Trên chiếc xe màu đen sang trọng, Hàn Phong đảo tay lái một vòng ánh mắt liếc vào kính xe cất tiếng hỏi:
- Cái người đi về sau cùng của nhóm nhạc B gì đấy là ai?
- Sao? Cái người có mái tóc màu đen gương mặt kiêu ngạo phải không? - Tôi ngước mặt lên hỏi.
- Ừ. - hàn Phong chỉ nói vậy rồi hướng ánh mắt về phái trước tập trung lái xe.
- Người đó tên là Jason.
- Ra vậy. - Hàn Phong nhếch môi mỉm cười đáp, theo cảm nhận của anh Uyển Nhi đi cạnh người này anh thật sự không an tâm chút nào.
- Mà anh hỏi làm gì?
- Không có gì anh chỉ hỏi vậy thôi.
- Ừm.
Chiếc xe cao cấp phóng như bay trên con đường Hà Thành lao vun vút qua từng hàng cây chẳng mấy chốc đã đến được tòa thành.
- À phải rồi em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện khá quan trọng không biết có nên nói cho Hàn Phong nghe hay không.
- Ừm em nói đi. - Hàn Phong dắt tay tôi lên sân thượng kéo chiếc ghế ra cho tôi ngồi.
Tôi mỉm cừi ngồi xuống lo lắng nói:
- Thật ra thì cũng không có gì to tát chỉ là em nghỉ nên ở lại công ty vài ngày thường xuyên tập vũ đạo để khi đến ngày biểu diễn không thể để công ty mất mặt được. Anh cho em đến đó nhé chỉ vài ngày thôi.
- Không được. - Hàn Phong nhíu ày lạnh lùng cự tuyệt.
- Phong năn nỉ. đây là buổi biểu diễn rất quan trọng đối với sự nghiệp này của em anh hãy suy nghĩ đi.
- Hừ anh nói không được. - Hàn Phong hừ lạnh thản nhiên rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
- Xin anh luôn đó anh muốn em làm gì cũng được. - Tôi nhẹ giọng xin xỏ, ánh mắt long lánh tựa như đang ẩn chứa nước trong đó.
- Thôi được anh sẽ cho em ở lại đó nhưng chỉ là từ sáng đến chiều thôi còn tối phải về đây. Nếu em không đồng ý thì anh cũng không còn cách nào khác. - Hàn Phong rít một hơi thuốc ung dung nhả ra một làn khói trắng đục nhếch một bên môi ngử điệu giễu cợt.
- Thế... được rồi. - Tôi xịu mặt xuống dù sao cũng tốt hơn là ở nhà không tập luyện được gì.
- Còn một điều kiện nữa. - Hàn Phong dịu dàng nói
- Còn gì nữa? - Tôi ngước mặt lên nhìn Hàn Phong ánh mắt hắn gian ta quá, đúng là đồ gian thương
.
- Mỗi ngày đều phải hôn anh một cái nếu như yêu cầu này em không đáp ứng được thì đừng hòng anh cho em đi.
- Cái gì? Hàn Phong anh ... anh... - Tôi nghẹn giọng những lời muốn nói đều không thể thốt ra chỉ biết nhìn hắn đầy căm giận tiu nghỉu gật đầu bộ dạng ỉu xỉu trong thật đáng thương. Tự hỏi sao Hàn Phong có thể xấu xa bá đạo đến thế.
- Vậy được anh sẽ đích thân đưa em đi và hộ tống em về. - Hàn Phong nhận thấy cái gật đầu của cô thì cười lớn thật không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.
- Không cần đâu không cần phiền đến anh thế đâu. - Tôi vội vàng xua tay nếu để hắn mà hộ tống thì y như rằng tôi sẽ càng thảm hại hơn. Nhất định tôi sẽ ở công ty đến khuya thật khuya để khỏi cần phải thực hiện điều kiện của hắn nhưng cơ hội này rất là mong manh có khi phần trăm đó chỉ là 0% thì khổ rồi.
- Vậy được anh sẽ gọi Vũ đi theo bên canh em canh chừng 24/24. - Hàn Phong lạnh lùng nói.
Sau khi tôi đã khỏe lại thì lịch trình của buổi biểu diễn lại đi vào quỹ đạo.
Trải qua lần ra mắt cho album mới lần trước thì thì tôi đã bộc lộ tài năng ca hát đã làm cho không ít người có ấn tượng. Có thể nói lần này truyền thông chỉ đơn giản đẩy mạnh thêm một chút, dù thế nào cũng không xấu.
