Tới hẻm Karma Mạc Bắc vừa bước xuống xe, tài xế sau lưng liền vọt đi như chớp, đến cả tiền xe cũng không lấy. Mạc Bắc âm thầm hít vào một hơi thật sâu, bước từng bước đi vào bên trong.
Con hẻm yên tĩnh vắng lặng, bầu không khí nặng nề âm trầm. Dường như Đoàn Đoàn cảm giác được mùi không tốt, hướng về phía Mạc Bắc kêu ngao ngao, Mạc Bắc không có thời gian để ý đến nó, đem nó nhét vào trong áo của mình, cẩn thận bước từng bước đi đến cổng sắt của biệt thự Hoắc gia.
Ngày thường nơi này lúc nào cũng có bảo vệ, nhưng giờ phút này lại vắng vẻ không một bóng người. Mạc Bắc đi tới từng bước, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ. Cổng sắt bên ngoài biệt thự không khóa, Mạc Bắc nuốt cổ họng, rốt cuộc đưa tay đẩy cổng ra.
“Két.”
Vừa mới đẩy cửa ra, Mạc Bắc tức khắc cứng đờ, sững sờ nhìn về phía trước, bất chợt dừng chân lại.
Trước mặt là một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa biệt thự, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu. Bên cạnh người đó là một đứa bé xa lạ, đứa bé kia mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Bắc, hơi sợ hãi mà nắm lấy ống tay áo của người đàn ông kia. Hắn cúi đầu xoa đầu đứa nhỏ một cách yêu chiều, sau đó đứng thẳng lên dắt đứa nhỏ đi về phía Mạc Bắc.
Không biết tại sao, Mạc Bắc chợt vô thức lùi lại một bước, người kia nhìn vào cậu, dừng lại trước mặt cậu, bỗng nhiên giang hai tay ôm cậu vào trong lòng, giọng nói ôn hòa vang lên, “Tiểu Bắc, em không sao cả, thật tốt quá.”
Mạc Bắc ngây người ở trong vòng tay của hắn, Đoàn Đoàn đang trốn trong áo chợt chui đầu ra, trừng mắt hung ác về phía đối phương, gầm nhẹ một tiếng. Hắn bất ngờ, thả lỏng tay ra, Mạc Bắc đưa tay xoa dịu Đoàn Đoàn, khẽ hỏi, “Cha, cha… Về rồi sao?”
Hạng Khôn quan sát con sói nhỏ một chút, sau đó mỉm cười, “Ừ.”
Hắn kéo đứa bé kia đi về phía trước một bước, yêu thương nhìn vào nó, giọng nhẹ nhàng nói, “Tiểu Lê, đây là Mạc Bắc ca ca, ngoan, gọi ca ca đi.”
Đứa nhỏ hơi chút nhút nhát nhìn về Mạc Bắc, giọng rất nhỏ, “Chào Mạc Bắc ca ca…”
Mạc Bắc hoàn toàn không hiểu được tình huống này, nhìn chằm chằm vào đứa bé mà nhíu mày, “Là con ai đây?”
Hạng Khôn cười cười, một tay nắm tay đứa nhỏ, tay kia xoa tóc của Mạc Bắc, nghiêng người, “Vào đi, A Lẫm tìm em muốn điên luôn rồi.”
“A Lẫm?” Mạc Bắc sững sờ, sau khi suy nghĩ một chút thì nghi hoặc nhìn hắn, “Là kẻ phản bội Đằng Lăng?”
Hạng Khôn chợt cười ha ha, “Đúng vậy, chẳng qua, cũng là anh trai của em.” Nói xong, hắn lại chớp mắt mấy cái, giọng điệu trêu chọc, “Anh trai ruột.”
Đột nhiên, Mạc Bắc cảm thấy da gà nổi cả toàn thân, trong lồng ngực không hiểu sao có cảm giác sợ hãi dâng lên, cậu vô thức muốn quay người chạy trốn, nhưng còn chưa kịp động đậy, đầu vai bất chợt đau lên kịch liệt, ngay cả đầu óc cũng trở nên trống rỗng, toàn bộ xung quanh tức khắc mơ màng.
Trong nháy mắt, dường như cậu nhìn thấy một thiếu niên áo đen bước ra từ cửa biệt thự, ánh mắt ngay lúc thấy cậu vô cùng mừng rỡ và kích động. Thiếu niên càng chạy đến gần, âm thanh bên tai cũng ngày càng lớn, “Tiểu, Bắc.”
Mạc Bắc đờ đẫn đứng yên, đầu óc trống rỗng, đồng tử không hề có tiêu cự, chỉ mơ màng trông thấy thiếu niên đưa tay ra, ôm chặt lấy cậu, qua thật lâu sau, tựa như đã bình ổn lại tâm trạng kích động, buông cậu ra nhưng lại nắm chặt lấy bàn tay của cậu, “Tất cả đã kết thúc, Tiểu Bắc, kết thúc rồi.”
Mạc Bắc ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn vào nụ cười của thiếu niên kia, vô thức khẽ gật đầu theo.
“Đi theo anh.”
Mạc Bắc cảm giác mình được thiếu niên này nắm tay, bước từng bước đến biệt thự. Mọi thứ trước mặt đều mờ ảo, âm thanh cũng trôi dạt, cậu máy móc bước đi, cùng với đám người trước mặt từ từ đi vào một căn phòng trắng xóa.
Đột nhiên, cả người như bị rơi xuống một vực sâu, trước mặt hoàn toàn tối đen, Mạc Bắc cảm thấy đầu óc mình giống như bị ai đó mở ra, từng mảng ký ức điên cuồng tràn vào trong đầu.
