Nặc Nặc há mồm trợn mắt, suýt nữa thì tròng mắt cũng rơi xuống. Người chín chắn như Tiêu Đại boss lại phạm lỗi sơ đẳng như thế, hơn nữa lại trong tình huống cả nhà ở trên xe. Còn nhớ ban đầu anh còn nhấn mạnh trong cuộc họp rằng khi lái xe yêu cầu phải cẩn thận, không thể lơ đãng chút nào được.
“ Rốt cuộc là sách gì mà quan trọng thế?”
Nghe câu đó, ông Tiêu nhíu mày, giọng điệu cũng có vẻ nặng nề hơn, “ Vì không biết nên mới lo lắng, Tiểu Tuấn cũng nói lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, nó cũng chưa kịp nhìn rõ bìa sách”.
“Tiêu Đại boss bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chúng ta nhân lúc anh ấy không biết thì lên xe tìm thử là được?”
Ông Tiêu càng tỏ vẻ lo âu, nghiến răng kích động,” Vấn đề là ở đây! Nặc Nặc, cháu không biết đâu, lúc ấy xảy ra tai nạn, mọi người cuống lên đưa Tiêu Dật lên xe cấp cứu, phản ứng đầu tiên của nó lại là giấu quyển sách vào trong túi áo”
Nặc Nặc hoàn toàn không hiểu là cái gì, cơ mật kinh doanh? Tài liệu tiền bạc của công ty? Không thể. Với cá tính của Tiêu Đại boss, nếu Tiểu Tuấn mò thấy tài liệu quan trọng của công ty, nhiều nhất thì anh cũng chỉ nhìn thẳng và nói gọn một câu,” Bỏ xuống, đó là tài liệu công ty”.
Chỉ một câu thôi thì đã có thể khiến cô và Tiểu Tuấn run bần bật rồi, sách gì mà khiến Tiêu Đại boss lại vô thức cướp lại thế? Thật là… kỳ lạ quá!
Giáo sư Tiêu thấy thỏ trắng sờ cằm ra chiều nghĩ ngợi thì đã bắt đầu nấc nghẹn,” Nặc Nặc, cháu bảo xem Tiêu Dật nó có phạm tội gì không? Chẳng hạn trốn thuế gì đó, hoặc phái gián điệp đi cướp cơ mật kinh doanh của đối thủ? Ôi, bác và bà nhà ngoài chơi với dao mổ ra thì chẳng biết gì hết, hai bác cứ hỏi tại sao Tiêu Dật mới mở công ty mấy năm mà lại làm ăn tốt thế, nhất định là… nhất định là đã sử dụng mánh khóe bất hợp pháp rồi…”
Nặc Nặc à, trí tưởng tượng của ông Tiêu quả thật là rất phong phú, không viết tiểu thuyết đúng là lãng phí quá.>O<
Công ty sáng chế Kiêu Dực đã ra đời một game RPG đầu tiên từ lâu, khi ấy lượng tiêu thụ vẫn không tốt lắm, rất nhiều game thủ không biết công ty vô danh tiểu tốt này, thì Nặc Nặc đã hân hạnh chơi game đầu tiên do Tiêu Đại boss tài năng chế tạo ra.
Phông nền tuyệt đẹp, nhưng nhân vật cá tính, tình tiết game hấp dẫn… Ngay cả NPC cho cả rót xì dầu cũng có câu chuyện riêng của nó, tuyệt đối không xuất hiện nhưng đoạn nói chuyện vớ vẩn kiểu,” Hôm nay trời rất đẹp, bảo hai cô con gái lấy chăn ra phơi”, mỗi một thành phố hay thị trấn đều có thế giới quan và những câu chuyện riêng của nó, khi chơi game rất suôn sẻ thuận lợi, tuy không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng lúc đó Nặc Nặc đã nghĩ, một Kiêu Dực nhỏ bé thế này, một người sáng chế game thế này đúng là có một không hai.
