Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 27 - Tất Cả Đều Mua Cho Cậu

/43


Trong lúc chờ đợi Khôi Nguyên đi lấy đồ ăn, tôi ở lại dành một chút thời gian để ngắm nghía căn phòng này. Cũng không có gì quá nổi bật, vì mọi thứ đồ dùng ở đây được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ lại ngăn nắp. Tôi tự hỏi không biết Khôi Nguyên có phải thuộc cung Xử Nữ không đây.

Góc học tập của Khôi Nguyên đơn giản lắm, nhưng để mua được thì chẳng giản đơn chút nào. Có bàn ghế này, đèn học này, sách với bút này,... Ý, còn có một quyển sổ gì nữa cơ. Trong lúc nhìn ngắm kệ sách, tôi vô tình nhìn thấy một quyển sổ màu đen đen được đặt cẩn thận ở dưới đáy, trên trang bìa có ghi hai chữ tiếng Anh My Diary .

Hở?

Nhật kí của tôi, nhật kí của Khôi Nguyên sao? Ôi, tôi sốc à nha. Khôi Nguyên là con trai nhưng cũng viết nhật kí á? Nghe nói viết nhật kí chỉ là sở thích của mấy đứa con gái thôi mà. Không lẽ, giới tính của cậu ấy... oái, không thể nào, nhìn cậu ấy tuy... đáng yêu nhưng trông vẫn men lỳ lắm mà, đâu đến nỗi cong ..., khụ, nói nữa chắc tôi sặc chết. Biết là xem nhật kí của người khác không tốt, là xâm phạm quyền riêng tư, nhưng nói thật tôi không giấu nổi sự tò mò nữa rồi, bèn mặt dày lật trang đầu tiên của cuốn nhật kí.

Chữ Khôi Nguyên đẹp miễn bàn luôn, tôi thầm suýt soa trong lòng. Nhưng hình như tôi được nhìn thấy nét chữ giống hệt của Khôi Nguyên ở đâu rồi thì phải.

Mà thôi, giờ không phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này.

Ngày... tháng... năm...

Thật không ngờ được là hôm nay tôi gặp lại đó...

Ánh mắt vừa lia đến chữ đó thì đột nhiên quyển sổ trên tay tôi vụt biến mất, sau đó tôi cảm nhận được vài sợ tóc gáy của mình đang dựng lên. Hãi quá, tôi vội quay người lại.

Ôi không...

Ah, xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Tớ... tớ không có ý định đọc trộm nhật kí của cậu đâu. Tớ... tớ chưa đọc được gì hết, thật luôn á...

Bị bắt tại trận mà, nên tôi phải ra sức thanh minh cho mình thôi. Có bao nhiêu trong đầu liền tuôn ra hết.

Khôi Nguyên mím môi, trên tay cầm cuốn nhật kí im lặng hồi lâu. Vài phút sau cậu ấy mới ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt xen chút tia tức tức giận nhìn tôi. Cậu ấy nói: Chưa đọc thì tốt. Đoạn, vứt luôn cuốn sổ vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.

Tôi xanh mặt, chẳng dám nói gì nữa. Lẽo đẽo theo sau Khôi Nguyên như con cún vậy. Aaa, lại là tôi làm cậu ấy không vui mất rồi!

Xin... Lời nói chưa kịp thốt ra, tôi liền bị cậu ấy chặn lại bởi một cục kẹo ngọt lịm. Khôi Nguyên nhìn tôi, cười cười, còn mặt tôi thoáng chốc đã đỏ như trái cà, vội quay đi chỗ khác cho bớt nóng. Rồi Khôi Nguyên hỏi tôi có muốn xem phim gì không, tôi nói có. Thế là cậu ấy mang ra bao nhiêu là đĩa CD, bảo tôi tha hộ mà chọn. Tôi thì thích khỏi nói rồi, tại đống đĩa này toàn là phim hoạt hình thôi.

Ơ, trước cậu bảo cậu không thích xem phim hoạt hình mà, sao mua nhiều thế? Tôi ngồi trên giường chọn lựa, cảm thấy hơi thắc mắc, liền không ngại ngần gì hỏi.

