Máu đỏ tươi nhuộm đầy áo sơ mi màu trắng của Hàn Phong, hắn không thể ngờ là cô lại có thể đâm hắn như thế, khuỵu xuống nền gỗ, vết thương không làm hắn đau mà ngược lại cô lại làm hắn đau lòng gấp bội lần, không ngờ đúng là không ngờ mà. Mi tâm nhíu chặt lại, hắn gắng gượng đứng lên dùng một tay đầy máu gọi điện cho Anh Luân,
- Mau đến giúp tôi. - Giọng nói khàn khàn vì mất sức.
- Cậu sao thế? - Anh Luân vội vàng quên đi cơn buồn ngủ mà hỏi Hàn Phong, giọng nói của hắn cho thấy hắn không được ổn.
- Mau đến nhà tôi, phòng Uyển Nhi. - Hàn Phong nhăn mặt, hơi thở đầy mệt nhọc môi tím tái lại vì mất quá nhiều máu.
- Sao cậu lại bị thế? - Anh Luân mặc vội chiếc áo sơ mi vào chạy nhanh xuống gara lấy đại một chiếc xe mà phóng đến nhà Hàn Phong.
- Tôi bị dao đâm, tôi mất rất nhiều máu. - Hàn Phong nhìn máu đang rỉ ra từ vết thương thì cau mày lại, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn.
- Cậu khoan hãy rút dao, sơ cứu trước chờ tôi đến. Cúp máy đây.
Hàn Phong ngắt điện thoại, dùng một tay mở cánh cửa tủ ra lấy chiếc hộp y tế ở bên trong từ từ sơ cứu. Cũng may là hắn đã từng học qua một lớp sơ cứu dù đã lâu nhưng ngược lại nhớ rõ là đằng khác. Cũng may mắn có thể dùng được vào lúc này.
Sau một lúc chật vật cuối cùng cũng tạm coi là ổn, máu không chảy nữa lúc đó hắn mới nằm vật ra giường cho Anh Luân đến. Dao cũng cắm ngay đó theo lời dặn của Anh Luân. Đôi mắt nhắm hờ, mồ hôi tuôn ra thành dòng như suối khiến hắn mất rất nhiều sức, thật sự rất mệt.
Chỉ trong chốc lát Anh Luân đã có mặt tại tòa thành, liền đến nơi của Hàn Phong. Thấy hắn ta nhăn nhó khổ sở, là bạn thân anh cũng không vui vẻ gì.
Vội đi đến sơ cứu lại vết thương cho hắn, Anh Luân hỏi:
- Là ai làm cậu ra nông nỗi này hả?
Hàn Phong không muốn trả lời im lặng không đáp.
- Hừ, tôi biết người đó là ai rồi. Sao Uyển Nhi lại làm cậu bị thương? - Anh Luân lấy ra con dao, Hàn Phong nhăn mặt chịu đau cũng không than một tiếng, Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là Uyển Nhi làm. Hắn ở trong phòng cô còn cô thì biến mất dạng không phải sợ tội bỏ trốn thì là gì? Thế nhưng anh lại muốn hỏi, muốn dò xét thái độ của Hàn Phong.
- Cậu nói nhiều quá, tôi không có sức để tiếp cậu. - Hàn Phong đặt cánh tay chặn trên trán, nhắm mắt lại.
- Tôi biết rồi là nữa đếm cậu đến phòng cường hãm cô ấy, nên mới chịu thế này chứ gì? - Anh Luân không có chuyện gì làm, rãnh rỗi thả câu cho Hàn Phong buông lời châm chọc.
- Hừ. Cậu tưởng tôi rảnh như cậu chắc, là cô ấy bổng dưng cầm súng bắn tôi cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên tôi tránh được nhưng ai ngờ lại lãnh nhát dao này còn cô ấy thì biến mất dạng. - Hàn Phong hừ lạnh.
Nghe Hàn Phong nói vậy khiến anh cũng bất ngờ. Không tin được Uyển Nhi lại muốn giết chết Hàn Phong, lí do gì khiến cô ấy phải làm vậy chứ? Không phải Hàn Phong luôn đối xử rất tốt với cô sao?
- Lí do gì vậy?
- Là cô ấy muốn trả thù cho ba. - Hàn Phong lạnh lùng buông một câu nói lãnh đạm nhưng nếu nhìn ra thì là một sự đau khổ thống khiết khi bị phản bội.
Uyển Nhi là một cô gái khó đoán, nhìn bề ngoại ngây thơ là thế nhưng thật sự trong lòng cô ấy nghĩ gì thì khó có thể biết đoán. Nó như một cái hố màu đen ngòm sâu hun hút không có đáy sợ rằng Hàn Phong quen cô ấy cũng đã lâu mà còn chưa biết chắc chắn về tính cách e là một kỳ phùng địch thủ
- Ba cô ấy là ai? - Anh Luân vừa làm vừa hỏi, trong câu nói không giấu được sự ngạc nhiên.