Một tấm lòng như thế, một tài năng như thế, nhất định không thể cam tâm bị chìm lấp trong đám người, quả nhiên mấy năm sau, khi công ty Kiêu Dực đã nổi tiếng như cồn, Nặc Nặc đã nhìn thấy Tiêu Dật thiên tài trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc ấy mà bảo là nhân viên quèn căng thẳng khi gặp Đại boss thì chưa đúng, thà nói đó là tâm trạng thấp thỏm hồi hộp khi fan gặp thần tượng thì đúng hơn?
Nhớ đến cảnh gặp gỡ tình cờ lần đầu tiên, Nặc Nặc khẽ nở nụ cười dịu dàng, nắm tay ông Tiêu, cô kiên quyết lắc đầu,” Tiêu Đại boss không thế đâu bác ạ”.
Rất lâu rồi, trước khi gặp Tiêu Đại boss, Nặc Nặc đã biết người ấy nhất định là người thẳng thắn thành thật. Cô tin Tiêu Dật.
Ông Tiêu vẫn băn khoăn,” Nhưng cháu không thấy Tiêu Dật rất kỳ quặc à? Lần này gặp tai nạn không những không báo cho ai trong công ty biết, mà thậm chí đến cháu cũng không”.
Nặc Nặc đảo đảo cặp mắt vẻ gian xảo,” Đúng là quái lạ thật, chuyện này để chúng ta nghĩ cách xem quyển sách kia là gì”.
Tuy trên đường nghe ông Tiêu nói Tiêu Đại boss chỉ bị thương nhẹ, nhưng khi Nặc Nặc gặp Tiêu Dật, trái tim nhỏ bé vẫn đập loạn nhịp một lúc.
Đầu quấn băng, khóe môi bầm xanh, chân trái cũng bị băng kín, thỏ trắng không kìm được nỗi thương tâm cho vật sở hữu tương lai của mình: Thế này mà bị gọi là thương nhẹ à!!!
Hơn nữa điều khiến thỏ trắng tức tối nhất là ông Tiêu rõ ràng đã nói, Tiêu Đại boss bị chấn động nhẹ ở phần đầu, tuy là nhẹ nhưng vẫn cần yên tĩnh dưỡng thương nhưng khi cô và ông Tiêu vào phòng, chú Hải trưởng tổ hạng mục đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh Tiêu Đại boss, mà anh thì đang nhíu mày, tay cầm n tập tài liệu chăm chú xem xét.
Kiểu này vết thương nhẹ cũng thành nặng mất! Cấp trên trong công ty quá đáng thật!
Không có Tiêu Đại boss, công ty sẽ không thể hoạt động hay sao?
Thấy thỏ trắng và ông Tiêu vào, chú Hải bình thản gật đầu, xem như là chào hỏi. Nặc Nặc lại tỏ ra không vui, “ Tiêu Dật, anh chưa bình phục sao lại xem tài liệu?”
Tiêu Đại boss thấy Nặc Nặc đến cũng không tỏ ra xúc động như tưởng tượng, chỉ nhìn một cái rồi liếc đi nơi khác, dường như vẫn đang giận chuyện bị từ hôn. Không khí có vẻ ngượng ngập, Tiêu Đại boss trầm tư một lúc mới nói,” Có một số tài liệu gấp cần xử lý”.
Nặc Nặc im lặng, vẻ uất ức.
Được thôi, cô thừa nhận từ hôn cũng là lỗi của cô, nhưng một bàn tay vỗ không kêu, Tiêu Đại boss anh cũng sai mà! Anh ngang ngược như thế, gia thế như thế, lúc ấy nếu em gật đầu nhận lời thì sau này làm sao sống được? Người khác đều nói không đánh người chạy lại, bây giờ vừa nghe tin anh vào viện, em đã vẫy đuôi chạy đến đây, dù anh không vui đến mấy thì trước mặt người ngoài cũng phải cho em chút sĩ diện chứ?