‘A Lẫm, em cải trang thành Hạ Vũ rồi giết Lăng Diệc Nhiên, sau đó chụp lại hiện trường, nhớ chụp rõ khuôn mặt.’ Giọng nói của Hạng Khôn vang lên từ nơi sâu nhất trong tâm trí.
‘Tiểu Bắc, đến khi A Lẫm dẫn người của Đằng Lăng đến thung lũng, em hãy thả chất độc lần trước điều chế được vào trong nước… Đúng, tận dụng khoảng thời gian đưa Tiểu Ý đến trường.”
‘A Lẫm, đến lúc đó anh sẽ dẫn cho Hoắc Kiêu điều tra ra hung thủ giết Hoắc Lam là người của Đằng Lăng, nhiệm vụ của em là phải chuyển toàn bộ số thuốc phiện kia ra ngoài, chờ cảnh sát đến là được.”
‘Tiểu Bắc, cho độc này vào trong thức ăn của Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu sẽ tìm Tiểu Ý trò chuyện một chút, em nhân cơ hội đó lẻn bỏ vào.”
‘A Lẫm, khi cảnh sát đến rồi, không cần nói gì cả, trực tiếp nổ súng bắn vào cảnh sát… Đúng vậy, bắn chết vài người, châm lửa cho hai bên đấu nhau, miễn là có cảnh sát chết, Hoắc Kiêu và Đằng Lăng chắc chắn xong đời.’
‘Tiểu Bắc, chiếc hộp đen này trước mắt cứ để chỗ em, đây là ổ nhớ ghi lại giao dịch thuốc phiện mười năm nay của Hoắc gia, nắm được thứ này, Hoắc gia chỉ có thể nghe theo sắp đặt của chúng ta.’
Đây… là gì?
Mạc Bắc cảm giác đầu mình đau như muốn vỡ tung ra, cậu ôm chặt lấy đầu của mình, chịu không được đập mạnh về phía trước. Trái tim dường như bởi vì hoảng sợ mà run lên bần bật, một cơn hoảng loạn chưa từng có vỡ òa ra từ đáy tim, cậu hít thở dồn dập, toàn thân run rẩy dữ dội.
Không… Không…
Đừng cho tôi xem nữa… Đừng cho tôi nhìn thấy những thứ này…
‘Tiểu Bắc, cha mẹ chúng ta bị người của Hoắc gia đòi nợ giết chết, giết Hoắc Kiêu, không chỉ là trả ơn, mà còn là báo thù. Vì vậy em phải giúp anh, giúp anh và Hạng đại ca, em phải giúp bọn anh…’
Không muốn…
‘Ca ca, Mạc Bắc ca ca, hôm nay thầy Thiên khen em là thiên tài đó, cả lớp chỉ có một mình em giải toán được điểm tối đa, há há!’
‘Mạc Bắc ca ca, anh dẫn em ra ngoài chơi đi, ở nhà chán lắm, em muốn đi vào rừng bắt thỏ!’
‘Mạc Bắc ca ca, ông ngoại muốn tìm em nói chuyện, anh đi chung với em không?’
‘Em sẽ không cho anh rời xa em, anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi rồi…’
‘Ca ca, em tin anh.’
Tiểu Ý…
‘Giết Hoắc Lam, tiêu diệt Hoắc gia, Tiểu Bắc, đây là việc chúng ta cần phải làm.’
Dừng… Dừng lại, dừng lại!
“Dừng!!”
Mạc Bắc cảm thấy trong lồng ngực trào lên cơn đau mãnh liệt, máu tươi phun ra chảy dọc xuống theo khóe miệng. Cậu sực mở mắt, trông thấy A Lẫm rút tay về, giữa ngón tay thon dài có kẹp một tấm phiến rất nhỏ, còn đầu vai của cậu đang chảy ra một đường máu tươi. A Lẫm thấy Mạc Bắc đã tỉnh, vội vàng cúi người xoa đầu vai chảy máu của cậu, sau đó ngồi xuống bên giường nắm chặt lấy bàn tay của cậu.
“Tiểu Bắc.”
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn ánh mắt đau lòng của A Lẫm, qua một lúc lâu, cậu nghe được âm giọng khàn ngơ ngác của mình phát ra, “Ca…”
A Lẫm khẽ run lên, một lúc sau mới cúi người, cẩn thận ôm cậu vào lòng, giọng cũng nghẹn ngào, “Tiểu Bắc, anh xin lỗi, để em phải chịu khổ.”
Một đống hình ảnh cùng âm thanh luẩn quẩn đồng thời ở trong đầu Mạc Bắc, bỗng nhiên trong nháy mắt, tất cả đoạn ký ức đều ngừng lại, cả người, bất chợt cứng đờ.
“Em…” Cậu thì thào, nỗi sợ hãi trong lòng khiến cậu không thể nói ra lời, bàn tay cậu run rẩy níu lấy tay áo của A Lẫm, giọng cũng run run, “Em… Em đã giết người? Em giết người? Ca, em không phải…”
A Lẫm ôm ghì lấy cậu, vỗ về lưng của đối phương, đợi cho Mạc Bắc rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút, hắn mới ngồi thẳng lên, lặng lẽ nhìn vào cậu. Mạc Bắc cảm thấy đầu mình hỗn loạn vô cùng, nhưng chỉ rõ ràng một tiếng gọi duy nhất, mang theo âm điệu ngây ngô, lẫn với tiếng cười vui vẻ, từng lần một gọi cậu là ca ca.
Cổ họng đau đớn dữ dội, Mạc Bắc cắn chặt răng, cố gắng phát ra âm thanh, “Tại sao… Em lại mất trí nhớ?”
