Boss Chỉ Cưới Không Yêu: Vứt Bỏ Cô Vợ Vô Giá

Chương 28: Thấy chết không cứu.

/1026


Chương 28: Thấy chết không cứu.

“Được, ta đi ngay!” An Minh Khải nói rồi định đi ra ngoài.

Đường Ngọc Thần đột nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi cho phép ông đi chưa?”

An Minh Khải kinh ngạc dừng lại, hai chân đột nhiên đứng yên bất động.

“Đường Ngọc Thần, anh có ý gì?” An Nhược nóng nảy nhìn về phía anh hét lên. “Bệnh suyễn của Tiểu Cát phát tác, không có thuốc sẽ chết!”

“Muốn chết thì cũng phải xin lỗi tôi trước.” Người đàn ông tàn nhẫn nói.

Mọi người đều ngẩn ra. Hôm nay họ được chân chính chứng kiến sự lạnh lùng tàn khốc của Đường Ngọc Thần.

An Nhược khiếp sợ mở to hai mắt, ánh mắt nhìn anh giống như đang đang nhìn thấy một ác ma tội ác tày trời.

“Chú, thím, chị, các người mau đi lấy thuốc cứu Tiểu Cát. Cầu xin các người!”

“Đường tiên sinh…” An Minh Khải nói vẻ khó xử. Dù sao, An Cát cũng là cháu của ông ta, là hậu nhân duy nhất của nhà họ An, ông ta không thể mặc kệ sự sống chết của cậu.

Đường Ngọc Thần nhướng mày, ánh mắt sắc bén thêm đen nhanh: “Sao nào, cho rằng tôi nói chơi sao? Không tin cứ đi ra ngoài thử xem!”

Từ Tuệ Văn vội tiến tới kéo tay áo An Minh Khải, nhắc nhở ông ta không nên đắc tội với Đường Ngọc Thần.

An Minh Khải do dự một chút, nhẫn tâm lựa chọn giữa An Cát và An thị. An Cát, cũng không quan trọng bằng An thị.

An Tâm sắc mặt phức tạp đứng yên, cũng không có ý muốn trợ giúp An Cát.

An Nhược nhìn phản ứng của mấy người, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Đây là người thân của cô cùng Tiểu Cát sao?

Đầu tiên là vì An thị mà mang cô đi bán. Hiện giờ lại vì An thị mà không màng đến sự sống chết của Tiểu Cát.

Nếu trước kia, đối với gia đình người chú này, An Nhược còn có chút cảm kích nhưng mà giờ phút này một chút tình cảm cũng không còn. Từ nay về sau, An Nhược cô chỉ còn một người thân là An Cát mà thôi. Những người khác đều không còn là người thân của cô nữa. Bất cứ ai, cũng không phải.

“Chị… em thật khó chịu…” Ngực An Cát ngày càng đau, thở ngày càng khó khăn. Cậu cảm giác mình sắp chết rồi.

“Tiểu Cát, kiên trì, chị đưa em đi bệnh viện” An Nhược cắn răng, dùng sức cõng cậu lên đi ra bên ngoài.

Bọn họ sợ Đường Ngọc Thần nhưng cô không sợ. Nếu anh ta dám ngăn cô, cô liền liều mạng với anh ta.

An Nhược dùng tốc độ nhanh nhất đi ra tới cửa liền phát hiện cửa lớn của khách sạn bị đóng lại. Cô tiến tới kéo cánh cửa ra, nhưng kéo thế nào cũng không kéo ra được.

An Nhược luống cuống, sợ hãi, cô hét lến: “Người đâu, mau mở cửa ra, nhanh mở cửa ra.”

Cô hét đến rát cổ họng cũng không có người tới mở cửa cho cô.

An Nhược hiểu, đây là ý của Đường Ngọc Thần, là anh ta cố ý.

Được, nếu như anh ta tàn nhẫn như thế, cũng đừng trách cô vô tình với anh ta.

An Nhược lấy điện thoại, muốn gọi điện báo cảnh sát, những bấm số vài lần cũng không gọi đi được. Lúc này cô mới phát hiện, điện thoại không có sóng.

Người của khách sạn này, chẳng lẽ chỉ đều nghe theo Đường Ngọc Thần thôi sao?

An Nhược chưa từng có trải qua tình trạng khủng hoảng như vậy. Làm sao bây giờ? Hiện giờ ai có thể cứu Tiểu Cát của cô?

Nơi này ngoại trừ Đường Ngọc Thần có thể cứu Tiểu Cát thì không có ai khác.

An Nhược đi về đại sảnh, đặt An Cát lên sô pha, sau đó bổ nhào tới trước mặt Đường Ngọc Thần, quỳ xuống trước mặt anh.

“Thần thiếu, tôi thay Tiểu Cát dập đầu xin lỗi anh. Cầu xin anh buông tha cho thằng bé, thằng bé không chịu được nữa. Chỉ cần anh đồng ý, dù anh muốn gì tôi cũng chấp nhận, cầu xin anh.”

An Nhược dùng sức dập đầu với Đường Ngọc Thần, mái tóc dài tán loạn trên vai nhưng cô không để ý đến tình cảnh chật vật này của mình nổi nữa.

Đường Ngọc Thần rũ mắt, nhàn nhàn nhìn động tác của cô.


/1026

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status