Vậy là đã hơn một tuần trôi qua, khảo sát đầu năm và khai giảng cũng đã xong, tôi cũng dần dần làm quen được phong cách sống của bọn nhền nhện trong động 11B4 . Đại khái là tôi cũng nắm được tên họ của từng thành viên trong lớp, nhưng giao tiếp hay không lại là một chuyện khác nữa. Tôi chỉ ấn tượng với một số người. Đầu tiên phải kể đến nhện đại vương.
Nhện đại vương tên là Đoàn Khánh Thiên, cái tên hắn hay ho thế, đẹp đẽ thế mà con người hắn lại tỷ lệ nghịch với nó. Hắn là kẻ xấu tính thứ hai mà tôi tìm thấy được sau anh Ngọc Trai yêu quý của tôi, cái tính hay bắt bẻ, móc méo người khác. Hoạn Thư vẫn tên Thư, nhưng là Lý Minh Thư, nghe giống tên con gái chết đi được! Do đó lúc điểm danh Lý Minh Thư thì tôi quay qua quay lại nhìn mà không biết ai, cho tới khi cậu ta lên tiếng thì tôi mới bật ngửa. Anh chàng trầm tính hôm nọ là Phạm Gia Hưng, hai anh em một trai một gái là Huỳnh Văn Tài Nguyên và Huỳnh Văn Trạng Nguyên. Tài Nguyên lớn hơn Trạng Nguyên một tuổi. Sở dĩ gã ta có mặt trong lớp này là do năm trước gã quá nghịch phá, dù cho học lực ổn nhưng lại bị mặt hạnh kiểm kéo xuống, lại hay chống đối thầy cô nên cuối năm gã ở lại môn … thể dục vì không chấp hành đúng những gì thầy dạy và hay trốn tiết. Thật là một chuyện đáng buồn, nghĩ mà thấy tội cho gã! Còn anh chàng gây hấn với Tài Nguyên hôm nọ tên Mai Văn Minh, cũng là học sinh chuyển lớp giống tôi nhưng có cái cậu ta từ trường khác chuyển vào. Hôm nhận lớp đầu tiên Văn Minh vắng mặt, do đó không biết bàn cuối thuộc quyền sở hữu của Tài Nguyên. Thế nên mới xảy ra chuyện không đáng! Mà Văn Minh này cũng thuộc hạng ngang bướng, không chịu nhượng bộ dù chỉ là một chút, cậu ta đúng là tuýp người cá tính mạnh.
Nhưng mà ở đâu cũng có này có kia, trong lớp tôi vẫn còn một số người bình thường tồn tại. Điển hình là Nguyễn Phước Thịnh, hay còn có biệt danh là Thịnh giáo sư. Dáng người cậu ta nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hiền nếu không muốn nói là nhìn vào trông rất giống ngáo ộp, mái tóc thì xoăn điệu nghệ và da thì trắng mịn như da em bé. Điểm nhấn là cái mắt kính dày cộp của cậu ta, vừa nhìn vào đã biết ngay dân trí thức. Bọn học trò gọi cậu là Thịnh giáo sư, đó là do cậu có năng lực học tập khá siêu đẳng, lại hay trầm ngâm ít nói, mà nói câu gì thì triết lý câu đó cộng thêm tính nghiêm túc không thích cợt giỡn như các bạn đồng trang lứa. Thịnh là người học giỏi nhất lớp, nhưng không vì thế mà cậu ta kiêu căng. Tôi thấy giờ ra chơi cậu ngồi ôn bài một mình, thi thoảng có vài bạn nữ đến hỏi cách làm một bài tập hay vấn đề gì liên quan đến học hành, cậu ta đều vui vẻ giải đáp tất. Đó là người thứ nhất. Người thứ hai là Tạ Thị Hà, bạn gái này cũng rất hiền tính, và học khá. Tôi có ấn tượng với Hà là lúc trên đường đi học về, tôi thấy bạn ấy đạp xe theo phía sau tôi. Ban đầu tôi còn tưởng là bạn ấy chỉ cùng một đoạn đường với tôi thôi, nhưng không ngờ bạn ấy chạy xe theo tôi đến cả quán cơm. Hôm ấy tôi vào quán cơm trưa là do ba má tôi bận đi đám cưới tận Long An nên anh em tôi ăn cơm bụi một ngày. Tôi cũng muốn nấu ăn nhưng ông anh Ngọc Trai quý hóa vừa nghe tôi đề cập tới việc này là anh liền xua tay lia lịa, dùng gương mặt căng thẳng mà từ chối tôi với giọng điệu như thể sắp bị hành huyết.