A Lẫm im lặng một lúc lâu, khẽ khàn trả lời tất cả nghi vấn của cậu, “Anh nằm vùng tại Đằng Lăng, em nằm vùng bên cạnh Tiểu Ý, đây là kế hoạch của Hạng đại ca, thế nhưng về sau… Em thật sự thương Tiểu Ý, không chịu nghe lời bọn anh, không muốn làm tổn thương nó… Vậy nên, anh chỉ còn cách thôi miên em.”
Mạc Bắc run người, siết chặt bàn tay.
“Nhưng thuật thôi miên làm nhiều lần, sẽ gây ra tác dụng phụ, anh chỉ mới biết được điều này sau khi em bị mất trí nhớ… Đại não thường xuyên bị cưỡng chế thôi miên, nên dẫn đến tình trạng em quên chuyện trước đây, hoàn toàn mất trí nhớ. Nhưng thành công đã ở ngay trước mắt, anh thật sự… Thật sự không thể từ bỏ ngay lúc này…” A lẫm cắn răng, gục đầu xuống, “Anh xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy…”
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn tấm phiến nhỏ trong tay của A Lẫm, cuối cùng cũng hiểu được. Vật dẫn dùng để thôi miên đã được lấy ra khỏi cơ thể cậu, cho nên trí nhớ của cậu mói được phục hồi…
Hóa ra, tất cả mọi chuyện thật sự do cậu làm, hóa ra ngay từ ban đầu… Cậu thật sự tiếp tay sát hại cả nhà Hoắc gia…
Mạc Bắc cảm thấy tim mình co rút càng thêm điên cuồng, cậu chật vật đứng lên, nắm chặt lấy tay áo A Lẫm, hô hấp trở nên dồn dập, “Tiểu Ý đâu? Các anh… các anh làm gì nó rồi? Giết rồi? Các anh giết nó luôn rồi sao?!”
Mạc Lẫm nhìn vẻ mặt cấp bách của em trai mình, một lúc sau mới lắc đầu, “Dù sao nó cũng là con ruột của Hạng đại ca, anh ấy dù có hận Hoắc Lam, cũng sẽ không giết con của mình…”
Mạc Bắc hoàn toàn không quan tâm tại sao Hạng Khôn lại hận Hoắc Lam, trong đầu cậu giờ chỉ còn có đứa bé, “Vậy Tiểu Ý đâu? Nó ở đâu?”
A Lẫm nhìn cậu một lát, cuối cùng thở dài, “Trong vườn hoa, trước mộ Hoắc Lam.”
Mạc Bắc vô thần thả tay Mạc Lẫm ra, ánh mắt sững sờ, giống như hoàn toàn mê man. Qua một lúc lâu sau, cậu xoay người, không nhìn lại Mạc Lẫm, nhấc từng bước chân cứng ngắc, chậm chạp đi ra khỏi phòng.
***
Xơ xác tiều tụy trong đêm mưa to gió lớn, Mạc Bắc để mặc cho mưa tạt ướt toàn thân, cứng ngắc bước từng bước một đến chỗ ngôi mộ hoang vắng. Một bóng người nhỏ bé gầy gò lặng im đứng trước ngôi mộ, thời gian giống như đã ngừng lại xung quanh y, tấm lưng kia như muốn chìm lẫn trong đêm bão, mang theo một thứ âm trầm và lạnh lùng xa lạ.
Mạc Bắc đột nhiên không thể ngăn được run rẩy, đến cả bước chân cũng trở nên vô lực, cậu bước từng bước đến gần bóng lưng kia, loạng choạng, một bước nặng nề.
“Tiểu Ý…”
Hạng Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, gió lớn cuồn cuộn thổi bay vạt áo của nó, nước mưa chảy xuôi theo ngón tay nó nhỏ xuống lớp bùn đất trước bia mộ, đứa nhỏ lặng lẽ đứng đấy, không quay đầu lại, giọng nói không hề có cảm xúc trầm thấp vang lên.
“Anh quả nhiên không chết.”
Mạc Bắc cảm giác trái tim đau đến run rẩy, cậu muốn tiến lên một bước, nhưng cuối cùng vẫn không thể bước nổi bàn chân.
Giọng nói của Hạng Ý như mang theo lưỡi dao, từng nhát bổ nhào vào người cậu, “Mạc Bắc, anh thật lợi hại, anh, và cả Hạng Khôn, các người, đều rất lợi hại.”
“Tiểu Ý… Anh…”
Hạng Ý chậm rãi quay người lại, giống như âm giọng của y, bình tĩnh đến không có cảm xúc, chầm chậm như đang lăng trì trái tim của Mạc Bắc. Cậu nghe được giọng nói trầm khàn của y, từng chữ vô cùng rõ ràng chậm rãi vỡ vụn bên tai, “Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Âm giọng trầm thấp mơ hồ bị bao phủ trong màn mưa.
Nhưng Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim mình tức khắc ngưng trệ trong lồng ngực.
Hạng Ý nói xong, bước từng bước chậm rãi đi về phía cậu, sau đó lướt ngang qua, không quay đầu lại.
Trong đêm đen mưa bão, ngôi mộ trước mặt càng hiện lên cô quạnh lạ thường, giống như trong tim Mạc Bắc, thoáng cái cả thế giới đều hoàn toàn sụp đổ. Cậu đứng cứng đờ ở trong mưa, mặc kệ nước mưa chảy xuống ngấm vào miệng vết thương, mặc kệ đau đớn thấm nhập khắp toàn thân. Nhưng đau gì đây? Cậu gần như đã chết lặng, thứ cậu quý trọng, thứ cậu tưởng là sự thật, thứ cậu quan tâm trân quý, tất cả đều không còn.
