Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 31 - Đồ Đáng Ghét

/43


Tôi hỏi xong một cái là hai đứa nhìn nhau không chớp mắt luôn. Nếu không phải vì đây là quán ăn thì chắc mọi người đã nghĩ là tôi là cô cảnh sát đang hỏi cung tội phạm ở trong đồn công an rồi. Lúc đó ai ơi là ngại, mà chẳng biết có phải mắt tôi bị hoa không nữa, tự nhiên thấy hai má cậu ấy đỏ bừng như thiếu nữ thẹn thùng luôn. (Zheng: cạn lời [mặt ủy khuất] )

Và không ngờ rằng, đáp lại câu hỏi đầy nghiêm túc của cảnh sát cô nương lại là một tràng ho khùng khục của tên tội phạm.

Đấy, buồn thế chứ.

Tôi méo hết cả mặt, dựa lưng vào ghế lẩm bẩm mấy từ không rõ nghĩa. Sau đó nghĩ nghĩ thế nào lại nhổm lên kéo đĩa thị lợn xá xíu về phía mình rồi lấy tay che che đậy đậy. Không thể để lũ vi khuẩn từ Khôi Nguyên xâm chiếm em xá xíu tươi ngon này được a.

Một lát sau thì cậu ấy ngừng ho, lấy lại trạng thái bình thường, Khôi Nguyên nhướn mày hỏi lại tôi:

Tại sao cậu lại nghĩ vậy?

...

Ực, cứng họng luôn rồi.

Chết thôi, ban nãy nói mà không suy nghĩ kĩ càng, giờ bị cậu ấy hỏi vặn lại một cái là tịt mù.

Hức, trả lời sao đây nhỉ?

Lão thiên a, câu hỏi có đúng sáu chữ thôi mà sao khó đáp lại thế không biết.

Tôi cúi gằm mặt luống ca luống cuống, hình như còn khua tay múa máy loạn xạ nữa cơ. Mãi mấy phút sau mới dám thò mặt lên giải thích một cách ngắc ngứ: À ờ... thì... thì ban nãy cậu... cậu nói là sợ tớ trốn mất... lại còn khen tớ dễ thương...nên tớ...

Chưa kịp nói hết, tôi liền được thưởng một hộp kem cốc thương hiệu Khôi Nguyên. Nói thật nha, đây là phát cốc đầu đau nhất trong số những lần cậu ấy cốc tôi đó. Tôi khóc không ra nước mắt, vội đưa tay xoa xoa cái trán nhỏ vừa chịu một lực sát thương sâu sắc kia. Vậy mà cái người vừa gây ra tội ấy vẫn không có gì gọi là hối lỗi cả, còn cười rất chi là đểu nhá.

Tớ sợ cậu trốn mất lần nữa rồi tớ lại mất công đi tìm, còn phải bồi bổ bao tử của cậu nữa...tốn kém lắm. Mà cậu...rốt cuộc là nghĩ đi đâu vậy?

Tớ...tớ...

Ôi mẹ ơi, nhục không có chỗ nào để nói luôn.

Nguyệt Ý Nhi ơi là Nguyệt Ý Nhi...sao mày điên vậy hả?

Eo ơi, hóa ra là tôi bị cho ăn dưa bở suốt mà không mảy may nghĩ ngợi gì hết. Ước gì bây giờ có một cái cống ở đây nhỉ, tôi nguyện chết cũng phải lọt hố hu hu hu.

Mà Khôi Nguyên cũng kì lạ, không thích thì thôi sao còn khen tôi dễ thương làm gì, chẳng lẽ không sợ bị người ta hiểu lầm sao?

Nhưng nếu bây giờ có người nói thích cậu thì liệu cậu có chấp nhận không?

Ơ hay, vừa bảo tôi tưởng bở xong giờ còn hỏi câu này để làm gì? Vừa đấm vừa xoa hả? Hay định lừa tôi?

Xin lỗi nha, Nguyệt Ý Nhi đây sẽ không bị dắt mũi lần nữa đâu.

Đương nhiên là không rồi. Tôi lập tức hùng hồn đáp lại. Mặt Khôi Nguyên lúc nghe xong khó hiểu lắm, hình như cậu ấy có chút thất vọng thì phải, mắt cứ cụp cụp xuống như bị thất tình ấy. Nhìn cũng tội tội, nhưng lời đã thốt ra rồi thì không rút lại được, tôi đành chữa lại một chút, À thì còn tùy thuộc vào người đó là ai nữa. Nhưng tớ thấy bây giờ vẫn là nên lo học hành chứ đừng yêu đương làm gì. Sau này lớn có công ăn việc làm ổn định rồi, tính tới chuyện đó cũng chưa muộn.