“Anh van mày, đừng mà em gái ơi! Đợt rồi nồi cơm sống chín lẫn lộn với mớ thức ăn tưởng chừng như không phải cho người đã giúp anh gặp Tào Tháo sư huynh một ngày một đêm. Mày còn nhớ cái miếng thịt ngoài chín trong sống không? Nó còn có cả máu! Vậy mà khi anh phát hiện ra thì anh đã ăn hết một nữa, còn gì cay đắng bằng?”.
Lúc ấy tôi đứng im nghe anh tôi trình bày nỗi uất ức mà muốn độn thổ vì xấu hổ. Tôi thật sự quá tệ!
“Thôi đi Cương ạ! Anh thương mày học hành gian khổ nên mày khỏi vào bếp đâu, anh là anh thích ăn mì gói hơn, còn không ấy thì anh và mày dắt nhau đi ăn tiệm là ổn hết! Nữ công gia chánh mày quá xuất sắc rồi, anh thật sự khâm phục! Mày chỉ nên trổ tài vào những dịp nhà có khách đến thôi.”
Tôi lau đi mồ hôi trên trán, ra hiệu cho Ngọc Trai đừng nói nữa. Nghe một hồi tôi chỉ sợ mình nhồi máu cơ tim mà chết vì xấu hổ. Lúc ấy chúng tôi mới mỗi người một hướng tự tìm cái ăn. Vậy là tan học, tôi ghé đến quán cơm Hạnh Phúc mà tôi vô tình thấy ven đường. Hà cũng theo tôi vào trong, nhưng không ngồi bàn mà đi thẳng lên lầu. Tôi cũng lấy làm lạ.
Mãi cho đến khi Hà bưng đồ ăn ra thì tôi mới biết bạn ấy là con gái của bà chủ quán cơm, vậy mà tôi cứ nghĩ người ta đi theo tôi với mục đích mờ ám nên khi đạp xe chốc chốc tôi lại cứ quay đầu nhìn ra sau. Trước hành động của tôi thì Hà chỉ cười cười, làm tôi càng nghi ngờ bạn ấy. Và khúc mắc được giải thích khi tôi và Hà cùng nhau ngồi trò chuyện. Hà bảo rất ấn tượng với cái tên của tôi. Tôi cũng bị ấn tượng bởi cái vẻ mộc mạc của Hà, vậy là chúng tôi đã thân hơn một chút. Ờ ha ha, ít ra thì tôi cũng đã loại bỏ được hai mối nguy hiểm trong động nhện. Xem như là ở hiền gặp lành vậy!
Hiện tại đã là 4 giờ. Trời chiều nhạt nắng, tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ trong khi chờ Ngọc Thi đến chỗ hẹn. Địa điểm tôi chọn là cà phê vỉa hè, vì tôi thấy giữa một không gian tươi đẹp thế này với bầu trời nhạt nắng mênh mông và thời tiết mát mẻ thì cà phê vỉa hè là tuyệt nhất. Ngồi nơi này vừa ngắm trời, ngắm mây, ngắm dòng người qua lại cũng là một thú vui.
“Két!!!”
- Ê Kim Cương, chờ tao lâu chưa?
Ngọc Thi phanh xe lại, sau đó đá cán chổi và lật đật chạy đến phía tôi. Chưa thấy người thì đã nghe tiếng, không cần nhìn tôi cũng biết là nó. Vì cái chất giọng oang oang đặc trưng kia tôi không tài nào lẫn được.
- Chắc cũng gần 15 phút – Tôi nhìn đồng hồ rồi trả lời – Tao cam vắt, mày uống gì kêu đi!
Cô nhân viên lúi húi ghi vào sổ tay rồi trở vào quầy pha chế. Lát sau quay ra và cô đặt xuống bàn một ly cam vắt, một ly dâu sữa. Tôi và nó vừa nhấm nháp hương vị ngon ngọt của thức uống, vừa tám đủ thứ chuyện trên đời. Tôi kể cho nó nghe những việc xảy ra lúc tôi chuyển vào lớp 11B4. Đại khái là việc lớp tôi bầu lớp trưởng, bạn Đặng Mạnh Hải được Khánh Thiên nhiệt tình đề cử. Tôi cá là hắn có ý đồ xấu xa gì đó mà nhất thời tôi chưa mò ra được. Và nhiều chuyện linh tinh khác. Trong khi tôi trưng bản mặt căng thẳng ra cho hợp với câu chuyện thì nó lại bật cười có vẻ rất thích thú. Tôi méo mặt nhìn nó, có gì thú vị đâu mà nó lại cười vui thế chứ?