Trải qua một hai ngày điều chỉnh lịch trình tôi đã rất nhanh bước vào trạng thái tập trung cao độ cho buổi diễn, nhất định không thể để cho người quản lí bên B&B có cơ hội sỉ nhục hay nghi ngờ về tài năng của tôi thêm lần nào nữa. Lần này quay trở về công ty tôi trở nên trầm mặc rất nhiều, không trò chuyện với bất kì ai chỉ đơn giản tự nhốt mình trong phòng tập luyện vũ đạo nhất định không để ai khinh thường với sự quyết tâ lần này tôi chỉ có thể làm bạn cùng sự đơn độc.
Trời càng lúc càng tối, bên trong phòng tập vẫn chỉ còn bóng dáng của mỗi mình tôi...
Bên ngoài phòng tập, bóng Vũ kéo dài dưới ánh sáng của ngọn đèn. Bộ tây trang gọn gàng tôn lên thân hình cương nghị cao lớn của hắn…
Hai ngày nay cơ bản đều là như vậy, tôi yên lặng luyện tập, còn anh thì yên lặng canh chừng 24/24 nói cách khác nơi nào có tôi nơi đó có anh.
Xuyên qua tấm kính từ ô cửa sổ, Vũ nhìn bóng dáng của cô gái đang miệt mài tập từng động tác. Thân mình nhỏ nhắn tràn đầy sức sống như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy sự quyết tâm mãnh liệt.
“Á..."
Vũ đang chìm trong suy nghĩ mông lung, chợt bị tiếng kêu đau của Uyển Nhi trong phòng tập làm giật mình. Thấy cô ngồi thụp xuống xoa xoa mắt cá chân, hắn không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa sải bước vào bên trong.
- Uyển Nhi không sao chứ?…
Anh bước tới ngồi xuống cạnh tôi, bóng dáng cao lớn dường như che khuất đi ánh sang trong phòng tập bất chợt tôi thấy mình thật nhỏ bé dưới hình hài to lớn của anh. Vũ cẩn trọng chạm vào vết thương trên chân tôi, ngón tay thô giống như sợ làm đau mà chạm vào rất nhẹ xoa bóp chầm chậm.
- Còn bị thương nào nào khác không? Ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nghe qua có vẻ lãnh đạm nhưng lại tràn ngập vẻ thân thiết.
Tôi không trả lời câu hỏi của Vũ. Giọt lệ từ trong hốc mắt chậm rãi tuôn ra thành dòng, cả tiếng nức nỡ cũng không hề nghe thấy là yên lặng chảy xuống. Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi trân châu bị đứt ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khẽ dừng lại trên bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Vết thương trên chân vớn dĩ còn chưa lành mà bây giờ lại không ngừng tập luyện khiến nó được thể như khoét ra đâm sâu vào tận tâm can đau đến nỗi khiến tôi phải ứa nước mắt.
Uyển Nhi cứ yên lặng mà khóc như vậy càng khiến Vũ đau lòng. Ánh mắt đau buồn hiện rõ mồn một trong con ngươi anh chỉ xuất hiện hình bóng của cô từng giọt từng giọt lệ rót vào tận đáy lòng của Vũ, trong lòng như bị kẻ khác siết chặt. Chuyện này đối với anh như là một hình thức xử phạt đầy đau đớn.
Nhiều năm sống trong hắc đạo dường như khiến Vũ quên đi mùi vị của nước mắt. Thậm chí, đối với nước mắt của phụ nữ anh cũng rất khinh thường nhìn vào nước mắt của họ anh cảm thấy đó là việc vô ích vốn dĩ chẳng giúp giải quyết được vấn đề gì.. Nhưng mà hôm nay, ngay trong buổi tối này, tại căn phòng tập, nhìn thấy Uyển Nhi cứ yên lặng mà chảy những giọt nước mắt nóng như lửa đã làm cho anh - kẻ trước giờ luôn lạnh lùng lại có cảm giác lo sợ, chân tay luống cuống cả lên.
-Rất đau sao? Tôi gọi bác sĩ ngay.
Anh đột nhiên không biết nói gì chỉ nghĩ nếu đau chắc cô cần gặp bác sĩ đơn giản là thế , trong nhất thời lại cảm thấy bản thân như người thừa thật sự vô dụng.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, một giọt nước mắt như hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống lòng bàn tay Vũ.