Nói xong mà thấy sướng hết cả miệng ấy. Căn bản cũng bởi vì lâu lâu mới được nói lên tiếng lòng của mình nên tâm trạng có chút kích động. Còn cái người đối diện tôi thì vẫn đăm chiêu nghĩ ngợi cái gì đó nghiêm túc lắm cơ, nhiều lúc tôi thật muốn bổ đôi cái đầu của cậu ấy ra xem rốt cuộc là đang nghĩ cái quái gì mà ghê gớm vậy nữa. Xong được một lúc thì cậu ấy quay sang nhéo mũi tôi, lại còn nhắc nhở tôi đủ điều, gì mà sau này không được một mình ở trường nữa, tránh xa những thành phần không tốt, vân vân và mây mây. Trời ạ, nghe mà nhức hết tai ấy, chả hiểu sao thấy Khôi Nguyên lúc này giống mẹ tôi quá cơ.

...

Sáng hôm sau, tôi vẫn đi học như thường lệ. Tuy nhiên... có hơi muộn. Từ sau Tết đến giờ có vẻ như sự thay đổi của tôi gây một ít chấn động cho lớp nhưng không lớn lắm, chỉ là mọi người đã có một chút ít thiện cảm đối với tôi rồi.

Vừa bước chân vào lớp, tôi đã bị một ai đó bổ nhào đến sờ soạng khắp nơi: Ý Nhi, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Cho tớ xem nào...

Lục Cảnh Vân vừa nói vừa xoay tôi như chong chóng, tuy nhiên giọng nói của cô ấy có vẻ rất lo lắng.

Dừng...dừng lại! Tôi loạng quạng vớ lấy được hai vai của Cảnh Vân, kịp thời giữ cô ấy lại. Hic, hoa hết cả mắt rồi đây. Nhắm tịt mắt để định thần lại, tôi đáp, Tớ không sao cả. Mà cậu hỏi vậy là ý gì?

Sáng nay tớ đến lớp thì thấy bàn ghế bị xếp lộn xộn, như kiểu có người vào đây ấy. Hôm qua cậu ở lại cuối cùng mà, có phát hiện gì lạ không?

...

Hờ hờ, tớ có thể phát hiện gì chứ, khi chính tớ là người tạo ra hiện trường đó.

Tôi cười méo mó rồi lắc đầu nguầy nguậy. Cảnh Vân cũng không tra hỏi nữa, cùng tôi trở về chỗ. Bởi vì tôi còn thiếu điểm văn nên cần ôn tập lại bài trước một chút, kẻo lát nữa tới giờ văn cô giáo gọi lên trả bài. Cảnh Vân thì thuộc dạng nhìn thấy sách là buồn ngủ mà, nên khi thấy tôi lao đầu vào cái thứ gây buồn ngủ ấy, cô ấy không nói không rằng tặc lưỡi một cái, quay đi nghịch nghịch điện thoại. Ngồi được khoảng mười phút, đột nhiên cô ấy quay sang giơ điện thoại cho tôi xem: Ha ha, cậu xem có buồn cười không? Trông Diệp lão sư thật soái quá đi à.

Tôi rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang bên cạnh.

Phụt...ha ha ha ha...

Tôi phá lên cười như con bệnh khi nhìn thấy hình ảnh đó. Tả thế nào nhỉ...ừm...hình như người chụp hình nằm trong hội anti Diệp lão sư thì phải, chụp có tâm như vậy, thật quá nể rồi a.

Chẳng biết có phải do cười nhiều không mà đột nhiên tôi bị đau bụng. Không đau nhiều nhưng nó cứ âm ỉ day dứt khó chịu kiểu gì ấy. Mà đúng lúc định xuống phòng y tế thì thầy Diệp lại vào lớp, bởi vì không muốn để mất bài nên tôi đành ôm bụng chịu đau, mong rằng một chút nữa sẽ khỏi thôi.

Nguyệt Ý Nhi!

Nghe tiếng la lớn, tôi ôm bụng ngồi bật dậy như lò xo. Dạ?

Đưa mắt nhìn quanh, cả lớp đều đang đổ dồn về phía tôi, còn trên bục giảng là cô Chi với vẻ mặt không mấy dễ chịu. Hai tay chống nạnh, cô nói:

Em rốt cuộc có tập trung học bài không vậy, hay là do tôi giảng chán quá nên không muốn nghe?