- Trần Trọng Lâm. - Hàn Phong đáp, nở nụ cười nhàn nhạt bên môi.
Về việc này Anh Luân cũng đã nghe qua, người này cấu kết với Triệu Tử Hào ra tay sát hại Hàn Phong nhưng không thành kết quả thì lãnh cái chết, có chết cũng đáng đời, là tự mình hại mình. Anh nhíu mày ra một câu hỏi:
- Sao cô ấy biết được là câu giết chết, không phải mọi người đều tin đó là tai nạn hay sao?
Hàn Phong nghe vậy thì cũng tỏ thải độ ngạc nhiên, hắn chưa suy xét về khía cạnh này may nhờ Anh Luân nhắc nhở không thôi... Một người như hắn lại bỏ qua chi tiết đáng ngờ này.
- Phải rồi. Ai là người dám cả gan qua mặt tôi mà nói với cô ấy? Tình cảnh năm đó cũng chỉ có cậu và những người trong tổ chức biết thôi, à còn có người trong bar hôm ấy nhưng tôi dám khẳng định không phải họ....
Anh Luân nhíu mày.
- Sao cậu lại chắc chắn là thế?
Hàn Phong nở một nụ cười ma quỷ, giọng nói đúng chất lạnh lẽo.
- Họ mà dám mở miệng một câu chã lẽ không sợ tôi làm thịt họ hay sao? Cho dù không biết thương bản thân nhưng người nhà cũng phải thương chứ.
- Câu chắc vậy? - Anh Luân hỏi lại.
- Chắc. Tôi nghĩ đây là tổ chức D.A. Cậu còn nhớ có người đã từng bắt cóc Uyển Nhi không?
- Nhớ. Cậu nghi ngờ là họ?
- Phải, cậu nghĩ xem. Họ nói với cô ấy là tôi giết ba của cô ấy rồi Uyển Nhi kích động lao ra dòng xe ngay cả tôi còn không ngăn lại được thì chắc 100% họ là người nói. - Hàn Phong cười
- Phải rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được Uyển Nhi thì chắc chắn sẽ tìm ra được tổ chức thần bí đó. - Anh Luân vỗ tay giọng nói hào hứng
- Phải. Tôi nhất định sẽ tìm. Uyển Nhi cô ấy sẽ là của tôi, tôi nhất định sẽ thuần phục cô ấy. - Hàn Phong nói rồi vang lên một nụ cười ghê rợn đậm chất nguy hiểm.
Tôi không biết đã qua bao nhiêu thời gian nhưng mà giờ đây tôi lại đứng trên một đất nước xa lạ. Nơi đó có rất nhiều hoa hướng dương và tôi sẽ quên đi tất cả bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi đây, nơi đó sẽ không có Hàn Phong..
- Mau đến giúp tôi. - Giọng nói khàn khàn vì mất sức.
- Cậu sao thế? - Anh Luân vội vàng quên đi cơn buồn ngủ mà hỏi Hàn Phong, giọng nói của hắn cho thấy hắn không được ổn.
- Mau đến nhà tôi, phòng Uyển Nhi. - Hàn Phong nhăn mặt, hơi thở đầy mệt nhọc môi tím tái lại vì mất quá nhiều máu.
- Sao cậu lại bị thế? - Anh Luân mặc vội chiếc áo sơ mi vào chạy nhanh xuống gara lấy đại một chiếc xe mà phóng đến nhà Hàn Phong.
- Tôi bị dao đâm, tôi mất rất nhiều máu. - Hàn Phong nhìn máu đang rỉ ra từ vết thương thì cau mày lại, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn.
- Cậu khoan hãy rút dao, sơ cứu trước chờ tôi đến. Cúp máy đây.
Hàn Phong ngắt điện thoại, dùng một tay mở cánh cửa tủ ra lấy chiếc hộp y tế ở bên trong từ từ sơ cứu. Cũng may là hắn đã từng học qua một lớp sơ cứu dù đã lâu nhưng ngược lại nhớ rõ là đằng khác. Cũng may mắn có thể dùng được vào lúc này.
Sau một lúc chật vật cuối cùng cũng tạm coi là ổn, máu không chảy nữa lúc đó hắn mới nằm vật ra giường cho Anh Luân đến. Dao cũng cắm ngay đó theo lời dặn của Anh Luân. Đôi mắt nhắm hờ, mồ hôi tuôn ra thành dòng như suối khiến hắn mất rất nhiều sức, thật sự rất mệt.
Chỉ trong chốc lát Anh Luân đã có mặt tại tòa thành, liền đến nơi của Hàn Phong. Thấy hắn ta nhăn nhó khổ sở, là bạn thân anh cũng không vui vẻ gì.
Vội đi đến sơ cứu lại vết thương cho hắn, Anh Luân hỏi:
- Là ai làm cậu ra nông nỗi này hả?
Hàn Phong không muốn trả lời im lặng không đáp.