Thỏ trắng càng nghĩ càng buồn, tròng mắt đã đỏ hoe. Ông Tiêu đứng cạnh thấy bất mãn nên lên tiếng trách,” Tiểu Dật con…”
Chưa nói xong, chú Hải bỗng lên tiếng cắt ngang,” Hứa Nặc, lúc chú ra khỏi công ty, Lan Tuấn Ngạn đang chạy khắp nơi tìm cháu đấy”.
Nặc Nặc cứng người, chưa kịp hiểu ý chú Hải thì đã nghe ông nói điểm quan trọng nhất,” Còn nữa, bên phòng nhân sự vẫn chưa nhận được giấy xin nghỉ phép nào của cháu cả, bây giờ bị xem là….” Khựng lại, chú Hải thốt ra hai chữ chính xác không lẫn vào đâu được,” Trốn việc”
Bất thình lình, Nặc Nặc chỉ thấy đầu óc sôi lên sùng sục. Sao mình lại xui xẻo thế chứ? Lại còn chạm mặt với chú Hải chuyên phụ trách chấm công nữa chứ, khác nào tự tìm đến cái chết?
Không sai, vừa nghe tin Tiêu Đại boss vào viện là đã choáng rồi, chưa kịp xin nghỉ đẽ chạy đến đây, nhưng là đến thăm sếp thì cũng có thể khai ân chứ nhỉ?
Thỏ trắng tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Đại boss cầu cứu. Nhưng người ta chẳng cho cô cơ hội nhìn thẳng vào nhau nữa. Quá bất lực, Nặc Nặc nghiến răng,” Cháu nghe nói Tiêu tổng bệnh, nhất thời cuống quá…”
Chưa nói xong thì chú Hải lại phản bác vẻ rất nghiêm túc,” Điều lệ thứ mười bảy, mục một đã quy định, nếu có việc gấp mà không kịp xin nghỉ , có thể báo trước với trưởng nhóm hạng mục hoặc người sáng chế hạng mục trực thuộc, được phê chuẩn rồi có thể nghỉ. Đồng chí Nặc Nặc, có gấp đến mấy, thì sớm hay trễ có một giây cũng là bác sĩ cứu bệnh nhân, trong tình huống đó tại sao không xin phép?”
“…” Trán Nặc Nặc đang rỏ từng giọt mồ hôi lạnh.
Chú Hải không những là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất công ty, mà cũng là tầng lớp lãnh đạo… khó chịu nhất, vì chưa bao giờ dính đến việc tư , các huynh đệ đều ngầm gọi ông là “chú Bao”(Bao của Bao Công). Cũng chính vì chú Hải chí công vô tư nên Tiêu Đại boss mới yên tâm giao phòng kế hoạch cho ông phụ trách. Nhưng trong tình huống này, Tiêu Đại boss, anh nói giúp em một câu sẽ chết hả???
Nặc Nặc bị chú Hải ép vào đường cùng, đành cúi đầu nhận tội,” Xin lỗi, lần sau…”
“Không có lần sau, điều thứ mười bảy mục một đã quy định, người trốn việc vô cớ hai lần trở lên sẽ bị đuổi việc không lý do. Nặc Nặc, tuy cháu và Tiêu tổng có quan hệ tốt nhưng nếu có lần sau thật, chú vẫn sẽ làm theo quy định”.
Nặc Nặc gật đầu như gà mổ thóc,” Cháu nhớ rồi!”
{{{(>_<)}}}
Không chỉ nhớ quy định công ty, mà nhớ luôn vẻ tuyệt tình và tàn nhẫn của Tiêu Đại boss anh nữa đó!!!
Hứ hứ, Tiêu Đại boss anh ác thật, nhưng em cũng phải báo để anh biết, phụ nữ thù rất dai đó!!!
