Nghiêm Khắc……
Nhìn khuôn mặt người đang ôm mình, tâm tình Ôn Hướng Dương chậm rãi buông lỏng, là Nghiêm Khắc tới cứu cô. Cô bị Trần Vân Hi dùng gạch khối đập vào đầu, vẫn luôn không thanh tỉnh, hiện giờ chỉ chống đỡ tỉnh táo được hai ba giây, liền lần nữa lâm vào hôn mê một lần nữa.
Không có người nào biết, Ôn Hướng Dương đã từng tỉnh dậy.
Nổ mạnh còn tiếp tục, thậm chí có xu thế càng lúc càng nặng hơn, cả tòa nhà xưởng đều hóa thành biển lửa, “Phanh phanh phanh” nơi nơi đều có mảnh vụn do vụ nổ mạnh sinh ra từ bốn phương tám hướng bay về phía bọn h, ánh lửa tận trời, yên khí bức người.
Nghiêm Khắc vẫn không bị thương, nhưng đều bị ngọn lửa nóng rực thiêu đến nỗi không mở ra được đôi mắt, bị hun đến không cách nào hô hấp, loại địa phương này, chính là đi một bước đều tiêu tốn mất thời gian vài phút. Hắn đã phát hiện ra không còn nghe thấy động tĩnh của Mộ Lăng Khiêm ở phía sau nữa, người đàn ông ở phía sau hắn kia có lẽ đã ngừng lại ở một nơi nào đó, có lẽ đã ngã xuống trên mặt đất.
Người đàn ông đó bị thương quá nặng, chắc hẳn là sẽ không thể trốn thoát đi.
Trong đầu Nghiêm Khắc chỉ hiện lên một đoạn ý nghĩ như vậy, liền thu hồi tâm tư.
Hắn hiện tại căn bản không rảnh vì một người không quen biết mà phân tâm, hắn muốn đi ra ngoài, nhất định phải tìm được một đường ra an toàn, trên con đường cách cánh cửa gần nhất kia tất cả đều là lửa, tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, quá mức nguy hiểm, hắn không thể đi.
Nghiêm Khắc xem xét thời thế, lùi lại vài bước, lựa chọn một cái cửa ở khá xa, nhưng đường đi tương đối an toàn, lửa như thế thật sự quá lớn, còn có các vụ nổ nhỏ không biết sẽ phát sinh ở bất cứ đâu.
Nghiêm Khắc dứt khoát đem áo khoác trên người cởi, trùm lại trên người Ôn Hướng Dương, đem quần áo của Ôn Hướng Dương xé thành từng mảnh vải, che lại mũi và miệng của chính mình cùng Ôn Hướng Dương, định ôm Ôn Hướng Dương vòng qua con đường an toàn kia đi.
Mắt thấy cách cánh cửa càng ngày càng gần, chỉ cần đi qua hai cái thùng xăng nữa là có thể chạy đi, Nghiêm Khắc bước chân nhanh hơn, nhưng đúng vào lúc này, “Phanh!”
Một tiếng vang lớn, cách chỗ Nghiêm Khắc không đến hai mét, một thùng xăng đột nhiên nổ mạnh.
Một lực nổ thật lớn mạnh đánh vào, trực tiếp quăng hai người Nghiêm Khắc cùng Ôn Hướng Dương ra ngoài.Ôn Hướng Dương ngã trên mặt đất, phần đầu đập vào nền đất, máu tươi lại lần nữa theo đầu cô chảy ra, mà Nghiêm Khắc bị vụ nổ vừa rồi nện xuống, bị một tấm ván sắt ước chừng trăm cân đè lên, lực thật lớn áp bách, khiến cho hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu ra tới.
Nửa người dưới của hắ bị đè gắt gao dưới tấm ván sắt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hướng Dương……
Nghiêm Khắc vươn tay về phía Ôn Hướng Dương cách đó không xa, hắn muốn cầm tay cô, đem cô đi ra ngoài, nhưng hai chân hắn bị đè nặng, một chút lực cũng không dùng được, càng đừng nói tới việc bò ra, mang Ôn Hướng Dương rời đi.
Giờ khắc này, trong lòng Nghiêm Khắc trào ra một loại cảm giác vô lực thật sâu, tâm đau đến mức hít thở không thông.
Hắn thế nhưng lại không thể bảo vệ cô.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn đem cô bảo hộ ở sau người, nhìn cô và Tiểu Hân cùng nhau lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô, tổn thương nàng. Nhưng hôm nay, hắn thế nhưng lại không bảo vệ được cô. Cô bị người ta khi dễ thành như vậy, vẫn là bởi vì hắn không nhận được điện thoại của cô, không đúng lúc tới rồi cứu cô.
Hướng Dương……
Chính vào lúc Nghiêm Khắc đang chìm trong sự tự trách thật sâu, muốn bò ra ngoài, mang Ôn Hướng Dương thoát khỏi nơi nguy hiểm này, hắn thế nhưng nhìn thấy người đàn ông đã biến mất ở phía sau bọn họ kia, đi từng bước một về phía Ôn Hướng Dương.