Khoảng sân rộng lớn trước mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tiếng sét đánh lên rạch phá bầu trời, cắt ngang màn trời tối mù, Mạc Bắc đột nhiên rùng mình một cái, quay người chạy ra khỏi cổng biệt thự.
Tại sao… Có thể như vậy…
Tại sao người khiến y tan cửa nát nhà, lại là mình.
Tại sao những thứ mình trân trọng, những kỷ niệm quý giá kia… Toàn bộ đều là giả dối…
Tại sao lại như vậy…
Mạc Bắc không biết mình chạy bao lâu, toàn thân đau đớn mệt mỏi dường như là thứ duy nhất cứu vớt cậu, cậu không quan tâm mệt mỏi chạy như điên trong đêm mưa, mãi đến khi cạn kiệt hết chút sức lực cuối cùng, mới ngã nhào xuống vũng lầy.
Chín năm, cậu và đứa bé kia ở bên nhau chín năm trời. Rốt cuộc cậu cũng nhớ lại tất cả, những thứ đó, thế nhưng đều bị cậu tự tay phá hủy hết, hóa ra mọi thứ đều là giả dối.
Cậu nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nhịn không được cười lớn lên. Anh trai ruột, cha nuôi, hai người cậu tin tưởng nhất, cư nhiên cũng là người hủy hoại cuộc đời cậu… Hận sao? Hận gì đây? Báo thù, không sai, bọn họ là vì báo thù, không phải cậu cũng báo thù sao? Nhưng vì sao, rõ ràng là báo thù, tại sao trái tim lại đau điên cuồng đến như vậy?
Tiểu Ý…
Tiểu Ý…
Tiếng cười trong đêm mưa nghe đến thê lương dị thường, ông trời dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của cậu, từng tiếng sấm chớp nổ ầm ầm bên tai, Mạc Bắc cong khóe miệng, cười đến nỗi gần như ho ra máu.
“Oaa!!!’
Bỗng nhiên, một tiếng trẻ khóc vang lớn trong đêm mưa, hình như bị tiếng cười và tiếng sấm dọa sợ, khóc đến khan cả họng. Mạc Bắc bất chợt ngưng cười, chống người đứng lên đi về hướng phát ra tiếng khóc. Trên nền đất dơ bẩn bùn lầy bên cạnh, có một thân hình bé nhỏ đang ngồi co ro ở đó.
Một đứa bé, rất nhỏ, chừng khoảng năm sáu tuổi.
Bộ dáng run rẩy bất lực của đứa bé làm cho Mạc Bắc nhớ đến Tiểu Ý, giống như trong trí nhớ, gầy gò bé nhỏ, thích khóc muốn làm loạn.
Cậu loạng choạng đi đến chỗ đứa bé kia. Đứa nhỏ trông thấy gương mặt kinh khủng của Mạc Bắc thì sợ đến mức không thể lùi về sau, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, mặt kìm nén đến đỏ lên. Mạc Bắc vô thức dừng lại, chăm chú nhìn vào đứa nhỏ. Quần áo trên người đứa bé rách từng mảnh, giống như trẻ vô gia cư, không có nhà để về. Mạc Bắc cố gắng làm cho giọng mình trở nên êm dịu một chút, cậu thử tiến lên một bước, lại thêm một bước nữa, “Sao em lại… Ở đây một mình?”
Đứa nhỏ sợ hãi không dám động đậy, nhưng giọng nói của thiếu niên trước mặt rất ôn hòa, rất êm tai, trông giống như… Không phải người xấu, nó nuốt cổ họng một cáu, không trả lời, chỉ lo lắng nhìn về phía Mạc Bắc.
Mạc Bắc mơ hồ như nhìn thấy được Tiểu Ý. Lần đầu tiên trông thấy, đứa bé nhăn nhúm nho nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đó, vừa hoài nghi vừa hiếu kỳ, khiến cho cậu thoáng chốc liền thích nó.
Đôi mắt của đứa nhỏ này, sáng ngời như ngọc lưu ly, giống như Tiểu Ý… Không đúng, giống với Tiểu Ý khi xưa…
“Em chỉ có một mình sao? Hay bị lạc?”
Đứa nhỏ cắn môi, do dự nhìn Mạc Bắc. Đứa trẻ năm sáu tuổi, dường như tính cảnh giác cũng không cao, nó nhìn vào Mạc Bắc một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời, “Em không có nhà… Một mình…”
Quả nhiên, là một đứa trẻ vô gia cư.
Mạc Bắc lại bước gần thêm một chút, đứa nhỏ run rẩy, nhưng không lùi về sau, tuy đôi mắt vẫn còn cảnh giác, nhưng không còn sợ hãi giống như vừa rồi. Nó cắn môi mặc kệ cho Mạc Bắc đang đến gần mình, sau đó ngồi xuống trước mặt mình.
“Em tên gì?” Mạc Bắc gắng gượng mỉm cười, nhìn vào đôi mắt trong sáng của đứa bé.
Đứa nhỏ ngu ngơ nhìn thiếu niên ở trước mặt, người này trông rất thanh tú, ánh mắt vô cùng thanh khiết, khí chất quanh người cũng ôn hòa, đến cả giọng nói ân cần này cũng làm cho người nghe rất dễ chịu, khiến người khác cảm thấy quyến luyến. Nó ngơ ngác nhìn Mạc Bắc thật lâu, lưỡng lự một chút, sau đó Mạc Bắc trông thấy dường như đứa bé đã quyết định, cắn cắn môi, khẽ nói một câu.
“Em là Nhan Lập Khả.”