- Không sao tại đau quá… Tôi thật sự đau đến độ nói không ra hơi thật cảm thấy lo lắng có thể toàn sức cho buổi biểu diễn không.
-Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
- Không sao đâu…
Bàn tay bé nhỏ của tôigiữ lấy cánh tay tráng kiện của Vũ , nếu về lúc này chắc chắn sẽ khiến Hàn Phong phải lo lắng nhất định không cho tôi diễn
- Vậy tôi đỡ cô lên ghế ngồi nghĩ. Lát nữa hãy tiếp tục đừng tập luyện quá sức. - Vũ đở lấy cánh tay nhỏ bé của cô. Cánh tay trắng ngần mong manh tựa một cánh hoa nhỏ xinh trong gió.
Tôi cười khổ nụ cười bất lực.
- Có làm cô đau không? - Vũ mỉm cười buồn bả
- Không. - Tôi lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
Buổi tập luyện được diễn ra vào ban ngày. Bởi vì ngày biểu diễn sắp đến gần nên toàn bộ thành viên trong B&B đều tạm thời ở lại công ty Sun để luyện trong phòng tập.
Họ để mời Will là người biên đạo múa nổi tiếng cho buổi biểu diễn này đủ thấy John rất coi trọng việc hợp tác lần này.
Không chỉ có thể, đề tài trọng tâm liên quan đến tôi lại một lần nữa dấy lên. Nhưng lần này thật không may lời đồn đại là về tôi và Jason họ còn chụp được cả ảnh.
Lời đồn đại mấy chuyện nhảm nhí đang có xu hướng bay lên ngày một cao. Truyền thông bắt đầu lao vào một cuộc đại chiến tin tức bằng ảnh chụp, sinh động như thật miêu tả mối quan hệ sau lưng không muốn ai biết của tôi cùng Jason thật là biết cách dựng chuyện, tôi nghĩ họ không nên theo nghề phóng viên nữa tôi nghĩ họ phải theo nghề nhà văn mới phải... Không chỉ đồn đại về tình yêu giữa tôi và Jason mà còn dở hơi hơn là nói tôi vì muốn nổi tiếng đả chủ động câu dẫn quyến rủ Jason kia thật là khiến tôi phải tức tôi.
Trong nhất thời, fan của nhóm nhạc B&B đều trở nên điên cuồng. Thông qua báo đài đưa tin, bọn họ đều bi thương vô cùng, thậm chí còn có người tức giận bất bình rằng tôi sao có thể dễ dàng đoạt được sự chú ý của mỹ nam Jason như vậy thật là lam tôi.... phải nói sức thu hút của nam ca sĩ này thật đúng là....
Tình hình này công ty Sun cũng đã đứng ra nói nhưng không đủ làm fan của họ tin tưởng một mực nói rằng tôi quyến rũ Jason.
- Uyển Nhi tôi phải nói thế nào đây, đáng lẽ không nên cho em tham gia đêm diễn này. Đây là chiếc xe thứ năm tôi đỗi cho em rồi đấy có lẽ tôi phải đích thân giải quyết việc lần này.
Khi Hàn Phong vừa nói xong, tôi liền cười to, thân mình nghiêng qua, hai tay dựa chống xuống ghế phụ. tôi quay sang Hàn Phong cố nhịn cười,
- Anh đang chọc em sao?
- Không phải là anh chỉ thấy em lúc nào cũng bận rộn nhiều việc thế thôi - Hàn Phong mỉm cười nói.
- Haizz. Biết làm sao được chứ. - Tôi đột nhiên thở dài ão não. Tình hình bây giờ có thể so sánh như một con cừu lạc trong bầy hỗ đói lúc nào cũng có thể bị ăn thịt, chỉ còn cơ hội trốn tránh được chừng nào thì hay chừng đó,
Công ty giải trí Sun...
- Jason tôi nghĩ công ty giải trí lên tiếng chưa đủ hay là mình cũng mở một cuộc họp báo đi về vấn đề này cả tôi và anh đều không có lợi cho chính mình. - Tôi nhìn Jason thẳng thắn nói về vấn đề này.
- Tôi nghĩ không cần đâu cứ để như vậy đi, tôi thấy không có vấn đề gì cả. - Jason kiêu ngạo nhếch lên một bên môi mỉm cười nói, hai tay đút vào túi quần ung dung đi lên.