Anh ta đi rất chậm, cơ hồ là mỗi khi đi một bước, đều phải dừng lại, có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của hắn đã không thể coi là sắc mặt của người bình thường, hai chữ “Tái nhợt” đã không đủ để hình dung sắc mặt hiện tại của anh ta, đó như là một khuôn mặt đã chảy khô máu…
Nhìn khuôn mặt người đang ôm mình, tâm tình Ôn Hướng Dương chậm rãi buông lỏng, là Nghiêm Khắc tới cứu cô. Cô bị Trần Vân Hi dùng gạch khối đập vào đầu, vẫn luôn không thanh tỉnh, hiện giờ chỉ chống đỡ tỉnh táo được hai ba giây, liền lần nữa lâm vào hôn mê một lần nữa.
Không có người nào biết, Ôn Hướng Dương đã từng tỉnh dậy.
Nổ mạnh còn tiếp tục, thậm chí có xu thế càng lúc càng nặng hơn, cả tòa nhà xưởng đều hóa thành biển lửa, “Phanh phanh phanh” nơi nơi đều có mảnh vụn do vụ nổ mạnh sinh ra từ bốn phương tám hướng bay về phía bọn h, ánh lửa tận trời, yên khí bức người.
Nghiêm Khắc vẫn không bị thương, nhưng đều bị ngọn lửa nóng rực thiêu đến nỗi không mở ra được đôi mắt, bị hun đến không cách nào hô hấp, loại địa phương này, chính là đi một bước đều tiêu tốn mất thời gian vài phút. Hắn đã phát hiện ra không còn nghe thấy động tĩnh của Mộ Lăng Khiêm ở phía sau nữa, người đàn ông ở phía sau hắn kia có lẽ đã ngừng lại ở một nơi nào đó, có lẽ đã ngã xuống trên mặt đất.
Người đàn ông đó bị thương quá nặng, chắc hẳn là sẽ không thể trốn thoát đi.
Trong đầu Nghiêm Khắc chỉ hiện lên một đoạn ý nghĩ như vậy, liền thu hồi tâm tư.
Hắn hiện tại căn bản không rảnh vì một người không quen biết mà phân tâm, hắn muốn đi ra ngoài, nhất định phải tìm được một đường ra an toàn, trên con đường cách cánh cửa gần nhất kia tất cả đều là lửa, tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, quá mức nguy hiểm, hắn không thể đi.
Nghiêm Khắc xem xét thời thế, lùi lại vài bước, lựa chọn một cái cửa ở khá xa, nhưng đường đi tương đối an toàn, lửa như thế thật sự quá lớn, còn có các vụ nổ nhỏ không biết sẽ phát sinh ở bất cứ đâu.
Nghiêm Khắc dứt khoát đem áo khoác trên người cởi, trùm lại trên người Ôn Hướng Dương, đem quần áo của Ôn Hướng Dương xé thành từng mảnh vải, che lại mũi và miệng của chính mình cùng Ôn Hướng Dương, định ôm Ôn Hướng Dương vòng qua con đường an toàn kia đi.
Mắt thấy cách cánh cửa càng ngày càng gần, chỉ cần đi qua hai cái thùng xăng nữa là có thể chạy đi, Nghiêm Khắc bước chân nhanh hơn, nhưng đúng vào lúc này, “Phanh!”
Một tiếng vang lớn, cách chỗ Nghiêm Khắc không đến hai mét, một thùng xăng đột nhiên nổ mạnh.
Một lực nổ thật lớn mạnh đánh vào, trực tiếp quăng hai người Nghiêm Khắc cùng Ôn Hướng Dương ra ngoài.Ôn Hướng Dương ngã trên mặt đất, phần đầu đập vào nền đất, máu tươi lại lần nữa theo đầu cô chảy ra, mà Nghiêm Khắc bị vụ nổ vừa rồi nện xuống, bị một tấm ván sắt ước chừng trăm cân đè lên, lực thật lớn áp bách, khiến cho hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu ra tới.
Nửa người dưới của hắ bị đè gắt gao dưới tấm ván sắt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hướng Dương……
Nghiêm Khắc vươn tay về phía Ôn Hướng Dương cách đó không xa, hắn muốn cầm tay cô, đem cô đi ra ngoài, nhưng hai chân hắn bị đè nặng, một chút lực cũng không dùng được, càng đừng nói tới việc bò ra, mang Ôn Hướng Dương rời đi.
Giờ khắc này, trong lòng Nghiêm Khắc trào ra một loại cảm giác vô lực thật sâu, tâm đau đến mức hít thở không thông.
Hắn thế nhưng lại không thể bảo vệ cô.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn đem cô bảo hộ ở sau người, nhìn cô và Tiểu Hân cùng nhau lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô, tổn thương nàng. Nhưng hôm nay, hắn thế nhưng lại không bảo vệ được cô. Cô bị người ta khi dễ thành như vậy, vẫn là bởi vì hắn không nhận được điện thoại của cô, không đúng lúc tới rồi cứu cô.
Hướng Dương……
Chính vào lúc Nghiêm Khắc đang chìm trong sự tự trách thật sâu, muốn bò ra ngoài, mang Ôn Hướng Dương thoát khỏi nơi nguy hiểm này, hắn thế nhưng nhìn thấy người đàn ông đã biến mất ở phía sau bọn họ kia, đi từng bước một về phía Ôn Hướng Dương.
Anh ta đi rất chậm, cơ hồ là mỗi khi đi một bước, đều phải dừng lại, có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của hắn đã không thể coi là sắc mặt của người bình thường, hai chữ “Tái nhợt” đã không đủ để hình dung sắc mặt hiện tại của anh ta, đó như là một khuôn mặt đã chảy khô máu…
/207
|