Ngay tức khắc, sấm nổ rền trời, Mạc Bắc trông thấy một đường sét rạch ngang phía chân trời, nổ tung tàn bạo.
Con hẻm yên tĩnh vắng lặng, bầu không khí nặng nề âm trầm. Dường như Đoàn Đoàn cảm giác được mùi không tốt, hướng về phía Mạc Bắc kêu ngao ngao, Mạc Bắc không có thời gian để ý đến nó, đem nó nhét vào trong áo của mình, cẩn thận bước từng bước đi đến cổng sắt của biệt thự Hoắc gia.
Ngày thường nơi này lúc nào cũng có bảo vệ, nhưng giờ phút này lại vắng vẻ không một bóng người. Mạc Bắc đi tới từng bước, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ. Cổng sắt bên ngoài biệt thự không khóa, Mạc Bắc nuốt cổ họng, rốt cuộc đưa tay đẩy cổng ra.
“Két.”
Vừa mới đẩy cửa ra, Mạc Bắc tức khắc cứng đờ, sững sờ nhìn về phía trước, bất chợt dừng chân lại.
Trước mặt là một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa biệt thự, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu. Bên cạnh người đó là một đứa bé xa lạ, đứa bé kia mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Bắc, hơi sợ hãi mà nắm lấy ống tay áo của người đàn ông kia. Hắn cúi đầu xoa đầu đứa nhỏ một cách yêu chiều, sau đó đứng thẳng lên dắt đứa nhỏ đi về phía Mạc Bắc.
Không biết tại sao, Mạc Bắc chợt vô thức lùi lại một bước, người kia nhìn vào cậu, dừng lại trước mặt cậu, bỗng nhiên giang hai tay ôm cậu vào trong lòng, giọng nói ôn hòa vang lên, “Tiểu Bắc, em không sao cả, thật tốt quá.”
Mạc Bắc ngây người ở trong vòng tay của hắn, Đoàn Đoàn đang trốn trong áo chợt chui đầu ra, trừng mắt hung ác về phía đối phương, gầm nhẹ một tiếng. Hắn bất ngờ, thả lỏng tay ra, Mạc Bắc đưa tay xoa dịu Đoàn Đoàn, khẽ hỏi, “Cha, cha… Về rồi sao?”
Hạng Khôn quan sát con sói nhỏ một chút, sau đó mỉm cười, “Ừ.”
Hắn kéo đứa bé kia đi về phía trước một bước, yêu thương nhìn vào nó, giọng nhẹ nhàng nói, “Tiểu Lê, đây là Mạc Bắc ca ca, ngoan, gọi ca ca đi.”
Đứa nhỏ hơi chút nhút nhát nhìn về Mạc Bắc, giọng rất nhỏ, “Chào Mạc Bắc ca ca…”
Mạc Bắc hoàn toàn không hiểu được tình huống này, nhìn chằm chằm vào đứa bé mà nhíu mày, “Là con ai đây?”
Hạng Khôn cười cười, một tay nắm tay đứa nhỏ, tay kia xoa tóc của Mạc Bắc, nghiêng người, “Vào đi, A Lẫm tìm em muốn điên luôn rồi.”
“A Lẫm?” Mạc Bắc sững sờ, sau khi suy nghĩ một chút thì nghi hoặc nhìn hắn, “Là kẻ phản bội Đằng Lăng?”
Hạng Khôn chợt cười ha ha, “Đúng vậy, chẳng qua, cũng là anh trai của em.” Nói xong, hắn lại chớp mắt mấy cái, giọng điệu trêu chọc, “Anh trai ruột.”
Đột nhiên, Mạc Bắc cảm thấy da gà nổi cả toàn thân, trong lồng ngực không hiểu sao có cảm giác sợ hãi dâng lên, cậu vô thức muốn quay người chạy trốn, nhưng còn chưa kịp động đậy, đầu vai bất chợt đau lên kịch liệt, ngay cả đầu óc cũng trở nên trống rỗng, toàn bộ xung quanh tức khắc mơ màng.
Trong nháy mắt, dường như cậu nhìn thấy một thiếu niên áo đen bước ra từ cửa biệt thự, ánh mắt ngay lúc thấy cậu vô cùng mừng rỡ và kích động. Thiếu niên càng chạy đến gần, âm thanh bên tai cũng ngày càng lớn, “Tiểu, Bắc.”
Mạc Bắc đờ đẫn đứng yên, đầu óc trống rỗng, đồng tử không hề có tiêu cự, chỉ mơ màng trông thấy thiếu niên đưa tay ra, ôm chặt lấy cậu, qua thật lâu sau, tựa như đã bình ổn lại tâm trạng kích động, buông cậu ra nhưng lại nắm chặt lấy bàn tay của cậu, “Tất cả đã kết thúc, Tiểu Bắc, kết thúc rồi.”
Mạc Bắc ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn vào nụ cười của thiếu niên kia, vô thức khẽ gật đầu theo.
“Đi theo anh.”
Mạc Bắc cảm giác mình được thiếu niên này nắm tay, bước từng bước đến biệt thự. Mọi thứ trước mặt đều mờ ảo, âm thanh cũng trôi dạt, cậu máy móc bước đi, cùng với đám người trước mặt từ từ đi vào một căn phòng trắng xóa.
Đột nhiên, cả người như bị rơi xuống một vực sâu, trước mặt hoàn toàn tối đen, Mạc Bắc cảm thấy đầu óc mình giống như bị ai đó mở ra, từng mảng ký ức điên cuồng tràn vào trong đầu.
‘A Lẫm, em cải trang thành Hạ Vũ rồi giết Lăng Diệc Nhiên, sau đó chụp lại hiện trường, nhớ chụp rõ khuôn mặt.’ Giọng nói của Hạng Khôn vang lên từ nơi sâu nhất trong tâm trí.