- Tại sao? Tôi nghĩ cần phải giải quyết gấp đó cũng khiến anh khó chịu mà không phải sao? - Tôi đuổi theo Jason, bày tỏ quan niệm của mình cố lấy sự đồng tình từ phía hắn.
- Vậy sao? - Hắn bỗng đột nhiên dừng lại xoay mặt nhìn về phía tôi thản nhiên hỏi lại.
- Đương nhiên rồi, có rất nhiều vấn đề theo triều hướng tiêu cực từ sự bìa đặt phía nhà báo. - Tôi cố gắng giải thích cho anh ta hiểu thầm nghĩ sao một người nổi tiếng có chiều cao như thế lại không thể nghĩ đến những tình huống này hình như não của hắn... Nhưng tôi thật sự không có ý chê trách gì hắn chỉ là hơi kích động mà thôi.
- Nhưng tôi không thấy có gì cần giải quyết cả. Hiện giờ...ừm rất tốt. - Hắn đưa tay vuốt cằm ra chiều suy nghỉ nhưng sau đó lại kết luận lại bằng câu này khiến tôi hơi giật mình.
- Nhưng nó gây rắc rối cho tôi, anh không thấy rằng fan của anh đang chỉ trích tôi và đời tư của tôi đang bị bọn họ bới móc lên. hay sao? - Tôi bắt đầu nổi giận sao anh ta chỉ quan tâm đến mình mà không hề suy nghĩ đến người khác ích kỉ như thế thật khiến cho người khác tức giận.
- Vậy bây giờ tôi nói luôn cho cô biết.... - Jason nắm hai bả vai tôi áp sát vào tường, gương mặt từ từ áp vào tai tôi.
- Mau chụp. Tin nóng. Ca sĩ Jason đang hôn ca sĩ Uyển Nhi. - Một phóng viên đột nhiên từ đâu ra chạy vào chụp hình không ngớt, đèn flash lóe lên liên tục.
Hình như đám phóng viên khác đã nghe thấy vội vàng chạy vào mày chụp hình vang lên tiếng kêu tách tách.
Tôi đơ người ra, hình như sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng sự hiểu lầm giữa tôi và Jason càng được thêu dệt ra từ " những nhà biên kịch ". Tôi bây giờ mới lấy lại được tinh thần vội vàng đẩy Jason ra hắn nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn tôi nụ cười giễu cợt đang hằn trên gương mặt hoàn mỹ.
- Có phải mọi người đang thắc mắc chuyện giữa tôi và ca sĩ Uyển Nhi hay không?
Họ không ngừng nhao nhao lên như một đám trẻ con tranh giành một món đồ chơi yêu thích, micro được đưa đến sát bên môi Jason.
- Tôi sẽ nói luôn rằng từ bây giờ tôi chính thức theo đuổi ca sĩ Uyển Nhi.
Nói rồi hắn kéo tôi lại ôm vào lòng. Mọi người đều ngẩn người ra tiếng chụp hình không còn vang lên trong phút chốc tất cả đều chìm trong sự im lặng rồi sau vài giây lại trở nên ồn ào một người phóng viên đứng trước máy quay tươi cười nói:
- Hôm nay, ca sĩ mỹ nam Jason đã chính thức xác định mối quan hệ với ca sĩ mới Uyển Nhi. Anh khẳng định rằng mình đang theo đuổi cô ấy có thể nói rằng chàng ca sĩ đẹp trai đã chính thức rơi vào lưới tình. Điều này có thể sẽ khiến các fan sốc nặng nề...
Hừ.
Hàn Phong lạnh lùng nhìn tên đang nắm chặt tay Uyển Nhi mỉm cười tươi tắn điều này thật khiến ánh mắt hắn trở nên sắc bén tức giận mà ném chiếc remote vào màn hình ti vi khiến nó vỡ tan, chiếc ly thủy tinh trong tay hắn đã vỡ nát từng mảnh vụn xuyên thấu vào lòng bàn tay, máu đỏ không ngừng chảy ra nhiễu giọt ướt đẫm một khoảng dưới sàn, nhưng điều đó không làm gương mặt như quỷ dữ xuất hiện biến cố càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hờ hững nhếch một bên môi tạo thành một nụ cười nữa miệng u ám, xung quanh đều lan tỏa một bầu không khí nguy hiểm.