Thừa tiền nên mua thôi.

Ực

Tôi nuốt luôn cục kẹo cậu ấy vừa nhét.

Ban đầu thấy bình thường, cố nuốt cho tuột hẳn xuống là được, nhưng mà cục kẹo này khó chiều lắm, cứ mắc ở đấy làm tôi khó thở muốn chết.

Nguyên... cứu tớ với.

Hoảng quá nên tôi chẳng kịp giữ ý tứ gì hết, vịn vào áo cậu ấy rồi kêu lên. Khôi Nguyên hoảng lắm, hết vuốt lưng rồi lại vỗ vỗ cho cục kẹo kia trôi xuống, nhưng có vẻ như không hiệu quả.

N... nước...

Như tỉnh cả mộng, cậu ấy liền xuống giường rót một cốc nước rồi đưa cho tôi, còn mình tiếp tục vỗ vỗ lưng.

Haiz, cho cục kẹo trôi xuống thôi mà cũng mất sức thật đấy.

Sau sự cố bất đắc dĩ này, cuối cùng tôi cũng được an an nhàn nhàn ngồi xem hoạt hình. Khôi Nguyên vô tư lắm, ngồi ngay cạnh tôi cùng xem luôn. Thỉnh thoảng tôi đưa tay lấy đồ ăn lại chạm phải tay cậu ấy, ngượng chín cả mặt mà vẫn phải làm tròn vai mĩ nữ an tĩnh.

Tiểu Nguyệt, cậu không sợ bị tớ ăn thịt sao? Khôi Nguyên mở miệng hỏi tôi, còn mắt vẫn dán vào màn hình ti vi.

Hả, cậu nói gì thế? Tôi hơi bị ngạc nhiên nên quay đầu sang hỏi. Sau đó ngờ ngợ ra một chút, liền đáp, À...cậu có phải Bạch Cốt Tinh đâu mà tớ phải sợ.

Cậu không nhìn ra sao? Tớ và Bạch Cốt Tinh có cùng họ. Cậu ấy nói, đồng thời nhìn sang tôi.

Nghe vậy, tôi gật gật gù gù, đưa tay xoa cằm, Ừ nhỉ. Nhưng chẳng phải cậu nói Bạch Cốt Tinh chỉ ăn thịt Đường Tăng nam thôi sao?

Khôi Nguyên nhún nhún vai:

Tớ không phải Bạch Cốt Tinh, vậy nên khẩu vị sẽ không giống.

Biến thái!

Tôi hét ầm lên, cầm ngay cái gối đập cho tên Bạch Cốt Nguyên một trận nhừ tử. Cậu ấy chẳng đánh lại, chỉ ôm đầu chịu trận nhưng miệng vẫn chẳng ngừng trêu tôi.

Biến thái, đại biến thái!

Đang đánh hăng thì đột nhiên bên ngoài bỗng vang lên tiếng reo của trẻ con.

Hoa Hoa à, đừng chạy nữa, chờ Tiểu Bảo với.

A, anh Khôi Nguyên.

Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra cửa. Trước mặt tôi là Tiểu Bảo và một cô bé trông rất đáng yêu nữa, tên là gì nhỉ... à đúng rồi, Tiểu Hoa. (Zheng: các nàng còn nhớ bé Tiểu Hoa không? Đã được nhắc đến một lần rồi đó ) Tiểu Hoa lanh lợi lắm, thoắt cái đã chạy tới chui vào ngồi trên đùi Khôi Nguyên rồi. Cô bé có vẻ quý cậu ấy lắm, cái miệng chúm chím cứ nhắc Khôi Nguyên ca ca suốt à. Khôi Nguyên hình như cũng là một người quý trẻ con, nói chuyện với Tiểu Hoa mà cậu ấy cứ cười suốt thôi.

Hớ, hai người nào đó thì vui vui vẻ vẻ thế đấy, còn Tiểu Bảo và tôi bị ăn một cục bơ to đùng luôn. Nhưng mà Nhị thiếu gia nhà họ Bạch nào để thua, cũng chạy vào tìm mọi cách lôi bằng được bé Tiểu Hoa ra khỏi Khôi Nguyên mới thôi.