Khó khăn lắm mới tới lúc chú Hải làm xong việc và rời khỏi bệnh viện, tâm trạng lần đầu đi thăm bệnh nhân của Nặc Nặc cũng tan biến, cô liếc nhìn ông Tiêu vẻ cam chịu rồi bẻ ngón tay nói,” bác Tiêu, nếu đã không việc gì thì cháu xin phép về trước”.
“ Rốt cuộc là sách gì mà quan trọng thế?”
Nghe câu đó, ông Tiêu nhíu mày, giọng điệu cũng có vẻ nặng nề hơn, “ Vì không biết nên mới lo lắng, Tiểu Tuấn cũng nói lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, nó cũng chưa kịp nhìn rõ bìa sách”.
“Tiêu Đại boss bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chúng ta nhân lúc anh ấy không biết thì lên xe tìm thử là được?”
Ông Tiêu càng tỏ vẻ lo âu, nghiến răng kích động,” Vấn đề là ở đây! Nặc Nặc, cháu không biết đâu, lúc ấy xảy ra tai nạn, mọi người cuống lên đưa Tiêu Dật lên xe cấp cứu, phản ứng đầu tiên của nó lại là giấu quyển sách vào trong túi áo”
Nặc Nặc hoàn toàn không hiểu là cái gì, cơ mật kinh doanh? Tài liệu tiền bạc của công ty? Không thể. Với cá tính của Tiêu Đại boss, nếu Tiểu Tuấn mò thấy tài liệu quan trọng của công ty, nhiều nhất thì anh cũng chỉ nhìn thẳng và nói gọn một câu,” Bỏ xuống, đó là tài liệu công ty”.
Chỉ một câu thôi thì đã có thể khiến cô và Tiểu Tuấn run bần bật rồi, sách gì mà khiến Tiêu Đại boss lại vô thức cướp lại thế? Thật là… kỳ lạ quá!
Giáo sư Tiêu thấy thỏ trắng sờ cằm ra chiều nghĩ ngợi thì đã bắt đầu nấc nghẹn,” Nặc Nặc, cháu bảo xem Tiêu Dật nó có phạm tội gì không? Chẳng hạn trốn thuế gì đó, hoặc phái gián điệp đi cướp cơ mật kinh doanh của đối thủ? Ôi, bác và bà nhà ngoài chơi với dao mổ ra thì chẳng biết gì hết, hai bác cứ hỏi tại sao Tiêu Dật mới mở công ty mấy năm mà lại làm ăn tốt thế, nhất định là… nhất định là đã sử dụng mánh khóe bất hợp pháp rồi…”
Nặc Nặc à, trí tưởng tượng của ông Tiêu quả thật là rất phong phú, không viết tiểu thuyết đúng là lãng phí quá.>O<
Công ty sáng chế Kiêu Dực đã ra đời một game RPG đầu tiên từ lâu, khi ấy lượng tiêu thụ vẫn không tốt lắm, rất nhiều game thủ không biết công ty vô danh tiểu tốt này, thì Nặc Nặc đã hân hạnh chơi game đầu tiên do Tiêu Đại boss tài năng chế tạo ra.
Phông nền tuyệt đẹp, nhưng nhân vật cá tính, tình tiết game hấp dẫn… Ngay cả NPC cho cả rót xì dầu cũng có câu chuyện riêng của nó, tuyệt đối không xuất hiện nhưng đoạn nói chuyện vớ vẩn kiểu,” Hôm nay trời rất đẹp, bảo hai cô con gái lấy chăn ra phơi”, mỗi một thành phố hay thị trấn đều có thế giới quan và những câu chuyện riêng của nó, khi chơi game rất suôn sẻ thuận lợi, tuy không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng lúc đó Nặc Nặc đã nghĩ, một Kiêu Dực nhỏ bé thế này, một người sáng chế game thế này đúng là có một không hai.