- Hừ, tôi biết người đó là ai rồi. Sao Uyển Nhi lại làm cậu bị thương? - Anh Luân lấy ra con dao, Hàn Phong nhăn mặt chịu đau cũng không than một tiếng, Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là Uyển Nhi làm. Hắn ở trong phòng cô còn cô thì biến mất dạng không phải sợ tội bỏ trốn thì là gì? Thế nhưng anh lại muốn hỏi, muốn dò xét thái độ của Hàn Phong.
- Cậu nói nhiều quá, tôi không có sức để tiếp cậu. - Hàn Phong đặt cánh tay chặn trên trán, nhắm mắt lại.
- Tôi biết rồi là nữa đếm cậu đến phòng cường hãm cô ấy, nên mới chịu thế này chứ gì? - Anh Luân không có chuyện gì làm, rãnh rỗi thả câu cho Hàn Phong buông lời châm chọc.
- Hừ. Cậu tưởng tôi rảnh như cậu chắc, là cô ấy bổng dưng cầm súng bắn tôi cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên tôi tránh được nhưng ai ngờ lại lãnh nhát dao này còn cô ấy thì biến mất dạng. - Hàn Phong hừ lạnh.
Nghe Hàn Phong nói vậy khiến anh cũng bất ngờ. Không tin được Uyển Nhi lại muốn giết chết Hàn Phong, lí do gì khiến cô ấy phải làm vậy chứ? Không phải Hàn Phong luôn đối xử rất tốt với cô sao?
- Lí do gì vậy?
- Là cô ấy muốn trả thù cho ba. - Hàn Phong lạnh lùng buông một câu nói lãnh đạm nhưng nếu nhìn ra thì là một sự đau khổ thống khiết khi bị phản bội.
Uyển Nhi là một cô gái khó đoán, nhìn bề ngoại ngây thơ là thế nhưng thật sự trong lòng cô ấy nghĩ gì thì khó có thể biết đoán. Nó như một cái hố màu đen ngòm sâu hun hút không có đáy sợ rằng Hàn Phong quen cô ấy cũng đã lâu mà còn chưa biết chắc chắn về tính cách e là một kỳ phùng địch thủ
- Ba cô ấy là ai? - Anh Luân vừa làm vừa hỏi, trong câu nói không giấu được sự ngạc nhiên.
- Trần Trọng Lâm. - Hàn Phong đáp, nở nụ cười nhàn nhạt bên môi.
Về việc này Anh Luân cũng đã nghe qua, người này cấu kết với Triệu Tử Hào ra tay sát hại Hàn Phong nhưng không thành kết quả thì lãnh cái chết, có chết cũng đáng đời, là tự mình hại mình. Anh nhíu mày ra một câu hỏi:
- Sao cô ấy biết được là câu giết chết, không phải mọi người đều tin đó là tai nạn hay sao?
Hàn Phong nghe vậy thì cũng tỏ thải độ ngạc nhiên, hắn chưa suy xét về khía cạnh này may nhờ Anh Luân nhắc nhở không thôi... Một người như hắn lại bỏ qua chi tiết đáng ngờ này.
- Phải rồi. Ai là người dám cả gan qua mặt tôi mà nói với cô ấy? Tình cảnh năm đó cũng chỉ có cậu và những người trong tổ chức biết thôi, à còn có người trong bar hôm ấy nhưng tôi dám khẳng định không phải họ....
Anh Luân nhíu mày.
- Sao cậu lại chắc chắn là thế?
Hàn Phong nở một nụ cười ma quỷ, giọng nói đúng chất lạnh lẽo.
- Họ mà dám mở miệng một câu chã lẽ không sợ tôi làm thịt họ hay sao? Cho dù không biết thương bản thân nhưng người nhà cũng phải thương chứ.
- Câu chắc vậy? - Anh Luân hỏi lại.
- Chắc. Tôi nghĩ đây là tổ chức D.A. Cậu còn nhớ có người đã từng bắt cóc Uyển Nhi không?
- Nhớ. Cậu nghi ngờ là họ?
- Phải, cậu nghĩ xem. Họ nói với cô ấy là tôi giết ba của cô ấy rồi Uyển Nhi kích động lao ra dòng xe ngay cả tôi còn không ngăn lại được thì chắc 100% họ là người nói. - Hàn Phong cười
- Phải rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được Uyển Nhi thì chắc chắn sẽ tìm ra được tổ chức thần bí đó. - Anh Luân vỗ tay giọng nói hào hứng
- Phải. Tôi nhất định sẽ tìm. Uyển Nhi cô ấy sẽ là của tôi, tôi nhất định sẽ thuần phục cô ấy. - Hàn Phong nói rồi vang lên một nụ cười ghê rợn đậm chất nguy hiểm.
Tôi không biết đã qua bao nhiêu thời gian nhưng mà giờ đây tôi lại đứng trên một đất nước xa lạ. Nơi đó có rất nhiều hoa hướng dương và tôi sẽ quên đi tất cả bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi đây, nơi đó sẽ không có Hàn Phong..
/73
|