Ngay khi mới ở cùng nhau, tôi đã nhận thấy sáu người cùng phòng có những tính cách và hoàn cảnh khác nhau, tôi hiểu rằng trong bốn năm này chúng tôi sẽ không thể nào tương thân tương ái như chị em ruột được cho dù đó chỉ là cảm giác mơ hồ về sự xa cách tâm hồn. Nhưng lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy thất vọng với những người trong phòng này, chính là khi tận mắt chứng kiến La Nghệ Lâm đã ức hiếp Diệp Ly thế nào, đã nói năng tuỳ tiện ra sao, còn những người cùng phòng lại tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thế nào. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mặt lạnh giá trong phòng này. Còn nhớ kỳ học trước của năm thứ nhất, một hôm Diệp Ly quay về ký túc xá rất muộn, phòng đun nước đã đóng cửa, cô ấy không lấy được nước sôi nên đã trút một ít nước sôi của La Nghệ Lâm. Tất nhiên là trước khi trút nước sôi của La Nghệ Lâm, cô ấy dã không hề hỏi lại trong chúng tôi xem có nước sôi hay không. Có thể là vì La Nghệ Lâm ở giường tầng trên cô ấy, còn chai nước và cô ấy cùng ở phía dưới, và vì quá thuận tiện nên mới trút nước của La Nghệ Lâm chăng.
La Nghệ Lâm quay về và làm ầm lên một trận. Đầu tiên, với khuôn mặt không hề vui cô ấy hỏi: "Nước sôi của tôi sao lại ít thế này?". Mọi người đều không lên tiếng. Chỉ có D nói một câu rất nhỏ: Là tớ đã lấy đó. Tớ không có nước sôi, tớ thấy trong phòng cậu là người đun nhiều nước nhất, những ba bình, cho nên tớ đã rót một ít để rửa chân.
La Nghệ Lâm nặng nề ném cái cặp sách xuống giường đến rầm một tiếng rồi lắc lắc bình nước sôi trong tay, hai tay khoanh trước ngực, cô ta cất tiếng mắng sa sả: "Ai cho phép cậu dùng? Tự cậu không đi xách được à? Cậu đã hỏi tôi xem có thể dùng được hay không chưa? Cậu không biết rằng tối nào tôi cũng phải gội đầu à? Còn cậu! Đừng có giả vờ sạch sẽ, rửa chân cái nỗi gì, ai chẳng biết người vùng cậu một tháng không tắm một lần!". Đó là lần đầu tiên tôi biết được rằng, trong kí túc xá nữ nếu không may bị phân ở cùng phòng với một cô bạn hung hãn, lại không may chọc và cô ta thì đáng sợ biết bao. Tôi không biết nếu La Nghệ Lâm nói những lời đó với tôi thì tôi sẽ cho cô ta hai cái bạt tai hay là đẩy cô ta xuống giường và lấy cái đèn bàn nện cho cô ta một cái. Đó là hai cách hành động chí lí nhất.
Nhưng rốt cuộc Diệp Ly đâu phải là tôi. Tôi thấy cô ấy quay lưng bỏ đi rồi lặng lẽ trải giường. La Nghệ Lâm tiếp tục mắng chửi gì đó, nói Diệp Ly không thích vệ sinh thân thể, thậm chí ngay cả chuyện Diệp Ly không thay quần lót hằng ngày cũng bị cô ta mang ra rỉa rói. Ngôn từ vô cùng châm biếm và cay nghiệt, không một câu nào là không lộ vẻ khinh thường Diệp Ly, không một câu nào là không lăng mạ Diệp Ly, không một câu nào là không tỏ vẻ hãnh diện vì cô ta là người thành phố.
Mặc dù không có chút thiện cảm nào với La Nghệ Lâm, nhưng tôi rất muốn tin rằng hôm đó cô ấy vì có chuyện gì đó không vừa ý nên mới nói năng tùy tiện như vậy, chứ không phải sinh ra đã có tính cách như thế.
Mọi người trong phòng vẫn cứ việc ai nấy làm. Mọi người đều hiểu tính La Nghệ Lâm, nên chẳng buồn dây vào để tránh mang vạ vào thân. La Nghệ Lâm hầu như không có ý dừng lại. Thế nên Chương Hàm Yên và Tô Tiêu liền bỏ ra ngoài. Chỉ có tôi là cứ ngồi đó nhìn La Nghệ Lâm văng nước bọt tung toé, trông thật xấu.
Khi đưa mắt nhìn Diệp Ly, tôi thấy cô ấy đang khóc. Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy cái bóng cô ấy ngồi bên giường từ phía sau lưng, nhưng những biểu hiện của của cô ấy như đôi vai giật giật, toàn thân khẽ run lên, bàn tay chùi chùi nơi đuôi mắt; tất cả đều nói cho tôi một cách rõ ràng, không thể nhầm được rằng cô ấy đang khóc. Cô ấy không mắng lại La Nghệ Lâm. Cô ấy quay lưng về phía chúng tôi và lặng lẽ rơi lệ.
Thực sự tôi không nhìn tiếp được nữa. Tôi không thể nói mình có bao nhiêu lòng chính nghĩa, không thể nói bình thường mình đã đối tốt với Diệp Ly ra sao, không thể nói mình là một người tốt, cũng không thể nói từ trước tới nay tôi chưa từng coi thường Diệp Ly. Nhưng ngày hôm đó tôi đã thực sự thất vọng và cả phẫn nộ nữa. Tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ như có vật gì đang đè nặng trong lòng, những cái đập vào mắt đều không thể chịu được. Phòng kí túc xá ánh sáng không đủ, tứ phía đều chất đống những thứ linh tinh.