- Lớp mày như vậy mới đúng là đời học sinh, chứ như bên tao thì nghiêm khắc lắm, muốn đùa giỡn cũng không đứa nào hưởng ứng đâu! Bài vở lại nhiều, như mày là vui mà còn kêu ca gì? - Nó khuấy khuấy ly nước, cười nhe răng mà nói với tôi.
Thở dài một tiếng, tôi lại lắc lắc đầu. Đúng là sống ở môi trường khác nhau cũng dẫn đến việc suy nghĩ khác nhau.
- Mượn chỗ ngồi chút coi!
Một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện, tôi và Ngọc Thi cùng quay sang nhìn. Không ai khác đó chính là Lý Minh Thư. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đứng trước mặt tôi. Cậu ta mặc chiếc áo phông màu xanh dương, quần bó đen và mang giày allstar, trên cổ tay là vài chiếc vòng đủ màu sắc. Tôi còn chưa đồng ý thì cậu ta đã đặt giỏ xách xuống, thản nhiên kéo ghế ngồi. Ờ hơ, thái độ này là gì đây? Chắc là chỉ hỏi cho có lệ chứ việc tôi đồng ý hay không đồng ý cũng chẳng làm cậu ta vướng bận hay để tâm.
- Có việc gì hả Minh Thư? – Tôi hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là cà phê một mình buồn quá nên tìm hội ngồi chung thôi!
Cậu ta trả lời, không thèm nhìn mặt tôi mà chỉ chăm chú soi gương, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt mái tóc. Tôi thấy Minh Thư không phải là kẻ rảnh rỗi như vậy, ngồi chung với một con bé như tôi có gì hay ho chứ? Hơn nữa cậu ta còn có ác cảm với tôi từ hôm nọ, nên sự việc lần này không được bình thường cho lắm. Ngọc Thi khều khều tay tôi, nhỏ giọng hỏi:
- Ai vậy mày?
Tôi thì thào đáp lại:
- Thành viên trong lớp tao.
Minh Thư có lẽ nghe cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, nhưng cũng không buồn góp chuyện. Cậu chớp mắt vài cái, rồi cất cái gương vào giỏ xách. Chị nhân viên tiến lại chờ gọi nước, Minh Thư gọi cà phê sữa. Cậu ta còn nói thêm là bỏ ít cà phê thôi, uống đắng không quen. Tôi nghe mà cứ tưởng người đang nói là một cô tiểu thư đỏng đảnh nào đấy.
- Thật ra tui hết ghét bạn rồi - Minh Thư xoay người đối diện với tôi, nói tiếp - Mấy ngày nay tui thấy Gia Hưng đâu có để ý tới bạn, mà bạn cũng biết điều tránh xa Gia Hưng. Hơn nữa nhan sắc bạn quá tầm thường, cho nên tui duyệt! Từ giờ bạn được phép làm bạn của tui.
Đang ngồi uống nước mà tôi thiếu chút nữa phun ra khi nghe Minh Thư giải đáp thắc mắc, cũng may là kềm lại được. Sét đánh ngang tai! Nghĩ sao mà nói tôi thậm tệ tới cỡ đó vậy trời? Vừa xấu xí vừa không được người ta để ý? Tôi chỉ còn nước đem đi vứt bỏ! Hơn nữa cách lựa chọn bạn bè của Minh Thư đều thuộc tiêu chuẩn hiếm, mà tôi lại lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Cái này nên gọi là phúc hay họa đây? Khẽ đưa mắt nhìn sang Ngọc Thi, tôi thấy bản mặt nó đông cứng như sáp, khóe môi giật giật vài cái, phản ứng kia đủ để tôi biết cơ thể nó đã mất liên kết với ý thức rồi. Đưa tay vỗ vỗ vai Ngọc Thi như trấn an, tôi cũng còn có hàm ý bảo rằng chuyện này là chuyện bình thường thôi, đâu phải lần đầu thấy tình yêu khác giới.