- Đấu với Hàn Phong này, hắn nghĩ hắn có thể sao?
- Cái người đi về sau cùng của nhóm nhạc B gì đấy là ai?
- Sao? Cái người có mái tóc màu đen gương mặt kiêu ngạo phải không? - Tôi ngước mặt lên hỏi.
- Ừ. - hàn Phong chỉ nói vậy rồi hướng ánh mắt về phái trước tập trung lái xe.
- Người đó tên là Jason.
- Ra vậy. - Hàn Phong nhếch môi mỉm cười đáp, theo cảm nhận của anh Uyển Nhi đi cạnh người này anh thật sự không an tâm chút nào.
- Mà anh hỏi làm gì?
- Không có gì anh chỉ hỏi vậy thôi.
- Ừm.
Chiếc xe cao cấp phóng như bay trên con đường Hà Thành lao vun vút qua từng hàng cây chẳng mấy chốc đã đến được tòa thành.
- À phải rồi em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện khá quan trọng không biết có nên nói cho Hàn Phong nghe hay không.
- Ừm em nói đi. - Hàn Phong dắt tay tôi lên sân thượng kéo chiếc ghế ra cho tôi ngồi.
Tôi mỉm cừi ngồi xuống lo lắng nói:
- Thật ra thì cũng không có gì to tát chỉ là em nghỉ nên ở lại công ty vài ngày thường xuyên tập vũ đạo để khi đến ngày biểu diễn không thể để công ty mất mặt được. Anh cho em đến đó nhé chỉ vài ngày thôi.
- Không được. - Hàn Phong nhíu ày lạnh lùng cự tuyệt.
- Phong năn nỉ. đây là buổi biểu diễn rất quan trọng đối với sự nghiệp này của em anh hãy suy nghĩ đi.
- Hừ anh nói không được. - Hàn Phong hừ lạnh thản nhiên rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
- Xin anh luôn đó anh muốn em làm gì cũng được. - Tôi nhẹ giọng xin xỏ, ánh mắt long lánh tựa như đang ẩn chứa nước trong đó.
- Thôi được anh sẽ cho em ở lại đó nhưng chỉ là từ sáng đến chiều thôi còn tối phải về đây. Nếu em không đồng ý thì anh cũng không còn cách nào khác. - Hàn Phong rít một hơi thuốc ung dung nhả ra một làn khói trắng đục nhếch một bên môi ngử điệu giễu cợt.
- Thế... được rồi. - Tôi xịu mặt xuống dù sao cũng tốt hơn là ở nhà không tập luyện được gì.
- Còn một điều kiện nữa. - Hàn Phong dịu dàng nói
- Còn gì nữa? - Tôi ngước mặt lên nhìn Hàn Phong ánh mắt hắn gian ta quá, đúng là đồ gian thương
.
- Mỗi ngày đều phải hôn anh một cái nếu như yêu cầu này em không đáp ứng được thì đừng hòng anh cho em đi.
- Cái gì? Hàn Phong anh ... anh... - Tôi nghẹn giọng những lời muốn nói đều không thể thốt ra chỉ biết nhìn hắn đầy căm giận tiu nghỉu gật đầu bộ dạng ỉu xỉu trong thật đáng thương. Tự hỏi sao Hàn Phong có thể xấu xa bá đạo đến thế.
- Vậy được anh sẽ đích thân đưa em đi và hộ tống em về. - Hàn Phong nhận thấy cái gật đầu của cô thì cười lớn thật không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.
- Không cần đâu không cần phiền đến anh thế đâu. - Tôi vội vàng xua tay nếu để hắn mà hộ tống thì y như rằng tôi sẽ càng thảm hại hơn. Nhất định tôi sẽ ở công ty đến khuya thật khuya để khỏi cần phải thực hiện điều kiện của hắn nhưng cơ hội này rất là mong manh có khi phần trăm đó chỉ là 0% thì khổ rồi.
- Vậy được anh sẽ gọi Vũ đi theo bên canh em canh chừng 24/24. - Hàn Phong lạnh lùng nói.
Sau khi tôi đã khỏe lại thì lịch trình của buổi biểu diễn lại đi vào quỹ đạo.
Trải qua lần ra mắt cho album mới lần trước thì thì tôi đã bộc lộ tài năng ca hát đã làm cho không ít người có ấn tượng. Có thể nói lần này truyền thông chỉ đơn giản đẩy mạnh thêm một chút, dù thế nào cũng không xấu.
