Trong nhà xưởng, ánh lửa tận trời, tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía.
Còn ngoài nhà xưởng, tiếng cười vang lên ghê rợn, đắc ý không thôi.
Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi còn đang nhìn hiện trường vụ nổ mạnh, bọn họ thậm chí có ý muốn lưu lại, tận mắt chứng kiến cảnh tượng xúc động khi Mộ Lăng Khiêm bị nổ chết.
Cháy đi!
Sập đi!
Nổ chết bọn họ đi!
Bọn họ đắc ý không thôi giống hai kẻ điên.
Đúng lúc này ….
Phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một tiếnh thắng xe chói tai, Lâm Hạo nghe được thanh âm như thế, cả người bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng tỉnh lại.
Lâm Hạo vội vàng khởi động động cơ, một chân đạp ga, hoang mang rối loạn chạy khỏi hiện trường vụ án.
Nghiên Khắc lúc này mới đuổi tới hiện trường, xuống xe, đập vào mắt chính là nhà xưởng bị ánh lửa cắn nuốt, thấy một màn như vậy, đôi mắt Nghiêm Khắc đều bị nhuộm thành màu đỏ như máu, nghĩ đến Ôn Hướng Dương đã gọi cuộc điện thoại đó cho hắn, đã gửi cái tin nhắn kia, nghĩ đến đây, Nghiêm Khắc trực tiếp vọt vào trong biển lửa.
Giờ khắc này, hắn muốn vào trong đi tìm Ôn Hướng Dương, đã không chỉ bởi vì Ôn Hướng Dương là bạn thân của em gái hắn.
Không thể chết được!
Hắn không thể làm cô ấy xảy ra chuyện!
Còn có Tiểu Hân, Tiểu Hân cũng ở bên trong!
Nghiêm Khắc vừa định chạy vào đi cứu người, liền thấy một người cả thân mình đầy vết máu đang dìu một người nữa đi ra, người nọ mới vừa ra tới, liền quỳ xuống trên mặt đất.
Nghiêm Khắc chạy lên, liền nhìn thấy người được người nọ ôm trong lồng ngực cư nhiên là em gái hắn.
Hắn nhìn về phía người nọ.
Diệp Ảnh chưa từng thấy qua Nghiêm Khắc, nhưng anh vừa mới mang theo Nghiêm Hân lao ra khỏi biển lửa, đã dùng hết toàn lực, thương thế trên người anh không thể so với khi bắt đầu đi theo Mộ Lăng Khiêm, anh chỉ kịp thốt lên một câu: “ Ôn tiểu thư……!” liền ngất đi.
Nghiêm Khắc nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn vội vàng kiểm tra qua hô hấp của Nghiêm Hân một chút, thấy Nghiêm Hân tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ là bị vài vết thương nhẹ, tâm tình khẩn trương của hắn mới hơi thả xuống.Chỉ là, Hướng Dương!
Hướng Dương còn ở bên trong!
Nghiêm Khắc nghĩ đến Ôn Hướng Dương, hắn bất chấp tất cả băn khoăn trong lòng, hướng tới nhà xưởng đang nổ mạnh nhà lao đầu vào.
Trong nhà xưởng, Mộ Lăng Khiêm vì giúp Ôn Hướng Dương che chắn trước vụ nổ, lại lần nữa bị thương, anh bị ép quỳ xuống trên mặt đất, máu trong người dường như đều đã chảy hết rồi, lại vẫn như cũ không chịu buông người trong lồng ngực ra.
Nếu, lúc này anh buông Ôn Hướng Dương ra, bằng năng lực của anh, chắc chắn thể chạy đi.
Chính là, anh không chịu buông, anh càng không muốn buông.
Anh cúi đầu hôn lên trán Ôn Hướng Dương, sờ lên mặt Ôn Hướng Dương, thật không nghĩ tới, vật nhỏ này, tôi thế nhưng sẽ cùng em cùng chết ở chỗ này.
Sống hai mươi tám năm, đã đi qua bao nhiêu mưa bom bão đạn, mặc dù lần này người ám toán anh chẳng hề muốn mạng của anh, lại chưa từng nghĩ tới, giờ khắc này, anh chỉ muốn đưa cô bình an rời đi, chẳng sợ phải trả giá bằng chính mạng của mình.
-“Hướng Dương? Hướng Dương? Em ở nơi nào?”
Đúng lúc này, Mộ Lăng Khiêm nghe được tiếng nổ mạnh cùng với thanh âm gào khản cổ gọi Ôn Hướng Dương truyền đến.
Thanh âm này, anh cũng không xa lạ.
Đó là thanh âm của Nghiêm Khắc, anh trai của Nghiêm Hân, cũng là người mà Mộ Lăng Khiêm chán ghét, không muốn Ôn Hướng Dương tiếp xúc nhất.
Chính là, tại một khắc này, anh lại dùng giọng nói khàn khàn hướng về Nghiêm Khắc kêu to: “Hướng Dương ở chỗ này!”
Nghiêm Khắc đang tìm Ôn Hướng Dương ở khắp nơi, đột nhiên liền nghe được một giọng nói của đàn ông.
Giọng của người đàn ông tuy có chút suy yếu, nhưng lại dị thường kiên định, mặc dù cách một khoảng, Nghiêm Khắc vẫn bị thanh âm bá đạo kia làm cho kinh sợ một chút.
Đàn ông?!
Hướng Dương sao lại cùng đàn ông ở bên trong?
Còn có người đàn ông ở bên ngoài vừa cứu Tiểu Hân kia lại là ai?
Trong lòng Nghiêm Khắc có quá nhiều nghi hoặc, hắn đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, hay là người đàn ông đang trả lời hắn kia, chính là hung thủ bắt cóc Hướng Dương lần này?!