Tiếng mắng mỏ của La Nghệ Lâm dường như không hề có ý muốn dừng lại. Cuối cùng tôi phải nói với La Nghệ Lâm rằng: "Cậu có thể bớt nói vài câu đi được không? Cậu làm cái gì vậy? Người ta cũng chỉ lấy của cậu một chút nước sôi thôi mà, cậu nghĩ lại xem cậu đã nói những gì?"
La Nghệ Lâm quay về và làm ầm lên một trận. Đầu tiên, với khuôn mặt không hề vui cô ấy hỏi: "Nước sôi của tôi sao lại ít thế này?". Mọi người đều không lên tiếng. Chỉ có D nói một câu rất nhỏ: Là tớ đã lấy đó. Tớ không có nước sôi, tớ thấy trong phòng cậu là người đun nhiều nước nhất, những ba bình, cho nên tớ đã rót một ít để rửa chân.
La Nghệ Lâm nặng nề ném cái cặp sách xuống giường đến rầm một tiếng rồi lắc lắc bình nước sôi trong tay, hai tay khoanh trước ngực, cô ta cất tiếng mắng sa sả: "Ai cho phép cậu dùng? Tự cậu không đi xách được à? Cậu đã hỏi tôi xem có thể dùng được hay không chưa? Cậu không biết rằng tối nào tôi cũng phải gội đầu à? Còn cậu! Đừng có giả vờ sạch sẽ, rửa chân cái nỗi gì, ai chẳng biết người vùng cậu một tháng không tắm một lần!". Đó là lần đầu tiên tôi biết được rằng, trong kí túc xá nữ nếu không may bị phân ở cùng phòng với một cô bạn hung hãn, lại không may chọc và cô ta thì đáng sợ biết bao. Tôi không biết nếu La Nghệ Lâm nói những lời đó với tôi thì tôi sẽ cho cô ta hai cái bạt tai hay là đẩy cô ta xuống giường và lấy cái đèn bàn nện cho cô ta một cái. Đó là hai cách hành động chí lí nhất.
Nhưng rốt cuộc Diệp Ly đâu phải là tôi. Tôi thấy cô ấy quay lưng bỏ đi rồi lặng lẽ trải giường. La Nghệ Lâm tiếp tục mắng chửi gì đó, nói Diệp Ly không thích vệ sinh thân thể, thậm chí ngay cả chuyện Diệp Ly không thay quần lót hằng ngày cũng bị cô ta mang ra rỉa rói. Ngôn từ vô cùng châm biếm và cay nghiệt, không một câu nào là không lộ vẻ khinh thường Diệp Ly, không một câu nào là không lăng mạ Diệp Ly, không một câu nào là không tỏ vẻ hãnh diện vì cô ta là người thành phố.
Mặc dù không có chút thiện cảm nào với La Nghệ Lâm, nhưng tôi rất muốn tin rằng hôm đó cô ấy vì có chuyện gì đó không vừa ý nên mới nói năng tùy tiện như vậy, chứ không phải sinh ra đã có tính cách như thế.
Mọi người trong phòng vẫn cứ việc ai nấy làm. Mọi người đều hiểu tính La Nghệ Lâm, nên chẳng buồn dây vào để tránh mang vạ vào thân. La Nghệ Lâm hầu như không có ý dừng lại. Thế nên Chương Hàm Yên và Tô Tiêu liền bỏ ra ngoài. Chỉ có tôi là cứ ngồi đó nhìn La Nghệ Lâm văng nước bọt tung toé, trông thật xấu.
Khi đưa mắt nhìn Diệp Ly, tôi thấy cô ấy đang khóc. Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy cái bóng cô ấy ngồi bên giường từ phía sau lưng, nhưng những biểu hiện của của cô ấy như đôi vai giật giật, toàn thân khẽ run lên, bàn tay chùi chùi nơi đuôi mắt; tất cả đều nói cho tôi một cách rõ ràng, không thể nhầm được rằng cô ấy đang khóc. Cô ấy không mắng lại La Nghệ Lâm. Cô ấy quay lưng về phía chúng tôi và lặng lẽ rơi lệ.
Thực sự tôi không nhìn tiếp được nữa. Tôi không thể nói mình có bao nhiêu lòng chính nghĩa, không thể nói bình thường mình đã đối tốt với Diệp Ly ra sao, không thể nói mình là một người tốt, cũng không thể nói từ trước tới nay tôi chưa từng coi thường Diệp Ly. Nhưng ngày hôm đó tôi đã thực sự thất vọng và cả phẫn nộ nữa. Tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ như có vật gì đang đè nặng trong lòng, những cái đập vào mắt đều không thể chịu được. Phòng kí túc xá ánh sáng không đủ, tứ phía đều chất đống những thứ linh tinh.
Tiếng mắng mỏ của La Nghệ Lâm dường như không hề có ý muốn dừng lại. Cuối cùng tôi phải nói với La Nghệ Lâm rằng: "Cậu có thể bớt nói vài câu đi được không? Cậu làm cái gì vậy? Người ta cũng chỉ lấy của cậu một chút nước sôi thôi mà, cậu nghĩ lại xem cậu đã nói những gì?"
/79
|