Trải qua một hai ngày điều chỉnh lịch trình tôi đã rất nhanh bước vào trạng thái tập trung cao độ cho buổi diễn, nhất định không thể để cho người quản lí bên B&B có cơ hội sỉ nhục hay nghi ngờ về tài năng của tôi thêm lần nào nữa. Lần này quay trở về công ty tôi trở nên trầm mặc rất nhiều, không trò chuyện với bất kì ai chỉ đơn giản tự nhốt mình trong phòng tập luyện vũ đạo nhất định không để ai khinh thường với sự quyết tâ lần này tôi chỉ có thể làm bạn cùng sự đơn độc.
Trời càng lúc càng tối, bên trong phòng tập vẫn chỉ còn bóng dáng của mỗi mình tôi...
Bên ngoài phòng tập, bóng Vũ kéo dài dưới ánh sáng của ngọn đèn. Bộ tây trang gọn gàng tôn lên thân hình cương nghị cao lớn của hắn…
Hai ngày nay cơ bản đều là như vậy, tôi yên lặng luyện tập, còn anh thì yên lặng canh chừng 24/24 nói cách khác nơi nào có tôi nơi đó có anh.
Xuyên qua tấm kính từ ô cửa sổ, Vũ nhìn bóng dáng của cô gái đang miệt mài tập từng động tác. Thân mình nhỏ nhắn tràn đầy sức sống như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy sự quyết tâm mãnh liệt.
“Á..."
Vũ đang chìm trong suy nghĩ mông lung, chợt bị tiếng kêu đau của Uyển Nhi trong phòng tập làm giật mình. Thấy cô ngồi thụp xuống xoa xoa mắt cá chân, hắn không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa sải bước vào bên trong.
- Uyển Nhi không sao chứ?…
Anh bước tới ngồi xuống cạnh tôi, bóng dáng cao lớn dường như che khuất đi ánh sang trong phòng tập bất chợt tôi thấy mình thật nhỏ bé dưới hình hài to lớn của anh. Vũ cẩn trọng chạm vào vết thương trên chân tôi, ngón tay thô giống như sợ làm đau mà chạm vào rất nhẹ xoa bóp chầm chậm.
- Còn bị thương nào nào khác không? Ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nghe qua có vẻ lãnh đạm nhưng lại tràn ngập vẻ thân thiết.
Tôi không trả lời câu hỏi của Vũ. Giọt lệ từ trong hốc mắt chậm rãi tuôn ra thành dòng, cả tiếng nức nỡ cũng không hề nghe thấy là yên lặng chảy xuống. Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi trân châu bị đứt ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khẽ dừng lại trên bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Vết thương trên chân vớn dĩ còn chưa lành mà bây giờ lại không ngừng tập luyện khiến nó được thể như khoét ra đâm sâu vào tận tâm can đau đến nỗi khiến tôi phải ứa nước mắt.
Uyển Nhi cứ yên lặng mà khóc như vậy càng khiến Vũ đau lòng. Ánh mắt đau buồn hiện rõ mồn một trong con ngươi anh chỉ xuất hiện hình bóng của cô từng giọt từng giọt lệ rót vào tận đáy lòng của Vũ, trong lòng như bị kẻ khác siết chặt. Chuyện này đối với anh như là một hình thức xử phạt đầy đau đớn.
Nhiều năm sống trong hắc đạo dường như khiến Vũ quên đi mùi vị của nước mắt. Thậm chí, đối với nước mắt của phụ nữ anh cũng rất khinh thường nhìn vào nước mắt của họ anh cảm thấy đó là việc vô ích vốn dĩ chẳng giúp giải quyết được vấn đề gì.. Nhưng mà hôm nay, ngay trong buổi tối này, tại căn phòng tập, nhìn thấy Uyển Nhi cứ yên lặng mà chảy những giọt nước mắt nóng như lửa đã làm cho anh - kẻ trước giờ luôn lạnh lùng lại có cảm giác lo sợ, chân tay luống cuống cả lên.
-Rất đau sao? Tôi gọi bác sĩ ngay.
Anh đột nhiên không biết nói gì chỉ nghĩ nếu đau chắc cô cần gặp bác sĩ đơn giản là thế , trong nhất thời lại cảm thấy bản thân như người thừa thật sự vô dụng.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, một giọt nước mắt như hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống lòng bàn tay Vũ.