Còn ngoài nhà xưởng, tiếng cười vang lên ghê rợn, đắc ý không thôi.
Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi còn đang nhìn hiện trường vụ nổ mạnh, bọn họ thậm chí có ý muốn lưu lại, tận mắt chứng kiến cảnh tượng xúc động khi Mộ Lăng Khiêm bị nổ chết.
Cháy đi!
Sập đi!
Nổ chết bọn họ đi!
Bọn họ đắc ý không thôi giống hai kẻ điên.
Đúng lúc này ….
Phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một tiếnh thắng xe chói tai, Lâm Hạo nghe được thanh âm như thế, cả người bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng tỉnh lại.
Lâm Hạo vội vàng khởi động động cơ, một chân đạp ga, hoang mang rối loạn chạy khỏi hiện trường vụ án.
Nghiên Khắc lúc này mới đuổi tới hiện trường, xuống xe, đập vào mắt chính là nhà xưởng bị ánh lửa cắn nuốt, thấy một màn như vậy, đôi mắt Nghiêm Khắc đều bị nhuộm thành màu đỏ như máu, nghĩ đến Ôn Hướng Dương đã gọi cuộc điện thoại đó cho hắn, đã gửi cái tin nhắn kia, nghĩ đến đây, Nghiêm Khắc trực tiếp vọt vào trong biển lửa.
Giờ khắc này, hắn muốn vào trong đi tìm Ôn Hướng Dương, đã không chỉ bởi vì Ôn Hướng Dương là bạn thân của em gái hắn.
Không thể chết được!
Hắn không thể làm cô ấy xảy ra chuyện!
Còn có Tiểu Hân, Tiểu Hân cũng ở bên trong!
Nghiêm Khắc vừa định chạy vào đi cứu người, liền thấy một người cả thân mình đầy vết máu đang dìu một người nữa đi ra, người nọ mới vừa ra tới, liền quỳ xuống trên mặt đất.
Nghiêm Khắc chạy lên, liền nhìn thấy người được người nọ ôm trong lồng ngực cư nhiên là em gái hắn.
Hắn nhìn về phía người nọ.
Diệp Ảnh chưa từng thấy qua Nghiêm Khắc, nhưng anh vừa mới mang theo Nghiêm Hân lao ra khỏi biển lửa, đã dùng hết toàn lực, thương thế trên người anh không thể so với khi bắt đầu đi theo Mộ Lăng Khiêm, anh chỉ kịp thốt lên một câu: “ Ôn tiểu thư……!” liền ngất đi.
Nghiêm Khắc nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn vội vàng kiểm tra qua hô hấp của Nghiêm Hân một chút, thấy Nghiêm Hân tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ là bị vài vết thương nhẹ, tâm tình khẩn trương của hắn mới hơi thả xuống.Chỉ là, Hướng Dương!
Hướng Dương còn ở bên trong!
Nghiêm Khắc nghĩ đến Ôn Hướng Dương, hắn bất chấp tất cả băn khoăn trong lòng, hướng tới nhà xưởng đang nổ mạnh nhà lao đầu vào.
Trong nhà xưởng, Mộ Lăng Khiêm vì giúp Ôn Hướng Dương che chắn trước vụ nổ, lại lần nữa bị thương, anh bị ép quỳ xuống trên mặt đất, máu trong người dường như đều đã chảy hết rồi, lại vẫn như cũ không chịu buông người trong lồng ngực ra.
Nếu, lúc này anh buông Ôn Hướng Dương ra, bằng năng lực của anh, chắc chắn thể chạy đi.
Chính là, anh không chịu buông, anh càng không muốn buông.
Anh cúi đầu hôn lên trán Ôn Hướng Dương, sờ lên mặt Ôn Hướng Dương, thật không nghĩ tới, vật nhỏ này, tôi thế nhưng sẽ cùng em cùng chết ở chỗ này.
Sống hai mươi tám năm, đã đi qua bao nhiêu mưa bom bão đạn, mặc dù lần này người ám toán anh chẳng hề muốn mạng của anh, lại chưa từng nghĩ tới, giờ khắc này, anh chỉ muốn đưa cô bình an rời đi, chẳng sợ phải trả giá bằng chính mạng của mình.
-“Hướng Dương? Hướng Dương? Em ở nơi nào?”
Đúng lúc này, Mộ Lăng Khiêm nghe được tiếng nổ mạnh cùng với thanh âm gào khản cổ gọi Ôn Hướng Dương truyền đến.
Thanh âm này, anh cũng không xa lạ.
Đó là thanh âm của Nghiêm Khắc, anh trai của Nghiêm Hân, cũng là người mà Mộ Lăng Khiêm chán ghét, không muốn Ôn Hướng Dương tiếp xúc nhất.
Chính là, tại một khắc này, anh lại dùng giọng nói khàn khàn hướng về Nghiêm Khắc kêu to: “Hướng Dương ở chỗ này!”
Nghiêm Khắc đang tìm Ôn Hướng Dương ở khắp nơi, đột nhiên liền nghe được một giọng nói của đàn ông.
Giọng của người đàn ông tuy có chút suy yếu, nhưng lại dị thường kiên định, mặc dù cách một khoảng, Nghiêm Khắc vẫn bị thanh âm bá đạo kia làm cho kinh sợ một chút.
Đàn ông?!
Hướng Dương sao lại cùng đàn ông ở bên trong?
Còn có người đàn ông ở bên ngoài vừa cứu Tiểu Hân kia lại là ai?
Trong lòng Nghiêm Khắc có quá nhiều nghi hoặc, hắn đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, hay là người đàn ông đang trả lời hắn kia, chính là hung thủ bắt cóc Hướng Dương lần này?!
/207
|