Một tấm lòng như thế, một tài năng như thế, nhất định không thể cam tâm bị chìm lấp trong đám người, quả nhiên mấy năm sau, khi công ty Kiêu Dực đã nổi tiếng như cồn, Nặc Nặc đã nhìn thấy Tiêu Dật thiên tài trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc ấy mà bảo là nhân viên quèn căng thẳng khi gặp Đại boss thì chưa đúng, thà nói đó là tâm trạng thấp thỏm hồi hộp khi fan gặp thần tượng thì đúng hơn?
Nhớ đến cảnh gặp gỡ tình cờ lần đầu tiên, Nặc Nặc khẽ nở nụ cười dịu dàng, nắm tay ông Tiêu, cô kiên quyết lắc đầu,” Tiêu Đại boss không thế đâu bác ạ”.
Rất lâu rồi, trước khi gặp Tiêu Đại boss, Nặc Nặc đã biết người ấy nhất định là người thẳng thắn thành thật. Cô tin Tiêu Dật.
Ông Tiêu vẫn băn khoăn,” Nhưng cháu không thấy Tiêu Dật rất kỳ quặc à? Lần này gặp tai nạn không những không báo cho ai trong công ty biết, mà thậm chí đến cháu cũng không”.
Nặc Nặc đảo đảo cặp mắt vẻ gian xảo,” Đúng là quái lạ thật, chuyện này để chúng ta nghĩ cách xem quyển sách kia là gì”.
Tuy trên đường nghe ông Tiêu nói Tiêu Đại boss chỉ bị thương nhẹ, nhưng khi Nặc Nặc gặp Tiêu Dật, trái tim nhỏ bé vẫn đập loạn nhịp một lúc.
Đầu quấn băng, khóe môi bầm xanh, chân trái cũng bị băng kín, thỏ trắng không kìm được nỗi thương tâm cho vật sở hữu tương lai của mình: Thế này mà bị gọi là thương nhẹ à!!!
Hơn nữa điều khiến thỏ trắng tức tối nhất là ông Tiêu rõ ràng đã nói, Tiêu Đại boss bị chấn động nhẹ ở phần đầu, tuy là nhẹ nhưng vẫn cần yên tĩnh dưỡng thương nhưng khi cô và ông Tiêu vào phòng, chú Hải trưởng tổ hạng mục đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh Tiêu Đại boss, mà anh thì đang nhíu mày, tay cầm n tập tài liệu chăm chú xem xét.
Kiểu này vết thương nhẹ cũng thành nặng mất! Cấp trên trong công ty quá đáng thật!
Không có Tiêu Đại boss, công ty sẽ không thể hoạt động hay sao?
Thấy thỏ trắng và ông Tiêu vào, chú Hải bình thản gật đầu, xem như là chào hỏi. Nặc Nặc lại tỏ ra không vui, “ Tiêu Dật, anh chưa bình phục sao lại xem tài liệu?”
Tiêu Đại boss thấy Nặc Nặc đến cũng không tỏ ra xúc động như tưởng tượng, chỉ nhìn một cái rồi liếc đi nơi khác, dường như vẫn đang giận chuyện bị từ hôn. Không khí có vẻ ngượng ngập, Tiêu Đại boss trầm tư một lúc mới nói,” Có một số tài liệu gấp cần xử lý”.
Nặc Nặc im lặng, vẻ uất ức.
Được thôi, cô thừa nhận từ hôn cũng là lỗi của cô, nhưng một bàn tay vỗ không kêu, Tiêu Đại boss anh cũng sai mà! Anh ngang ngược như thế, gia thế như thế, lúc ấy nếu em gật đầu nhận lời thì sau này làm sao sống được? Người khác đều nói không đánh người chạy lại, bây giờ vừa nghe tin anh vào viện, em đã vẫy đuôi chạy đến đây, dù anh không vui đến mấy thì trước mặt người ngoài cũng phải cho em chút sĩ diện chứ?
Thỏ trắng càng nghĩ càng buồn, tròng mắt đã đỏ hoe. Ông Tiêu đứng cạnh thấy bất mãn nên lên tiếng trách,” Tiểu Dật con…”
Chưa nói xong, chú Hải bỗng lên tiếng cắt ngang,” Hứa Nặc, lúc chú ra khỏi công ty, Lan Tuấn Ngạn đang chạy khắp nơi tìm cháu đấy”.
