, nhưng từ từ cũng giảm bớt xuống. Cô lại theo tầm mắt Mộ Lăng Khiêm mà nhìn tờ báo trong tay hắn.
Mặt trên viết đều là cổ phiếu chứng khoán, còn có một ít biểu đồ phức tạp. Ôn Hướng Dương nhìn có chút đau đầu.
Cô từ số nhỏ thành tích tóan học không tốt, vì vậy về sau, liền càng không thích mấy thứ này, thi đại học là ông trời có mắt, làm toán học của cô phá lệ điểm cao một lần, mới thi đậu đại học tốt nhất Nam Đức.
Thiệu Kiệt nói cô ngốc, xem ra vẫn là có lý.
Mộ Lăng Khiêm xem mấy thứ này, cô sợ là xem cả đời đều xem không hiểu.
Mộ Lăng Khiêm đang xem báo mới nhất về tài chính và kinh tế, nhưng lại liền phát hiện nữ nhân trong lồng ngực hắn đã ngủ rồi, đầu nhỏ đều dựa vào trên vai hắn.
Vì tránh cho Ôn Hướng Dương trong lòng ngủ không thoải mái, Mộ Lăng Khiêm thay đổi cái tư thế, tìm cho cô vị trí thoải mái nhất, để cô dựa cả người vào trong lòng ngực.
Chính là, Ôn Hướng Dương ngủ, rất thích dính vào người khác, cũng thực thích ôm, trông cô thực giống bạch tuộc dính ở trên người Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm vốn tưởng rằng tiểu nữ nhân này buổi tối ngủ mới như vậy, không nghĩ ban ngày cũng ngủ như vậy, hắn mới vừa thay đổi tư thế, tay chân cô liền triền đi lên, hai chân cặp vào eo hắn, đôi tay còn ôm cổ hắn,khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ hắn, còn ngáy lớn.
Mộ Lăng Khiêm ở trong quân đội đã mười mấy năm, tùy thời đều vẫn duy trì cảnh giác cao, tư thế như thế này thật khiến năng lực của hắn bại lộ trước mặt đối phương.
Thói quen của hắn sẽ làm đối thủ không thể tới gần, vì như vậy, hắn sẽ rất khó đối phó. Bởi vậy, hắn cũng không cùng bất luận kẻ nào cùng nhau ngủ, càng đừng nói có người dính trên người hắn ngủ như vậy.
Nhưng, là từ khi nào bắt đầu? Liền lại không đuổi cô trở về phòng.
Tuy rằng không đuổi cô trở về phòng, nhưng mỗi lần triền miên ngủ với cô, hắn vẫn sẽ dùng cà vạt trói chặt tay chân cô.
/207
|