Minh Thư ngồi nhìn ra đường, đôi mắt mang theo sự mong chờ vô hạn. Tôi thật sự không đoán được cậu ta đang nghĩ gì và ngồi đây nhằm mục đích gì. Tôi cũng chẳng buồn hỏi, không khéo cậu ta lại nói tôi nhiều chuyện nhiều vãn. Việc Minh Thư xuất hiện làm cho bầu không khí nơi này trở nên ngột ngạt hơn, bao nhiêu chủ đề mà tôi và Ngọc Thi vốn định đem ra tám đều tan tác hết. Hai đứa tôi ngồi nhìn nhau gượng gạo không nói câu nào như thể bạn trai dắt bạn gái đến ra mắt gia đình và cô bạn gái vẫn còn e ngại. Tầm 10 phút sau, tôi thấy Phạm Gia Hưng đi ngang qua đây, gã mặc bộ đồ đá banh, tay chân mồ hôi nhễ nhại. Lúc này đầu óc tôi như được khai sáng, tôi đã nắm được vấn đề rồi. Hóa ra Minh Thư ngồi đây chỉ nhằm mục đích là ngắm Gia Hưng từ xa dù cho chỉ là vài phút giây ngắn ngủi. Để xác minh thông tin mà não tôi vừa phát ra, tôi quay sang hỏi Minh Thư:
- Nè, Thư đợi Gia Hưng đó hả?
Cậu ta nhìn tôi rồi đáp:
- Cũng không hẳn, chỉ là biết chiều chiều Hưng hay đá banh về, nên muốn nhìn một chút.
Biết được lý do rồi thì tôi cũng chẳng buồn ngồi lại làm gì, tôi và Ngọc Thi quyết định tạm biệt Minh Thư tại đây. Tôi hướng đến anh nhân viên đang ngồi đằng kia, hô to:
- Anh ơi tính tiền.
Minh Thư nghe vậy liền phẩy tay:
- Hai bạn về đi, để tui trả được rồi. Coi như hôm nay tui mời nghen!
Ờ ha ha, tôi cũng không khách khí với cậu ta, nhất là về vấn đề tiền bạc. Tôi nhanh chóng gật đầu rồi tung tăng rời khỏi chỗ này cùng với Ngọc Thi. Xem ra Minh Thư không tệ, không phải là người hẹp hòi là tôi duyệt liền. Lần sau đi cà phê, rất sẵn lòng gặp Minh Thư lần nữa.
Nhện đại vương tên là Đoàn Khánh Thiên, cái tên hắn hay ho thế, đẹp đẽ thế mà con người hắn lại tỷ lệ nghịch với nó. Hắn là kẻ xấu tính thứ hai mà tôi tìm thấy được sau anh Ngọc Trai yêu quý của tôi, cái tính hay bắt bẻ, móc méo người khác. Hoạn Thư vẫn tên Thư, nhưng là Lý Minh Thư, nghe giống tên con gái chết đi được! Do đó lúc điểm danh Lý Minh Thư thì tôi quay qua quay lại nhìn mà không biết ai, cho tới khi cậu ta lên tiếng thì tôi mới bật ngửa. Anh chàng trầm tính hôm nọ là Phạm Gia Hưng, hai anh em một trai một gái là Huỳnh Văn Tài Nguyên và Huỳnh Văn Trạng Nguyên. Tài Nguyên lớn hơn Trạng Nguyên một tuổi. Sở dĩ gã ta có mặt trong lớp này là do năm trước gã quá nghịch phá, dù cho học lực ổn nhưng lại bị mặt hạnh kiểm kéo xuống, lại hay chống đối thầy cô nên cuối năm gã ở lại môn … thể dục vì không chấp hành đúng những gì thầy dạy và hay trốn tiết. Thật là một chuyện đáng buồn, nghĩ mà thấy tội cho gã! Còn anh chàng gây hấn với Tài Nguyên hôm nọ tên Mai Văn Minh, cũng là học sinh chuyển lớp giống tôi nhưng có cái cậu ta từ trường khác chuyển vào. Hôm nhận lớp đầu tiên Văn Minh vắng mặt, do đó không biết bàn cuối thuộc quyền sở hữu của Tài Nguyên. Thế nên mới xảy ra chuyện không đáng! Mà Văn Minh này cũng thuộc hạng ngang bướng, không chịu nhượng bộ dù chỉ là một chút, cậu ta đúng là tuýp người cá tính mạnh.