Tôi luống cuống gãi đầu gãi tai, Không, không phải đâu a. Chỉ là...chỉ là em...

Thấy tôi cứ ôm bụng, miệng ấp úng mãi không chịu nói, cô Chi hơi cau mày: Đau bụng sao?

À...vâng... Tôi cúi gằm mặt.

Vậy thì còn ngồi ở đây làm gì? Mau xuống phòng y tế đi. Cô Chi ra điều không hài lòng, khoát tay ý bảo tôi mau đi. Tôi vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn nên đành lật đật đứng dậy.

Đau lắm à? Hay để tớ dìu cậu xuống. Cảnh Vân dường như nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của tôi, liền giữ tay tôi lại, lên tiếng giúp đỡ.

Tôi khoát tay, cười trừ với cô ấy, Không sao đâu. Tớ có thể tự đi, cậu đừng lo.

Lê lết đi xuống hành lang tầng 1, tôi giống như một con tắc kè hoa đang bám dính lấy tường vậy. Ôi đau bụng chết mất, chẳng hiểu bị sao nữa. Rõ ràng phòng y tế rất gần mà nhỉ, sao tôi đi mãi vẫn chưa đến vậy hả trời?

Mím môi bấm bụng đi tiếp, tôi chợt khựng lại khi nghe có tiếng nói chuyện đâu đây. Hôm nay lớp tôi có giờ vật lý của cô Chi vào tiết ba, trống vẫn chưa điểm, sao lại có người ra đây nói chuyện được nhỉ. Chẳng lẽ là trốn tiết để đi hẹn hò sao?

Tôi tặc lưỡi, toan bước đi nhưng thực tế lại bị nội dung của cuộc nói chuyện gây tò mò. Mà hai giọng này...nghe rất quen.

Ừ, tớ thừa nhận, là tớ làm đấy. Sao nào? Là giọng con gái, rất trong.

Cậu là đang muốn chọc tức tôi đấy à? Người con trai đáp lại. Quả thật, có đánh chết tôi cũng không thể quên được âm thanh của chất giọng ấy. Quá đỗi tò mò, tôi dường như không thể ngăn được bước chân của mình mà tiến đến gần hơn.

Bạch Khôi Nguyên, từ trước đến nay cậu luôn đứng về phía tớ, bảo hộ tớ. Tớ vốn tưởng rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ tốt đẹp mãi như vậy, không ngờ, chỉ vì sự xuất hiện của cô ấy mà cậu dường như lãng quên tớ. Bây giờ cậu còn vì cô ấy mà lớn tiếng với tớ, thử hỏi ai mới là người bị chọc tức hả?

Cậu nói có lý một chút cũng không được sao?

Tớ nói cho cậu biết, trong cái trường này chỉ có mình tớ là người hiểu rõ quá khứ của cậu nhất, cũng là người thích hợp với cậu nhất. Chỉ cần cậu nói thích cô ấy, tớ lập tức nói hết mọi chuyện, để xem cô ấy có còn tin tưởng một Bạch Khôi Nguyên cái gì cũng tốt đẹp hay không.

Ngọc Uyển Nhã, đủ rồi đấy. Cậu còn nói thêm một lời nào nữa tôi sẽ...

Sẽ làm sao?

Lời nói vừa thốt ra, có hai người nào đó liền cùng lúc hướng về phía tôi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?

Tôi cố nhịn đau, từ từ đi đến chỗ Ngọc Uyển Nhã và Khôi Nguyên. Thật sự là nghe cuộc nói chuyện của họ tôi chỉ hiểu được đôi chút, còn lại đều cảm thấy mơ hồ, không rõ ràng.

Ngọc Uyển Nhã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ấy nhìn tôi khẽ mỉm cười đầy ẩn ý: Oh, đã tự động tìm đến đây rồi cơ à? Thật đúng lúc, vậy thì tớ sẽ chẳng giấu giếm gì nữa...

Nguyệt Ý Nhi, cậu ra khỏi đây!

Bên cạnh có tiếng quát lên, tôi theo quán tính hơi rụt người lại. Len lén nhìn nét mặt Khôi Nguyên, giọng tôi như run lên, Cậu... cậu là có ý gì?

Cậu ấy dường như không còn là Khôi Nguyên của mọi ngày nữa, khuôn mặt bỗng chốc trở nên rất đáng sợ, tôi còn có thể cảm nhận được hàn khí đang tỏa ra từ con người ấy.

