Chương 12: Không thể nào chấp nhận anh ta được.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, cô vẫn không nhịn được mà nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Trời sáng, Đường Ngọc Thần mở mắt ra, thấy An Nhược ngủ ngồi, sắc mặt lập tức lạnh đi mấy phần.
Quật cường thật!
Mà điều khiến anh ta thích nhất, chính là khiến người ta cúi đầu khuất phục.
Được lắm, An Nhược, trò chơi giữa chúng ta bắt đầu rồi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ồn ào, An Nhược đột nhiên thức dậy mới phát hiện ra trên giường đã không còn bóng dáng của Đường Ngọc Thần.
Cuối cùng anh ta cũng đi rồi.
An Nhược thở dài một hơi, lập tức đứng dậy khóa cửa lại, sau đó đến phòng tắm tắm, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Đêm qua căn bản ngủ không ngon, bây giờ cô rất buồn ngủ.
Thoải mái nằm trên giường, An Nhược thỏa mãn nhắm mắt lại, chẳng qua trên giường có lưu lại mùi hương của Đường NGọc Thần, tuy rất dễ chịu, nhưng cô thấy rất buồn nôn.
An Nhược nhíu mày, phiền nào xoay người sang bên cạnh, cho đến khi trong hơi thở đều là mùi hương mát mẻ của chăn đêm, cô mới yên tâm nhắm mắt lại.
Lần này, An Nhược chỉ ngủ ba giờ.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
An Minh Khải gọi điện đến nói, ông ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô, bảo cô lập tức ra ngoài gặp ông ta.
An Nhược không muốn đi, nhưng vẫn chuẩn bị ra ngoài.
Ngồi trong phòng, An Min Khải sầm mặt bất mãn nói: “An Nhược, con đã lập gia đình rồi, không còn là trẻ con nữa, con đang tùy hứng cái gì vậy?!”.
Vừa vào đã nghe ông ta dạy bảo mình, An Nhược vẫn rất lễ phép hỏi: “Chú, con không hiểu ý của chú”.
An Minh Khải cũng không vòng vo với cô, đi thẳng vào vấn đề: “Nhược Nhược, con phải hiểu rõ thân phận của mình. Con là vợ của Đường Ngọc Thần, con nên có dáng vẻ giống một người vợ. Nghe nói tính tình của con rất quật cường, khiến Đường tiên sinh không vui không nói, còn không ngủ cùng giường với cậu ta có đúng không? Con mới cưới có hai ngày mà tính tình đã như thế, cuộc sống sau này con muốn trải qua thế nào?”.
An Nhược kinh ngạc, không ngờ ngay cả những thứ này chú cũng biết.
“Chú, Đường Ngọc Thần nói cho chú biết à?”. Người đàn ông này cẩn thận thật đấy, ngay cả mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng báo cáo.
An Minh Khải xua tay: “Con đừng hiểu lầm Đường tiên sinh, không phải cậu ta nói cho chú biết, chú chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ biết”.
“Nhược Nhược”. An Minh Khải đột nhiên dịu giọng.
“Chú biết con vẫn đang trách chúng ta vì đối xử với con như vậy, nhưng chúng ta cũng vì con. Một người tốt nghiệp đại học bình thường như con, không có gia thế, căn bản sẽ không tìm được người trong sạch. Người như Đường tiên sinh bằng lòng cưới con, là phúc đức của con. Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, con đừng khó chịu trong lòng nữa, chú xin lỗi con. Nếu như con vẫn chưa hết tức giận, con muốn mắng chú thì cứ mắng đi”.
An Nhược không ngờ chú sẽ xin lỗi với mình.
Thật ra trong lòng cô vẫn không muốn tin chú sẽ đối xử với mình vô tình như vậy.
Nghe ông ta nói thế, cô có chút nhịn không được mà mềm lòng.
“Chú, nếu chú thật sự tốt với con, thì đừng ép con chấp nhận Đường Ngọc Thần. Con có thể gả cho anh ta, nhưng con thật sự…không thể nào chấp nhận được anh ta”.
“Suy cho cùng, con vẫn đang trách chúng ta có đúng không?”.
An Nhược không nói, không trách là không thể nào.
Muốn khép lại vết thương trong lòng thì cũng cần có thời gian.
An Minh Khải thấy cô không nghe lời, cũng mất kiên nhẫn: “An Nhược, chú bất kể trong lòng con tức giận bao nhiêu, dù sao cũng phải nhớ kỹ cho chú, không được phép làm Đường tiên sinh không vui! Lát nữa con trở về thì nói xin lỗi với cậu ta, cậu ta bảo con làm gì thì con làm đó, nếu con lại chọc cậu ta tức giận, chú sẽ đưa Tiểu Cát ra nước ngoài!”.
/1026
|