- Không sao tại đau quá… Tôi thật sự đau đến độ nói không ra hơi thật cảm thấy lo lắng có thể toàn sức cho buổi biểu diễn không.
-Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
- Không sao đâu…
Bàn tay bé nhỏ của tôigiữ lấy cánh tay tráng kiện của Vũ , nếu về lúc này chắc chắn sẽ khiến Hàn Phong phải lo lắng nhất định không cho tôi diễn
- Vậy tôi đỡ cô lên ghế ngồi nghĩ. Lát nữa hãy tiếp tục đừng tập luyện quá sức. - Vũ đở lấy cánh tay nhỏ bé của cô. Cánh tay trắng ngần mong manh tựa một cánh hoa nhỏ xinh trong gió.
Tôi cười khổ nụ cười bất lực.
- Có làm cô đau không? - Vũ mỉm cười buồn bả
- Không. - Tôi lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
Buổi tập luyện được diễn ra vào ban ngày. Bởi vì ngày biểu diễn sắp đến gần nên toàn bộ thành viên trong B&B đều tạm thời ở lại công ty Sun để luyện trong phòng tập.
Họ để mời Will là người biên đạo múa nổi tiếng cho buổi biểu diễn này đủ thấy John rất coi trọng việc hợp tác lần này.
Không chỉ có thể, đề tài trọng tâm liên quan đến tôi lại một lần nữa dấy lên. Nhưng lần này thật không may lời đồn đại là về tôi và Jason họ còn chụp được cả ảnh.
Lời đồn đại mấy chuyện nhảm nhí đang có xu hướng bay lên ngày một cao. Truyền thông bắt đầu lao vào một cuộc đại chiến tin tức bằng ảnh chụp, sinh động như thật miêu tả mối quan hệ sau lưng không muốn ai biết của tôi cùng Jason thật là biết cách dựng chuyện, tôi nghĩ họ không nên theo nghề phóng viên nữa tôi nghĩ họ phải theo nghề nhà văn mới phải... Không chỉ đồn đại về tình yêu giữa tôi và Jason mà còn dở hơi hơn là nói tôi vì muốn nổi tiếng đả chủ động câu dẫn quyến rủ Jason kia thật là khiến tôi phải tức tôi.
Trong nhất thời, fan của nhóm nhạc B&B đều trở nên điên cuồng. Thông qua báo đài đưa tin, bọn họ đều bi thương vô cùng, thậm chí còn có người tức giận bất bình rằng tôi sao có thể dễ dàng đoạt được sự chú ý của mỹ nam Jason như vậy thật là lam tôi.... phải nói sức thu hút của nam ca sĩ này thật đúng là....
Tình hình này công ty Sun cũng đã đứng ra nói nhưng không đủ làm fan của họ tin tưởng một mực nói rằng tôi quyến rũ Jason.
- Uyển Nhi tôi phải nói thế nào đây, đáng lẽ không nên cho em tham gia đêm diễn này. Đây là chiếc xe thứ năm tôi đỗi cho em rồi đấy có lẽ tôi phải đích thân giải quyết việc lần này.
Khi Hàn Phong vừa nói xong, tôi liền cười to, thân mình nghiêng qua, hai tay dựa chống xuống ghế phụ. tôi quay sang Hàn Phong cố nhịn cười,
- Anh đang chọc em sao?
- Không phải là anh chỉ thấy em lúc nào cũng bận rộn nhiều việc thế thôi - Hàn Phong mỉm cười nói.
- Haizz. Biết làm sao được chứ. - Tôi đột nhiên thở dài ão não. Tình hình bây giờ có thể so sánh như một con cừu lạc trong bầy hỗ đói lúc nào cũng có thể bị ăn thịt, chỉ còn cơ hội trốn tránh được chừng nào thì hay chừng đó,
Công ty giải trí Sun...
- Jason tôi nghĩ công ty giải trí lên tiếng chưa đủ hay là mình cũng mở một cuộc họp báo đi về vấn đề này cả tôi và anh đều không có lợi cho chính mình. - Tôi nhìn Jason thẳng thắn nói về vấn đề này.
- Tôi nghĩ không cần đâu cứ để như vậy đi, tôi thấy không có vấn đề gì cả. - Jason kiêu ngạo nhếch lên một bên môi mỉm cười nói, hai tay đút vào túi quần ung dung đi lên.