Nặc Nặc cứng người, chưa kịp hiểu ý chú Hải thì đã nghe ông nói điểm quan trọng nhất,” Còn nữa, bên phòng nhân sự vẫn chưa nhận được giấy xin nghỉ phép nào của cháu cả, bây giờ bị xem là….” Khựng lại, chú Hải thốt ra hai chữ chính xác không lẫn vào đâu được,” Trốn việc”
Bất thình lình, Nặc Nặc chỉ thấy đầu óc sôi lên sùng sục. Sao mình lại xui xẻo thế chứ? Lại còn chạm mặt với chú Hải chuyên phụ trách chấm công nữa chứ, khác nào tự tìm đến cái chết?
Không sai, vừa nghe tin Tiêu Đại boss vào viện là đã choáng rồi, chưa kịp xin nghỉ đẽ chạy đến đây, nhưng là đến thăm sếp thì cũng có thể khai ân chứ nhỉ?
Thỏ trắng tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Đại boss cầu cứu. Nhưng người ta chẳng cho cô cơ hội nhìn thẳng vào nhau nữa. Quá bất lực, Nặc Nặc nghiến răng,” Cháu nghe nói Tiêu tổng bệnh, nhất thời cuống quá…”
Chưa nói xong thì chú Hải lại phản bác vẻ rất nghiêm túc,” Điều lệ thứ mười bảy, mục một đã quy định, nếu có việc gấp mà không kịp xin nghỉ , có thể báo trước với trưởng nhóm hạng mục hoặc người sáng chế hạng mục trực thuộc, được phê chuẩn rồi có thể nghỉ. Đồng chí Nặc Nặc, có gấp đến mấy, thì sớm hay trễ có một giây cũng là bác sĩ cứu bệnh nhân, trong tình huống đó tại sao không xin phép?”
“…” Trán Nặc Nặc đang rỏ từng giọt mồ hôi lạnh.
Chú Hải không những là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất công ty, mà cũng là tầng lớp lãnh đạo… khó chịu nhất, vì chưa bao giờ dính đến việc tư , các huynh đệ đều ngầm gọi ông là “chú Bao”(Bao của Bao Công). Cũng chính vì chú Hải chí công vô tư nên Tiêu Đại boss mới yên tâm giao phòng kế hoạch cho ông phụ trách. Nhưng trong tình huống này, Tiêu Đại boss, anh nói giúp em một câu sẽ chết hả???
Nặc Nặc bị chú Hải ép vào đường cùng, đành cúi đầu nhận tội,” Xin lỗi, lần sau…”
“Không có lần sau, điều thứ mười bảy mục một đã quy định, người trốn việc vô cớ hai lần trở lên sẽ bị đuổi việc không lý do. Nặc Nặc, tuy cháu và Tiêu tổng có quan hệ tốt nhưng nếu có lần sau thật, chú vẫn sẽ làm theo quy định”.
Nặc Nặc gật đầu như gà mổ thóc,” Cháu nhớ rồi!”
{{{(>_<)}}}
Không chỉ nhớ quy định công ty, mà nhớ luôn vẻ tuyệt tình và tàn nhẫn của Tiêu Đại boss anh nữa đó!!!
Hứ hứ, Tiêu Đại boss anh ác thật, nhưng em cũng phải báo để anh biết, phụ nữ thù rất dai đó!!!
Khó khăn lắm mới tới lúc chú Hải làm xong việc và rời khỏi bệnh viện, tâm trạng lần đầu đi thăm bệnh nhân của Nặc Nặc cũng tan biến, cô liếc nhìn ông Tiêu vẻ cam chịu rồi bẻ ngón tay nói,” bác Tiêu, nếu đã không việc gì thì cháu xin phép về trước”.
/55
|