Boss Chỉ Cưới Không Yêu: Vứt Bỏ Cô Vợ Vô Giá

Chương 30: Có chút bực bội

/1026


Chương 30: Có chút bực bội

Đường Ngọc Thần nhìn chằm chằm hai chị em cô, An Cát nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Trong ánh mắt của cậu, che giấu một tia kiêu ngạo. Thiệt thòi lần này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đòi lại cho đủ.

Đường Ngọc Thần sao không nhìn ra suy nghĩ của cậu nhóc. Cái trò dùng thủ đoạn, âm thầm hạ độc thủ, anh ta mới là cao thủ.

An Cát rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ, ở trước mặt anh không có khả năng che giấu tâm tư.

“Nói đi, vì sao cậu muốn đánh lén tôi?” Đường Ngọc Thần trầm giọng hỏi.

Nguyên tắc làm việc của anh vẫn luôn như vậy, trừng phạt trước rồi mới hỏi nguyên nhân. Nếu lý do của đối phương không thuyết phục được anh, anh lại tiếp tục rat ay trừng phạt.

An Cát hừ một cái, lạnh lùng hỏi: “Vì sao anh lại làm chị tôi bị thương?”

Hóa ra là nguyên nhân này.

An Nhược ngây người. Tiểu Cát vì thế mà đánh lén Đường Ngọc Thần?

Cô nhớ lại ngày hôm đó, lúc Tiểu Cát nhìn thấy vết bầm trên cổ cô thì vô cùng kích động. Lúc ấy, cô cho rằng Tiểu Cát sẽ không gây phiền toái cho Đường Ngọc Thần nữa nhưng nào ngờ, cậu giấu trong lòng và đang chờ tìm cơ hội mà thôi.

Nếu cô biết Tiểu Cát sẽ tìm Đường Ngọc Thần để báo thù cho cô, cô nhất định sẽ cản cậu lại, thuyết phục cậu từ bỏ ý định.

Đường Ngọc Thần là người nào chứ. Hai chị em cô không thể chọc vào được.

Tiểu Cát tuổi còn nhỏ mới dám vặt râu hổ, nếu cậu có bất trắc gì, cô nhất định không thể tha thứ cho mình.

Đường Ngọc Thần cong môi cười, cũng không có tức giận: “Nhóc con, cậu cũng can đảm đó.”

Dám đánh lén anh, trên thế giới chỉ có vài người.

An Cát nhấp nhấp môi, dáng vẻ cũng không có sợ hãi.

Đường Ngọc Thần đứng dậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn An Cát nói tiếp: “Nhớ kỹ, lần sau nếu muốn đối phó với ai thì cũng cần phải ước lượng xem thực lực của mình có đủ hay không đã, nếu không sẽ liên lụy đến người cậu quan tâm.”

Ánh mắt An Cát cứng lại, cúi đầu suy nghĩ.

*

Mọi việc trong yến hội kết thúc.

An Nhược theo Đường Ngọc Thần về nhà. Cô đi lên lầu, theo bản năng liền đi về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Đột nhiên tay bị người ta nắm lấy: “Người phụ nữ này, cô nhanh như vậy đã quên lời hứa của mình?”

An Nhược sững người.

Sau đó cô quay đầu nhìn Đường Ngọc Thần, có chút mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không có quên, chỉ là hôm nay tôi mệt quá… Có thể để ngày mai không?”

“Ngày mai? Tính mạng của An Cát có thể để ngày mai cứu không?” Đường Ngọc Thần ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng.

“Được, anh nói như thế nào thì như thế ấy.” An Nhược rũ mắt.

Trong giọng nói của cô mang theo âm tuyệt vọng khiến Đường Ngọc Thần nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng.

Anh kéo An Nhược vào phòng ngủ, đẩy cô vào trong phòng tắm: “Tắm rửa sạch sẽ đi!”

Cửa bị Đường Ngọc Thần đóng lại, An Nhược ngơ ngác đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới máy móc cởi quần áo, mở nước tắm rửa.

Mệt mỏi quá.

Tâm mệt mà thân thể cũng mệt mỏi.

An Nhược nhìn mình trong gương, một khuôn mặt của tuổi trẻ, tươi tắn trẻ trung mà kiêu ngạo, khiến người ta hâm mộ.

Nhưng mà, cô lại có thể nhìn xuyên qua lớp da của tuổi trẻ ấy, nhìn thấy linh hồn tang thương ảm đạm của mình.

Từ nhỏ tới lớn, cô đã phải trải qua rất nhiều biến cố, hiện giờ lại gặp phải cảnh này, trái tim của cô rốt cuộc cũng không còn giữ được vẻ thuần khiết như lúc đầu nữa rồi.

An Nhược tự giễu cợt mình.

Cứ như vậy đi.

Nếu cuộc đời cô không có thể vui sướng, vậy thì cô có thể dựa vào khuôn mặt này để đem lại cho Tiểu Cát một cuộc sống tốt đẹp.

“Tắm lâu như vậy?” Đột nhiên vòng tay người đàn ông ôm lấy eo cô.

Tiếp theo trong gương xuất hiện nửa thân trên trần trụi của Đường Ngọc Thần.

Anh vào khi nào?

 


/1026

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status