‘Tiểu Bắc, đến khi A Lẫm dẫn người của Đằng Lăng đến thung lũng, em hãy thả chất độc lần trước điều chế được vào trong nước… Đúng, tận dụng khoảng thời gian đưa Tiểu Ý đến trường.”
‘A Lẫm, đến lúc đó anh sẽ dẫn cho Hoắc Kiêu điều tra ra hung thủ giết Hoắc Lam là người của Đằng Lăng, nhiệm vụ của em là phải chuyển toàn bộ số thuốc phiện kia ra ngoài, chờ cảnh sát đến là được.”
‘Tiểu Bắc, cho độc này vào trong thức ăn của Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu sẽ tìm Tiểu Ý trò chuyện một chút, em nhân cơ hội đó lẻn bỏ vào.”
‘A Lẫm, khi cảnh sát đến rồi, không cần nói gì cả, trực tiếp nổ súng bắn vào cảnh sát… Đúng vậy, bắn chết vài người, châm lửa cho hai bên đấu nhau, miễn là có cảnh sát chết, Hoắc Kiêu và Đằng Lăng chắc chắn xong đời.’
‘Tiểu Bắc, chiếc hộp đen này trước mắt cứ để chỗ em, đây là ổ nhớ ghi lại giao dịch thuốc phiện mười năm nay của Hoắc gia, nắm được thứ này, Hoắc gia chỉ có thể nghe theo sắp đặt của chúng ta.’
Đây… là gì?
Mạc Bắc cảm giác đầu mình đau như muốn vỡ tung ra, cậu ôm chặt lấy đầu của mình, chịu không được đập mạnh về phía trước. Trái tim dường như bởi vì hoảng sợ mà run lên bần bật, một cơn hoảng loạn chưa từng có vỡ òa ra từ đáy tim, cậu hít thở dồn dập, toàn thân run rẩy dữ dội.
Không… Không…
Đừng cho tôi xem nữa… Đừng cho tôi nhìn thấy những thứ này…
‘Tiểu Bắc, cha mẹ chúng ta bị người của Hoắc gia đòi nợ giết chết, giết Hoắc Kiêu, không chỉ là trả ơn, mà còn là báo thù. Vì vậy em phải giúp anh, giúp anh và Hạng đại ca, em phải giúp bọn anh…’
Không muốn…
‘Ca ca, Mạc Bắc ca ca, hôm nay thầy Thiên khen em là thiên tài đó, cả lớp chỉ có một mình em giải toán được điểm tối đa, há há!’
‘Mạc Bắc ca ca, anh dẫn em ra ngoài chơi đi, ở nhà chán lắm, em muốn đi vào rừng bắt thỏ!’
‘Mạc Bắc ca ca, ông ngoại muốn tìm em nói chuyện, anh đi chung với em không?’
‘Em sẽ không cho anh rời xa em, anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi rồi…’
‘Ca ca, em tin anh.’
Tiểu Ý…
‘Giết Hoắc Lam, tiêu diệt Hoắc gia, Tiểu Bắc, đây là việc chúng ta cần phải làm.’
Dừng… Dừng lại, dừng lại!
“Dừng!!”
Mạc Bắc cảm thấy trong lồng ngực trào lên cơn đau mãnh liệt, máu tươi phun ra chảy dọc xuống theo khóe miệng. Cậu sực mở mắt, trông thấy A Lẫm rút tay về, giữa ngón tay thon dài có kẹp một tấm phiến rất nhỏ, còn đầu vai của cậu đang chảy ra một đường máu tươi. A Lẫm thấy Mạc Bắc đã tỉnh, vội vàng cúi người xoa đầu vai chảy máu của cậu, sau đó ngồi xuống bên giường nắm chặt lấy bàn tay của cậu.
“Tiểu Bắc.”
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn ánh mắt đau lòng của A Lẫm, qua một lúc lâu, cậu nghe được âm giọng khàn ngơ ngác của mình phát ra, “Ca…”
A Lẫm khẽ run lên, một lúc sau mới cúi người, cẩn thận ôm cậu vào lòng, giọng cũng nghẹn ngào, “Tiểu Bắc, anh xin lỗi, để em phải chịu khổ.”
Một đống hình ảnh cùng âm thanh luẩn quẩn đồng thời ở trong đầu Mạc Bắc, bỗng nhiên trong nháy mắt, tất cả đoạn ký ức đều ngừng lại, cả người, bất chợt cứng đờ.
“Em…” Cậu thì thào, nỗi sợ hãi trong lòng khiến cậu không thể nói ra lời, bàn tay cậu run rẩy níu lấy tay áo của A Lẫm, giọng cũng run run, “Em… Em đã giết người? Em giết người? Ca, em không phải…”
A Lẫm ôm ghì lấy cậu, vỗ về lưng của đối phương, đợi cho Mạc Bắc rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút, hắn mới ngồi thẳng lên, lặng lẽ nhìn vào cậu. Mạc Bắc cảm thấy đầu mình hỗn loạn vô cùng, nhưng chỉ rõ ràng một tiếng gọi duy nhất, mang theo âm điệu ngây ngô, lẫn với tiếng cười vui vẻ, từng lần một gọi cậu là ca ca.
Cổ họng đau đớn dữ dội, Mạc Bắc cắn chặt răng, cố gắng phát ra âm thanh, “Tại sao… Em lại mất trí nhớ?”