Nhưng mà ở đâu cũng có này có kia, trong lớp tôi vẫn còn một số người bình thường tồn tại. Điển hình là Nguyễn Phước Thịnh, hay còn có biệt danh là Thịnh giáo sư. Dáng người cậu ta nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hiền nếu không muốn nói là nhìn vào trông rất giống ngáo ộp, mái tóc thì xoăn điệu nghệ và da thì trắng mịn như da em bé. Điểm nhấn là cái mắt kính dày cộp của cậu ta, vừa nhìn vào đã biết ngay dân trí thức. Bọn học trò gọi cậu là Thịnh giáo sư, đó là do cậu có năng lực học tập khá siêu đẳng, lại hay trầm ngâm ít nói, mà nói câu gì thì triết lý câu đó cộng thêm tính nghiêm túc không thích cợt giỡn như các bạn đồng trang lứa. Thịnh là người học giỏi nhất lớp, nhưng không vì thế mà cậu ta kiêu căng. Tôi thấy giờ ra chơi cậu ngồi ôn bài một mình, thi thoảng có vài bạn nữ đến hỏi cách làm một bài tập hay vấn đề gì liên quan đến học hành, cậu ta đều vui vẻ giải đáp tất. Đó là người thứ nhất. Người thứ hai là Tạ Thị Hà, bạn gái này cũng rất hiền tính, và học khá. Tôi có ấn tượng với Hà là lúc trên đường đi học về, tôi thấy bạn ấy đạp xe theo phía sau tôi. Ban đầu tôi còn tưởng là bạn ấy chỉ cùng một đoạn đường với tôi thôi, nhưng không ngờ bạn ấy chạy xe theo tôi đến cả quán cơm. Hôm ấy tôi vào quán cơm trưa là do ba má tôi bận đi đám cưới tận Long An nên anh em tôi ăn cơm bụi một ngày. Tôi cũng muốn nấu ăn nhưng ông anh Ngọc Trai quý hóa vừa nghe tôi đề cập tới việc này là anh liền xua tay lia lịa, dùng gương mặt căng thẳng mà từ chối tôi với giọng điệu như thể sắp bị hành huyết.
“Anh van mày, đừng mà em gái ơi! Đợt rồi nồi cơm sống chín lẫn lộn với mớ thức ăn tưởng chừng như không phải cho người đã giúp anh gặp Tào Tháo sư huynh một ngày một đêm. Mày còn nhớ cái miếng thịt ngoài chín trong sống không? Nó còn có cả máu! Vậy mà khi anh phát hiện ra thì anh đã ăn hết một nữa, còn gì cay đắng bằng?”.
Lúc ấy tôi đứng im nghe anh tôi trình bày nỗi uất ức mà muốn độn thổ vì xấu hổ. Tôi thật sự quá tệ!
“Thôi đi Cương ạ! Anh thương mày học hành gian khổ nên mày khỏi vào bếp đâu, anh là anh thích ăn mì gói hơn, còn không ấy thì anh và mày dắt nhau đi ăn tiệm là ổn hết! Nữ công gia chánh mày quá xuất sắc rồi, anh thật sự khâm phục! Mày chỉ nên trổ tài vào những dịp nhà có khách đến thôi.”
Tôi lau đi mồ hôi trên trán, ra hiệu cho Ngọc Trai đừng nói nữa. Nghe một hồi tôi chỉ sợ mình nhồi máu cơ tim mà chết vì xấu hổ. Lúc ấy chúng tôi mới mỗi người một hướng tự tìm cái ăn. Vậy là tan học, tôi ghé đến quán cơm Hạnh Phúc mà tôi vô tình thấy ven đường. Hà cũng theo tôi vào trong, nhưng không ngồi bàn mà đi thẳng lên lầu. Tôi cũng lấy làm lạ.
Mãi cho đến khi Hà bưng đồ ăn ra thì tôi mới biết bạn ấy là con gái của bà chủ quán cơm, vậy mà tôi cứ nghĩ người ta đi theo tôi với mục đích mờ ám nên khi đạp xe chốc chốc tôi lại cứ quay đầu nhìn ra sau. Trước hành động của tôi thì Hà chỉ cười cười, làm tôi càng nghi ngờ bạn ấy. Và khúc mắc được giải thích khi tôi và Hà cùng nhau ngồi trò chuyện. Hà bảo rất ấn tượng với cái tên của tôi. Tôi cũng bị ấn tượng bởi cái vẻ mộc mạc của Hà, vậy là chúng tôi đã thân hơn một chút. Ờ ha ha, ít ra thì tôi cũng đã loại bỏ được hai mối nguy hiểm trong động nhện. Xem như là ở hiền gặp lành vậy!