Hoa Hoa, mau xuống rồi đi chơi với Tiểu Bảo.

Ứ ừ, Tiểu Hoa muốn ở cùng anh Khôi Nguyên, Bảo Bảo đi chơi một mình đi.

Tiểu Bảo bảo mẹ mua kẹo cho Hoa Hoa ăn.

Tiểu Hoa không thèm kẹo của Bảo Bảo đâu, chỉ những người yêu nhau mới cho nhau kẹo thôi.

Ức

Tôi nấc cụt.

Mấy bé à, chị vẫn chưa hết kẹo trong miệng mà, đừng để chị phải một lần nữa bị hóc chứ.

Vậy là trong cuộc tranh giành giữa hai thiếu gia họ Bạch, Tiểu Bảo thua, đành lầm lũi trèo lên giường ngồi cạnh tôi. Nhìn cái mặt mũm mĩm trông tội tội kia, thật muốn cắn cho mấy cái. Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bảo, dỗ dành.

Tiểu Bảo ngoan, ngồi đây xem hoạt hình với chị nhá.

Thằng bé vẫn nhớ mặt tôi mà, nên gật gật đầu rồi ôm gối ngồi săm soi mấy chiếc đĩa. Mọi chuyện tưởng như sẽ êm đẹp, nào ngờ...

Sao chị lại được xem đĩa của bạn gái anh Khôi Nguyên?

Hả?

Tôi giật nảy mình, ngơ ngác nhìn Tiểu Bảo.

Hôm trước anh Khôi Nguyên rủ Tiểu Bảo đi mua á, anh Khôi Nguyên bảo mua về cho bạn gái xem, còn dặn kĩ là Tiểu Bảo không được động vào, nếu không anh Khôi Nguyên không dạy Tiểu Bảo cưa Hoa... Tội nghiệp bé con, còn chưa kịp giải thích cho tôi hiểu thì đã bị người nào đó nhét hẳn một cục thạch to đùng, muốn nhè cũng không nhè được, đành ngậm ngùi nhai nhai nuốt nuốt.

Tôi lén nhìn lên Khôi Nguyên, thấy hai má cậu ấy hơi hồng hồng, còn đưa tay xoa xoa mũi nữa. Vậy hóa ra cậu ấy có bạn gái rồi ư?

Xin... xin lỗi. Là tớ không biết...

Ơ, thế Khôi Nguyên ca ca là mua cho Mun tỷ hả?

Ớ, sao lại có Mun tỷ ở đây? Mà Mun là con nào?

Tôi ngơ như nai tơ, quay qua nhìn cô bé Tiểu Hoa vừa mới phát ngôn gây sốc đó. Tôi thì hiếu kì, tò mò là vậy, thế mà con bé lại tiếp tục phán một câu xanh rờn.

Ứ chịu đâu, anh Khôi Nguyên là của em rồi, không ai được cướp anh Khôi Nguyên của em.

Đã thế, Tiểu Hoa còn khoa trương đến mức nhất mực ôm chặt lấy Khôi Nguyên, một phút cũng không muốn rời, ghét không cơ chứ.

Nhưng Khôi Nguyên ca ca là anh trai Tiểu Bảo cơ mà, không phải của Hoa Hoa đâu. Ối dồi ôi, bạn Tiểu Bảo vẫn chưa chịu khuất phục, chuẩn bị vùng lên đấu tranh rồi.

Tôi hơi rụt người lại, định chờ xem trận chiến thứ hai được nổ ra. Thế mà kết quả chẳng được như mong đợi, cô công chúa Hoa Hoa tặng cho hoàng tử Tiểu Bảo một cục bơ to đùng, sau đó ngúng nguẩy đi theo hoàng tử Khôi Nguyên, tạo nên một câu chuyện lâm li bi đát dài lê thê như bộ phim Cô dâu tám tuổi ... Khụ, lạc đề.

Anh Khôi Nguyên, em muốn ăn bánh trôi.

Ừm, chờ anh một chút. Khôi Nguyên nãy giờ mới chịu lên tiếng, sau đó đặt bé Tiểu Hoa xuống giường, rời khỏi phòng.