A Lẫm im lặng một lúc lâu, khẽ khàn trả lời tất cả nghi vấn của cậu, “Anh nằm vùng tại Đằng Lăng, em nằm vùng bên cạnh Tiểu Ý, đây là kế hoạch của Hạng đại ca, thế nhưng về sau… Em thật sự thương Tiểu Ý, không chịu nghe lời bọn anh, không muốn làm tổn thương nó… Vậy nên, anh chỉ còn cách thôi miên em.”
Mạc Bắc run người, siết chặt bàn tay.
“Nhưng thuật thôi miên làm nhiều lần, sẽ gây ra tác dụng phụ, anh chỉ mới biết được điều này sau khi em bị mất trí nhớ… Đại não thường xuyên bị cưỡng chế thôi miên, nên dẫn đến tình trạng em quên chuyện trước đây, hoàn toàn mất trí nhớ. Nhưng thành công đã ở ngay trước mắt, anh thật sự… Thật sự không thể từ bỏ ngay lúc này…” A lẫm cắn răng, gục đầu xuống, “Anh xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy…”
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn tấm phiến nhỏ trong tay của A Lẫm, cuối cùng cũng hiểu được. Vật dẫn dùng để thôi miên đã được lấy ra khỏi cơ thể cậu, cho nên trí nhớ của cậu mói được phục hồi…
Hóa ra, tất cả mọi chuyện thật sự do cậu làm, hóa ra ngay từ ban đầu… Cậu thật sự tiếp tay sát hại cả nhà Hoắc gia…
Mạc Bắc cảm thấy tim mình co rút càng thêm điên cuồng, cậu chật vật đứng lên, nắm chặt lấy tay áo A Lẫm, hô hấp trở nên dồn dập, “Tiểu Ý đâu? Các anh… các anh làm gì nó rồi? Giết rồi? Các anh giết nó luôn rồi sao?!”
Mạc Lẫm nhìn vẻ mặt cấp bách của em trai mình, một lúc sau mới lắc đầu, “Dù sao nó cũng là con ruột của Hạng đại ca, anh ấy dù có hận Hoắc Lam, cũng sẽ không giết con của mình…”
Mạc Bắc hoàn toàn không quan tâm tại sao Hạng Khôn lại hận Hoắc Lam, trong đầu cậu giờ chỉ còn có đứa bé, “Vậy Tiểu Ý đâu? Nó ở đâu?”
A Lẫm nhìn cậu một lát, cuối cùng thở dài, “Trong vườn hoa, trước mộ Hoắc Lam.”
Mạc Bắc vô thần thả tay Mạc Lẫm ra, ánh mắt sững sờ, giống như hoàn toàn mê man. Qua một lúc lâu sau, cậu xoay người, không nhìn lại Mạc Lẫm, nhấc từng bước chân cứng ngắc, chậm chạp đi ra khỏi phòng.
***
Xơ xác tiều tụy trong đêm mưa to gió lớn, Mạc Bắc để mặc cho mưa tạt ướt toàn thân, cứng ngắc bước từng bước một đến chỗ ngôi mộ hoang vắng. Một bóng người nhỏ bé gầy gò lặng im đứng trước ngôi mộ, thời gian giống như đã ngừng lại xung quanh y, tấm lưng kia như muốn chìm lẫn trong đêm bão, mang theo một thứ âm trầm và lạnh lùng xa lạ.
Mạc Bắc đột nhiên không thể ngăn được run rẩy, đến cả bước chân cũng trở nên vô lực, cậu bước từng bước đến gần bóng lưng kia, loạng choạng, một bước nặng nề.
“Tiểu Ý…”
Hạng Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, gió lớn cuồn cuộn thổi bay vạt áo của nó, nước mưa chảy xuôi theo ngón tay nó nhỏ xuống lớp bùn đất trước bia mộ, đứa nhỏ lặng lẽ đứng đấy, không quay đầu lại, giọng nói không hề có cảm xúc trầm thấp vang lên.
“Anh quả nhiên không chết.”
Mạc Bắc cảm giác trái tim đau đến run rẩy, cậu muốn tiến lên một bước, nhưng cuối cùng vẫn không thể bước nổi bàn chân.
Giọng nói của Hạng Ý như mang theo lưỡi dao, từng nhát bổ nhào vào người cậu, “Mạc Bắc, anh thật lợi hại, anh, và cả Hạng Khôn, các người, đều rất lợi hại.”
“Tiểu Ý… Anh…”
Hạng Ý chậm rãi quay người lại, giống như âm giọng của y, bình tĩnh đến không có cảm xúc, chầm chậm như đang lăng trì trái tim của Mạc Bắc. Cậu nghe được giọng nói trầm khàn của y, từng chữ vô cùng rõ ràng chậm rãi vỡ vụn bên tai, “Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Âm giọng trầm thấp mơ hồ bị bao phủ trong màn mưa.
Nhưng Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim mình tức khắc ngưng trệ trong lồng ngực.
Hạng Ý nói xong, bước từng bước chậm rãi đi về phía cậu, sau đó lướt ngang qua, không quay đầu lại.
Trong đêm đen mưa bão, ngôi mộ trước mặt càng hiện lên cô quạnh lạ thường, giống như trong tim Mạc Bắc, thoáng cái cả thế giới đều hoàn toàn sụp đổ. Cậu đứng cứng đờ ở trong mưa, mặc kệ nước mưa chảy xuống ngấm vào miệng vết thương, mặc kệ đau đớn thấm nhập khắp toàn thân. Nhưng đau gì đây? Cậu gần như đã chết lặng, thứ cậu quý trọng, thứ cậu tưởng là sự thật, thứ cậu quan tâm trân quý, tất cả đều không còn.