Hiện tại đã là 4 giờ. Trời chiều nhạt nắng, tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ trong khi chờ Ngọc Thi đến chỗ hẹn. Địa điểm tôi chọn là cà phê vỉa hè, vì tôi thấy giữa một không gian tươi đẹp thế này với bầu trời nhạt nắng mênh mông và thời tiết mát mẻ thì cà phê vỉa hè là tuyệt nhất. Ngồi nơi này vừa ngắm trời, ngắm mây, ngắm dòng người qua lại cũng là một thú vui.
“Két!!!”
- Ê Kim Cương, chờ tao lâu chưa?
Ngọc Thi phanh xe lại, sau đó đá cán chổi và lật đật chạy đến phía tôi. Chưa thấy người thì đã nghe tiếng, không cần nhìn tôi cũng biết là nó. Vì cái chất giọng oang oang đặc trưng kia tôi không tài nào lẫn được.
- Chắc cũng gần 15 phút – Tôi nhìn đồng hồ rồi trả lời – Tao cam vắt, mày uống gì kêu đi!
Cô nhân viên lúi húi ghi vào sổ tay rồi trở vào quầy pha chế. Lát sau quay ra và cô đặt xuống bàn một ly cam vắt, một ly dâu sữa. Tôi và nó vừa nhấm nháp hương vị ngon ngọt của thức uống, vừa tám đủ thứ chuyện trên đời. Tôi kể cho nó nghe những việc xảy ra lúc tôi chuyển vào lớp 11B4. Đại khái là việc lớp tôi bầu lớp trưởng, bạn Đặng Mạnh Hải được Khánh Thiên nhiệt tình đề cử. Tôi cá là hắn có ý đồ xấu xa gì đó mà nhất thời tôi chưa mò ra được. Và nhiều chuyện linh tinh khác. Trong khi tôi trưng bản mặt căng thẳng ra cho hợp với câu chuyện thì nó lại bật cười có vẻ rất thích thú. Tôi méo mặt nhìn nó, có gì thú vị đâu mà nó lại cười vui thế chứ?
- Lớp mày như vậy mới đúng là đời học sinh, chứ như bên tao thì nghiêm khắc lắm, muốn đùa giỡn cũng không đứa nào hưởng ứng đâu! Bài vở lại nhiều, như mày là vui mà còn kêu ca gì? - Nó khuấy khuấy ly nước, cười nhe răng mà nói với tôi.
Thở dài một tiếng, tôi lại lắc lắc đầu. Đúng là sống ở môi trường khác nhau cũng dẫn đến việc suy nghĩ khác nhau.
- Mượn chỗ ngồi chút coi!
Một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện, tôi và Ngọc Thi cùng quay sang nhìn. Không ai khác đó chính là Lý Minh Thư. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đứng trước mặt tôi. Cậu ta mặc chiếc áo phông màu xanh dương, quần bó đen và mang giày allstar, trên cổ tay là vài chiếc vòng đủ màu sắc. Tôi còn chưa đồng ý thì cậu ta đã đặt giỏ xách xuống, thản nhiên kéo ghế ngồi. Ờ hơ, thái độ này là gì đây? Chắc là chỉ hỏi cho có lệ chứ việc tôi đồng ý hay không đồng ý cũng chẳng làm cậu ta vướng bận hay để tâm.
- Có việc gì hả Minh Thư? – Tôi hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là cà phê một mình buồn quá nên tìm hội ngồi chung thôi!
Cậu ta trả lời, không thèm nhìn mặt tôi mà chỉ chăm chú soi gương, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt mái tóc. Tôi thấy Minh Thư không phải là kẻ rảnh rỗi như vậy, ngồi chung với một con bé như tôi có gì hay ho chứ? Hơn nữa cậu ta còn có ác cảm với tôi từ hôm nọ, nên sự việc lần này không được bình thường cho lắm. Ngọc Thi khều khều tay tôi, nhỏ giọng hỏi:
- Ai vậy mày?
Tôi thì thào đáp lại:
- Thành viên trong lớp tao.