- Tại sao? Tôi nghĩ cần phải giải quyết gấp đó cũng khiến anh khó chịu mà không phải sao? - Tôi đuổi theo Jason, bày tỏ quan niệm của mình cố lấy sự đồng tình từ phía hắn.
- Vậy sao? - Hắn bỗng đột nhiên dừng lại xoay mặt nhìn về phía tôi thản nhiên hỏi lại.
- Đương nhiên rồi, có rất nhiều vấn đề theo triều hướng tiêu cực từ sự bìa đặt phía nhà báo. - Tôi cố gắng giải thích cho anh ta hiểu thầm nghĩ sao một người nổi tiếng có chiều cao như thế lại không thể nghĩ đến những tình huống này hình như não của hắn... Nhưng tôi thật sự không có ý chê trách gì hắn chỉ là hơi kích động mà thôi.
- Nhưng tôi không thấy có gì cần giải quyết cả. Hiện giờ...ừm rất tốt. - Hắn đưa tay vuốt cằm ra chiều suy nghỉ nhưng sau đó lại kết luận lại bằng câu này khiến tôi hơi giật mình.
- Nhưng nó gây rắc rối cho tôi, anh không thấy rằng fan của anh đang chỉ trích tôi và đời tư của tôi đang bị bọn họ bới móc lên. hay sao? - Tôi bắt đầu nổi giận sao anh ta chỉ quan tâm đến mình mà không hề suy nghĩ đến người khác ích kỉ như thế thật khiến cho người khác tức giận.
- Vậy bây giờ tôi nói luôn cho cô biết.... - Jason nắm hai bả vai tôi áp sát vào tường, gương mặt từ từ áp vào tai tôi.
- Mau chụp. Tin nóng. Ca sĩ Jason đang hôn ca sĩ Uyển Nhi. - Một phóng viên đột nhiên từ đâu ra chạy vào chụp hình không ngớt, đèn flash lóe lên liên tục.
Hình như đám phóng viên khác đã nghe thấy vội vàng chạy vào mày chụp hình vang lên tiếng kêu tách tách.
Tôi đơ người ra, hình như sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng sự hiểu lầm giữa tôi và Jason càng được thêu dệt ra từ " những nhà biên kịch ". Tôi bây giờ mới lấy lại được tinh thần vội vàng đẩy Jason ra hắn nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn tôi nụ cười giễu cợt đang hằn trên gương mặt hoàn mỹ.
- Có phải mọi người đang thắc mắc chuyện giữa tôi và ca sĩ Uyển Nhi hay không?
Họ không ngừng nhao nhao lên như một đám trẻ con tranh giành một món đồ chơi yêu thích, micro được đưa đến sát bên môi Jason.
- Tôi sẽ nói luôn rằng từ bây giờ tôi chính thức theo đuổi ca sĩ Uyển Nhi.
Nói rồi hắn kéo tôi lại ôm vào lòng. Mọi người đều ngẩn người ra tiếng chụp hình không còn vang lên trong phút chốc tất cả đều chìm trong sự im lặng rồi sau vài giây lại trở nên ồn ào một người phóng viên đứng trước máy quay tươi cười nói:
- Hôm nay, ca sĩ mỹ nam Jason đã chính thức xác định mối quan hệ với ca sĩ mới Uyển Nhi. Anh khẳng định rằng mình đang theo đuổi cô ấy có thể nói rằng chàng ca sĩ đẹp trai đã chính thức rơi vào lưới tình. Điều này có thể sẽ khiến các fan sốc nặng nề...
Hừ.
Hàn Phong lạnh lùng nhìn tên đang nắm chặt tay Uyển Nhi mỉm cười tươi tắn điều này thật khiến ánh mắt hắn trở nên sắc bén tức giận mà ném chiếc remote vào màn hình ti vi khiến nó vỡ tan, chiếc ly thủy tinh trong tay hắn đã vỡ nát từng mảnh vụn xuyên thấu vào lòng bàn tay, máu đỏ không ngừng chảy ra nhiễu giọt ướt đẫm một khoảng dưới sàn, nhưng điều đó không làm gương mặt như quỷ dữ xuất hiện biến cố càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hờ hững nhếch một bên môi tạo thành một nụ cười nữa miệng u ám, xung quanh đều lan tỏa một bầu không khí nguy hiểm.
- Đấu với Hàn Phong này, hắn nghĩ hắn có thể sao?
/73
|