Nghe không hiểu sao? Tớ bảo cậu cút.

Cậu...

Tôi thật không thể tin vào tai mình nữa.

Gì cơ, cút sao?

Tình thế gì vậy, tôi vừa đến mà đã bị đuổi đi, hơn nữa còn là Khôi Nguyên nói tôi mau cút!

Sốc thật đấy.

Ức ức nữa.

Quanh đi quẩn lại, đúng là lòng người vẫn khó đoán nhất. Hôm qua vừa mới giúp đỡ mình, hôm nay đã một phát trở mặt nói tôi mau biến đi.

Được, vậy tớ đi cho khuất mắt cậu luôn!

ĐỒ ĐÁNG GHÉT!

Tôi gào lên ba tiếng rồi quay ngoắt đi bỏ về lớp với tâm trạng cực kì u ám.

Thật sự thất vọng, quá thất vọng mà!

Mình coi cậu ấy như một người bạn tốt, còn cậu ấy lại coi mình như một thứ đồ chơi không hơn không kém, thích thì dùng không thích thì vứt.

Thử hỏi trên đời này ai đáng ghét hơn Bạch Khôi Nguyên?!

Dường như cú sốc này quá lớn, khiến tôi quên luôn rằng mình đang bị đau bụng. Kết quả đã tức thì thôi mà cái bụng cứ nhói lên từng cơn như bị người ta bẻ gãy xương sườn ấy, đau ứa nước mắt mà chẳng dám ho he câu nào.

Hôm nay không có học buổi chiều nên khi chuông báo tan học, mọi người đều lục đục sắp xếp sách vở vào cặp rồi ra về. Cảnh Vân muốn ở lại để đưa tôi xuống phòng y tế nhưng lại vướng phải cuộc họp cuối tuần với các lớp. Tuần này lớp tôi trực tuần nên cả hai ban cán sự đều vắng mặt thì đúng là không tốt lắm, tôi đành trấn an Cảnh Vân rồi bảo cô ấy mau đi họp. Cô ấy đi được tầm mười lăm phút thì tôi mới lấy lại sức lực mà xách cặp lết ra khỏi lớp.

Chưa bao giờ tôi thấy việc đi lại khổ sở như ngày hôm nay, đã thế xuống đến cầu thang tầng 2 lại bị một thằng điên nào đấy chặn đường mới khổ chứ.

Tránh ra.

Tôi gắt lên một cách yếu ớt. Người kia vẫn không có dấu hiệu muốn di chuyển, còn nhìn chằm chằm tôi như kiểu đang soi đồ vật ấy.

Nghe không hiểu sao? Bảo cậu tránh ra.

Tôi gắt lên lần nữa. Đúng là đồ điếc, vừa điếc vừa đáng ghét!

Khôi Nguyên bỏ ngoài tai lời tôi nói, cởi cặp rồi quay lưng lại, ngồi xuống rồi vỗ vỗ vào vai, Lên đi, tớ đưa cậu xuống phòng y tế.

Kinh nhỉ?

Vừa đuổi người ta đi xong giờ quay sang làm vẻ tốt bụng để lấy lòng hả?

Không cần.

Tôi thẳng thừng đáp, sau đó liền nhanh chóng tiếp tục đi xuống. Vậy mà còn chưa đi được nửa bước, liền bị người ta lôi lại một cách thô bạo. Nói thật là lúc đó tôi còn tưởng tay rời ra khỏi thân mất rồi chứ chẳng đùa.

Cậu...cậu mau bỏ tớ ra...nhanh...

Hình như là cậu ấy điếc thật rồi đấy, đã nói tới như vậy rồi mà vẫn nắm khư khư tay tôi thế này, thật đau muốn chết đi sống lại mà!

Vừa đau vừa bực tức, tôi chẳng ngần ngại gì mà hét ầm lên:

Bạch Khôi Nguyên cậu điên à?

Lúc nói thì oai lắm mà lúc xong một cái tự nhiên thấy sợ sợ. Nhỡ may bây giờ cậu ấy bực lên đập tôi mấy cái thì không chỉ bụng đâu mà toàn thân bầm dập luôn ấy chứ. Vậy mà có người cũng quát lại rõ to:

Ừ, vì cậu mà tớ sắp phát điên lên rồi. Cậu cứ ngơ ngơ dễ tin người như vậy thì ai mà không lo được. Thử hỏi có thằng nào lại để người mình thích giận dỗi bỏ đi như vậy không hả?!


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status