Chương 22: Bảo bối, em nói rất đúng!
An Nhược mỉm cười: “Không có, vừa rồi có hạt bụi bay vào mắt chị, em hiểu lầm rồi.”
An Cát không tin, vừa rồi rõ ràng là chị cậu khóc, khóc đến thương tâm.
Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của An Cát nhìn thấy vết bầm như ẩn như hiện trên cổ của An Nhược, liền đưa tay kéo cái khăn lụa trên cổ cô xuống, lập tức đập vào mắt là một vết bầm ghê rợn.
Khuôn mặt nhỏ của An Cát trắng bệch, giọng nói run run hỏi: “Chị, đây là ai làm?”
An Nhược thật sự không ngờ được hành động này của cậu nên cô hoảng loạn giật lại cái khăn lụa trên tay An Cát, đeo vội lên cổ che vết thương lại.
“Là… là chị không cẩn khiến mình…”
“Chị đừng gạt người. Tự chị sao có thể làm được như vậy. Chị, có phải anh ta đánh chị không?”
“Không phải, thật sự là chị tự làm mình bị thương…”
“Chị còn gạt em. Chị, em đã 12 tuổi rồi, không phải là trẻ nhỏ nữa, chị gạt em cũng vô dụng!”
“Tiểu Cát…”
An Cát hai tay nắm chặt tức giận hỏi: “Chị, anh ta sao có thể đánh chị như vậy chứ? Thật quá đáng, em đi tìm anh ta tính sổ!”
Nhìn An Cát quay đầu đi, An Nhược vội đứng dậy giữ cậu lại: “Tiểu Cát, em thực sự hiểu lầm rồi. Đừng đi tìm anh ấy, coi như chị cầu xin em, có được không?”
An Cát nhìn chị gái mình, trong mắt toàn là sự đau thương, đột nhiên cậu thấy bình tĩnh trở lại.
“Được, em không đi nữa.”
An Nhược yên tâm cười, kéo tay cậu ngồi xuống ghế: “Em tới tìm chị làm gì?”
An Cát không nói lời nào. Cậu ngượng không dám nói với cô, rằng cậu nhớ cô nên mới nghĩ đến chuyện đi tìm cô.
Hai chị em cậu từ nhỏ đến lớn đều không có cách xa nhau. An Cát nhỏ hơn An Nhược 9 tuổi, nên cơ bản đều là chị chăm sóc cậu, cho nên cậu có sự ỷ lại đối với chị, tựa như là đứa trẻ ỷ lại vào mẹ mình vậy.
An Nhược xoa nhẹ đầu cậu, hơi mỉm cười: “Đi thôi, để chị đưa em đi ăn cái gì, mua thêm cho em mấy bộ quần áo.”
Nhìn thấy An Cát, tâm tình của cô tốt lên rất nhiều. Ít nhất trên thế giới này, cô vẫn còn một người thân vẫn luôn cần cô, luôn muốn sống bên cô.
Buổi tối An Nhược trở lại biệt thự liền nhìn thấy Đường Ngọc Thần cùng Lisa đang ngồi trong phòng khách xem tin tức. Cả người Lisa tựa hồ đều dính trên người Đường Ngọc Thần, giống như dùng keo cường lực dán vào vậy.
“An Nhược, cô về rồi đấy à?” Lisa nhàn nhạt chào cô.
An Nhược khẽ gật đầu, định đi thẳng lên lầu.
Ánh mắt đen thẫm của Đường Ngọc Thần nhìn cô một cái, Lisa liền gọi cô lại: “Cô từ từ, tôi có lời muốn nói.”
An Nhược thực sự cảm thấy phiền, cô không muốn nghe cô ta nói chuyện.
Lisa thấy cô không ngừng bước, thì lập tức đứng dậy ngăn cô lại: “Cô sợ cái gì? Tôi cũng không ăn thịt cô.”
Sắc mặt An Nhược nhàn nhạt: “Cô muốn nói gì thì nói luôn đi.”
Lisa khoanh tay trước ngực, dùng cái dáng vẻ chính thất thẩm vấn tiểu tam hỏi cô: “Tôi hỏi cô, đêm qua có phải cô câu dẫn Thần thiếu không?”
“……..”
“Hiện giờ Thần cũng ở đây, chúng ta nói rõ ràng một chút. An Nhược, tôi muốn vạch trần vẻ mặt ngụy trang của cô, để Thần biết cô là cái dạng phụ nữ gì.”
An Nhược nhìn Lisa. Người đàn bà này đầu óc làm từ bã đậu sao?
Cô câu dẫn Đường Ngọc Thần? Loại lời nói này mà cũng nói ra được? Thật mệt.
Thấy An Nhược không nói gì, Lisa liền làm nũng nhìn Đường Ngọc Thần: “Thần, anh nói cho người ta biết, đêm qua có phải cô ta câu dẫn anh không? Cô ta rõ ràng đã nói qua, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ không chủ động lên giường anh. Nhưng mà đêm qua… Thần, anh nói xem.”
Đường Ngọc Thần vắt chân, khoanh tay trước ngực cười nhàn nhạt: “Bảo bối, em nói rất đúng, đêm qua chính cô ta câu dẫn anh.”
/1026
|