Đã đến lúc Nguyệt Ý Nhi đây giở trò... à giải đáp thắc mắc nãy giờ rồi.

Tôi lấm lét bò đến, chọt chọt vào vai Tiểu Hoa, Tiểu Hoa dễ thương cho chị hỏi với, Mun là ai vậy?

Cô bé chưa gặp tôi bao giờ, nên có chút lạ lẫm. Nghe tôi hỏi như vậy, không những không trả lời mà còn quay ngoắt đi luôn, cái đầu nhỏ cứ ngó ra cửa như chờ đợi anh Khôi Nguyên trở về. Hừ, chả hiểu sao ghét con bé thế chứ lị.

Tôi đành quay sang hỏi Tiểu Bảo. Thằng bé nói:

Mun tỷ là bạn gái anh Khôi Nguyên, anh ấy bảo chị Mun xinh lém, học giỏi lém,...

Thằng bé cứ nói một tràng ra, khiến mặt tôi đã méo nay còn méo xệch hơn. Thì ra bạn gái Khôi Nguyên hoàn hảo tới vậy ư?

...

Nói là ngồi xem hoạt hình, chứ thật ra tôi đang buồn bực sắp chết, chẳng có tâm trạng mà phim mới cả phiếc nữa đâu. Biết vì sao không?

Tại con Mun đó.

Khôi Nguyên có bạn gái, người bạn như tôi đáng lẽ ra phải vui vẻ chúc mừng chứ nhỉ? Sao tôi chẳng thấy vui tẹo nào, ngược lại còn có chút khó chịu, ghen ghét. Chắc tôi bị điên mất rồi.

Này, sao thế? Khôi Nguyên chẳng biết từ lúc nào đã ở ngay cạnh, véo má tôi một cái.

Tôi bừng tỉnh, lườm lườm cậu ấy.

Đồ bạn đểu. Có bạn gái rồi mà không nói cho tớ biết.

Vâng, sau câu nói đầy bực tức của tôi lại là một tràng cười của ai đó, tuy không quá phô trương nhưng cũng đủ làm cho tôi càng thêm bực.

Cậu cười cái gì?

Nguyệt Ý Nhi, cậu ngốc hả? Tin lời mấy nhóc đó sao?

Khôi Nguyên cố nhịn để không phải bật cười tiếp nữa, đưa mắt liếc hai đứa nhóc đang ngồi trên ghế sofa chơi xếp hình.

Tôi thu lại ánh nhìn sắc lẹm, khịt mũi, Chắc chưa ai nói cho cậu biết chuyện này đâu nhỉ, trẻ con không bao giờ biết nói dối đâu.

...

Cậu im lặng làm gì? Còn không mau giới thiệu bạn gái cậu cho tớ?

Tớ không có bạn gái.

Eo, đến nước này còn cãi chày cãi cối. Định lừa ai chứ chẳng bao giờ lừa được Nguyệt Ý Nhi này đâu nha.

Chỗ bạn bè thân thiết, cậu còn giấu tớ làm cái gì? Nói một tí thì không được à?

...

Eo ôi, Khôi Nguyên cậu keo kiệt thế. Đã vậy, khi nào tớ có bạn trai rồi nhá, tớ chẳng nói cho cậu đâu.

...

Sao im lặng suốt thế, nhận thì nhận đi. Xem kìa, cậu còn mua bao nhiêu là đĩa phim hoạt hình cho bạn Mun nhá, tình cảm thắm thiết thế còn gì...

Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, cốt để Khôi Nguyên mau mau nói ra sự thật. Ai, tôi thì chân thành muốn biết, ngờ đâu cậu ấy đâm ra nổi giận, vùng dậy vứt một đồng đĩa phim vào tôi, gào lên:

Đồ Nhị*, là mua cho cậu hết đấy.

*****

*: Nhị ở đây có thể hiểu là ngốc , cũng có thể hiểu là Khôi Nguyên đang gọi tên của Ý Nhi (dạng như chơi chữ á). Vì bên Trung Quốc từ Nhị (èr) và Nhi (ér) phát âm gần giống nhau á, nên bạn Khôi Nguyên là đang bảo bạn Nhi ngốc đó ợ ^^


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status