Khoảng sân rộng lớn trước mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tiếng sét đánh lên rạch phá bầu trời, cắt ngang màn trời tối mù, Mạc Bắc đột nhiên rùng mình một cái, quay người chạy ra khỏi cổng biệt thự.
Tại sao… Có thể như vậy…
Tại sao người khiến y tan cửa nát nhà, lại là mình.
Tại sao những thứ mình trân trọng, những kỷ niệm quý giá kia… Toàn bộ đều là giả dối…
Tại sao lại như vậy…
Mạc Bắc không biết mình chạy bao lâu, toàn thân đau đớn mệt mỏi dường như là thứ duy nhất cứu vớt cậu, cậu không quan tâm mệt mỏi chạy như điên trong đêm mưa, mãi đến khi cạn kiệt hết chút sức lực cuối cùng, mới ngã nhào xuống vũng lầy.
Chín năm, cậu và đứa bé kia ở bên nhau chín năm trời. Rốt cuộc cậu cũng nhớ lại tất cả, những thứ đó, thế nhưng đều bị cậu tự tay phá hủy hết, hóa ra mọi thứ đều là giả dối.
Cậu nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nhịn không được cười lớn lên. Anh trai ruột, cha nuôi, hai người cậu tin tưởng nhất, cư nhiên cũng là người hủy hoại cuộc đời cậu… Hận sao? Hận gì đây? Báo thù, không sai, bọn họ là vì báo thù, không phải cậu cũng báo thù sao? Nhưng vì sao, rõ ràng là báo thù, tại sao trái tim lại đau điên cuồng đến như vậy?
Tiểu Ý…
Tiểu Ý…
Tiếng cười trong đêm mưa nghe đến thê lương dị thường, ông trời dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của cậu, từng tiếng sấm chớp nổ ầm ầm bên tai, Mạc Bắc cong khóe miệng, cười đến nỗi gần như ho ra máu.
“Oaa!!!’
Bỗng nhiên, một tiếng trẻ khóc vang lớn trong đêm mưa, hình như bị tiếng cười và tiếng sấm dọa sợ, khóc đến khan cả họng. Mạc Bắc bất chợt ngưng cười, chống người đứng lên đi về hướng phát ra tiếng khóc. Trên nền đất dơ bẩn bùn lầy bên cạnh, có một thân hình bé nhỏ đang ngồi co ro ở đó.
Một đứa bé, rất nhỏ, chừng khoảng năm sáu tuổi.
Bộ dáng run rẩy bất lực của đứa bé làm cho Mạc Bắc nhớ đến Tiểu Ý, giống như trong trí nhớ, gầy gò bé nhỏ, thích khóc muốn làm loạn.
Cậu loạng choạng đi đến chỗ đứa bé kia. Đứa nhỏ trông thấy gương mặt kinh khủng của Mạc Bắc thì sợ đến mức không thể lùi về sau, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, mặt kìm nén đến đỏ lên. Mạc Bắc vô thức dừng lại, chăm chú nhìn vào đứa nhỏ. Quần áo trên người đứa bé rách từng mảnh, giống như trẻ vô gia cư, không có nhà để về. Mạc Bắc cố gắng làm cho giọng mình trở nên êm dịu một chút, cậu thử tiến lên một bước, lại thêm một bước nữa, “Sao em lại… Ở đây một mình?”
Đứa nhỏ sợ hãi không dám động đậy, nhưng giọng nói của thiếu niên trước mặt rất ôn hòa, rất êm tai, trông giống như… Không phải người xấu, nó nuốt cổ họng một cáu, không trả lời, chỉ lo lắng nhìn về phía Mạc Bắc.
Mạc Bắc mơ hồ như nhìn thấy được Tiểu Ý. Lần đầu tiên trông thấy, đứa bé nhăn nhúm nho nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đó, vừa hoài nghi vừa hiếu kỳ, khiến cho cậu thoáng chốc liền thích nó.
Đôi mắt của đứa nhỏ này, sáng ngời như ngọc lưu ly, giống như Tiểu Ý… Không đúng, giống với Tiểu Ý khi xưa…
“Em chỉ có một mình sao? Hay bị lạc?”
Đứa nhỏ cắn môi, do dự nhìn Mạc Bắc. Đứa trẻ năm sáu tuổi, dường như tính cảnh giác cũng không cao, nó nhìn vào Mạc Bắc một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời, “Em không có nhà… Một mình…”
Quả nhiên, là một đứa trẻ vô gia cư.
Mạc Bắc lại bước gần thêm một chút, đứa nhỏ run rẩy, nhưng không lùi về sau, tuy đôi mắt vẫn còn cảnh giác, nhưng không còn sợ hãi giống như vừa rồi. Nó cắn môi mặc kệ cho Mạc Bắc đang đến gần mình, sau đó ngồi xuống trước mặt mình.
“Em tên gì?” Mạc Bắc gắng gượng mỉm cười, nhìn vào đôi mắt trong sáng của đứa bé.
Đứa nhỏ ngu ngơ nhìn thiếu niên ở trước mặt, người này trông rất thanh tú, ánh mắt vô cùng thanh khiết, khí chất quanh người cũng ôn hòa, đến cả giọng nói ân cần này cũng làm cho người nghe rất dễ chịu, khiến người khác cảm thấy quyến luyến. Nó ngơ ngác nhìn Mạc Bắc thật lâu, lưỡng lự một chút, sau đó Mạc Bắc trông thấy dường như đứa bé đã quyết định, cắn cắn môi, khẽ nói một câu.
“Em là Nhan Lập Khả.”
Ngay tức khắc, sấm nổ rền trời, Mạc Bắc trông thấy một đường sét rạch ngang phía chân trời, nổ tung tàn bạo.
/100
|