Minh Thư có lẽ nghe cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, nhưng cũng không buồn góp chuyện. Cậu chớp mắt vài cái, rồi cất cái gương vào giỏ xách. Chị nhân viên tiến lại chờ gọi nước, Minh Thư gọi cà phê sữa. Cậu ta còn nói thêm là bỏ ít cà phê thôi, uống đắng không quen. Tôi nghe mà cứ tưởng người đang nói là một cô tiểu thư đỏng đảnh nào đấy.
- Thật ra tui hết ghét bạn rồi - Minh Thư xoay người đối diện với tôi, nói tiếp - Mấy ngày nay tui thấy Gia Hưng đâu có để ý tới bạn, mà bạn cũng biết điều tránh xa Gia Hưng. Hơn nữa nhan sắc bạn quá tầm thường, cho nên tui duyệt! Từ giờ bạn được phép làm bạn của tui.
Đang ngồi uống nước mà tôi thiếu chút nữa phun ra khi nghe Minh Thư giải đáp thắc mắc, cũng may là kềm lại được. Sét đánh ngang tai! Nghĩ sao mà nói tôi thậm tệ tới cỡ đó vậy trời? Vừa xấu xí vừa không được người ta để ý? Tôi chỉ còn nước đem đi vứt bỏ! Hơn nữa cách lựa chọn bạn bè của Minh Thư đều thuộc tiêu chuẩn hiếm, mà tôi lại lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Cái này nên gọi là phúc hay họa đây? Khẽ đưa mắt nhìn sang Ngọc Thi, tôi thấy bản mặt nó đông cứng như sáp, khóe môi giật giật vài cái, phản ứng kia đủ để tôi biết cơ thể nó đã mất liên kết với ý thức rồi. Đưa tay vỗ vỗ vai Ngọc Thi như trấn an, tôi cũng còn có hàm ý bảo rằng chuyện này là chuyện bình thường thôi, đâu phải lần đầu thấy tình yêu khác giới.
Minh Thư ngồi nhìn ra đường, đôi mắt mang theo sự mong chờ vô hạn. Tôi thật sự không đoán được cậu ta đang nghĩ gì và ngồi đây nhằm mục đích gì. Tôi cũng chẳng buồn hỏi, không khéo cậu ta lại nói tôi nhiều chuyện nhiều vãn. Việc Minh Thư xuất hiện làm cho bầu không khí nơi này trở nên ngột ngạt hơn, bao nhiêu chủ đề mà tôi và Ngọc Thi vốn định đem ra tám đều tan tác hết. Hai đứa tôi ngồi nhìn nhau gượng gạo không nói câu nào như thể bạn trai dắt bạn gái đến ra mắt gia đình và cô bạn gái vẫn còn e ngại. Tầm 10 phút sau, tôi thấy Phạm Gia Hưng đi ngang qua đây, gã mặc bộ đồ đá banh, tay chân mồ hôi nhễ nhại. Lúc này đầu óc tôi như được khai sáng, tôi đã nắm được vấn đề rồi. Hóa ra Minh Thư ngồi đây chỉ nhằm mục đích là ngắm Gia Hưng từ xa dù cho chỉ là vài phút giây ngắn ngủi. Để xác minh thông tin mà não tôi vừa phát ra, tôi quay sang hỏi Minh Thư:
- Nè, Thư đợi Gia Hưng đó hả?
Cậu ta nhìn tôi rồi đáp:
- Cũng không hẳn, chỉ là biết chiều chiều Hưng hay đá banh về, nên muốn nhìn một chút.
Biết được lý do rồi thì tôi cũng chẳng buồn ngồi lại làm gì, tôi và Ngọc Thi quyết định tạm biệt Minh Thư tại đây. Tôi hướng đến anh nhân viên đang ngồi đằng kia, hô to:
- Anh ơi tính tiền.
Minh Thư nghe vậy liền phẩy tay:
- Hai bạn về đi, để tui trả được rồi. Coi như hôm nay tui mời nghen!
Ờ ha ha, tôi cũng không khách khí với cậu ta, nhất là về vấn đề tiền bạc. Tôi nhanh chóng gật đầu rồi tung tăng rời khỏi chỗ này cùng với Ngọc Thi. Xem ra Minh Thư không tệ, không phải là người hẹp hòi là tôi duyệt liền. Lần sau đi cà phê, rất sẵn lòng gặp Minh Thư lần nữa.
/21
|