Tuy không làm rối kỷ cương, nhưng hành vi không đúng đắn đối với tân thám hoa mà nói có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Quách đại nhân chưởng viện Hàn Lâm từ trước đến nay đều yêu thích nhân tài, đối với Đông Sinh là một tài tử xuất thân bình dân, vốn muốn bồi dưỡng đi lên, chẳng ngờ lại xảy ra chuyện này, dù ông không tình nguyện nhưng chắc chắn con đường làm quan trong triều của Đông Sinh đã bị chặt đứt.
Đông Sinh thực ra cũng không hề hứng thú với việc làm quan, nếu không phải bởi vì Tần Châu Ngọc thì chàng tình nguyện về quê làm văn thư hoặc tiên sinh dạy học. Cũng sẽ ít gặp phải loại chuyện loạn thất bát tao này.
Nhưng thế nào thì chuyện xấu nhất cũng đến rồi, không phải là Hàn Lâm viện, mà là Tần gia.
Tần Quý Hoàn đuổi theo phụ thân và các ca ca đến quân doanh Tần gia, sau khi xử lý công việc xong liền một năm một mười nói rõ chuyện của Tần Châu Ngọc và Đông Sinh.
Lão Hầu gia cùng đại ca Tần gia đương nhiên là vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ. Cũng may Tần Quý Hoàn nói chuyện cũng có chút kỹ xảo, phần lớn trách nhiệm đều đẩy lên đầu tiểu muội nhà mình, hơn nữa ấn tượng của bọn họ đối với Đông Sinh vốn không tệ, khiêm tốn an ổn, tuy xuất thân bình dân nhưng lại dựa vào thực lực chính mình mà thi được thám hoa, chuyện này đúng là không dễ, nếu làm con rể nhà ai cũng đều là chuyện tốt. Nhưng hai nhà Tần Cố đã sớm kết thân, mà Tiểu Ngọc cùng Đông Sinh thành thân lại không có cha mẹ chi môi, thật sự là danh bất chính ngôn bất thuận.
Bất mãn thì bất mãn, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, hơn nữa con rể muội phu lại ở ngay dưới mí mắt, muốn phủ nhận cũng không được.
Phụ tử Tần gia tiêu hóa tin tức này xong, lập tức lên đường thúc ngựa trở về, muốn làm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Không ngờ, còn chưa trở lại kinh thành thì đã nghe được chuyện xấu của thám hoa lang.
Tần Quý Hoàn thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên, phụ thân với đại ca vốn nóng tính, nghe được lời đồn này vốn đã nhận định Đông Sinh trong lòng, thoáng một cái liền muốn hung hăng xiên một trận.
Thúc ngựa trở lại Tần Hầu phủ, Tần Bá Tùng không thấy muội muội ở trong phủ, lập tức hỏi Tần Quý Hoàn chỗ ở của Đông Sinh, mang theo vài tên thị vệ, vội vàng tìm đến quán rượu của Trương Cẩn.
Một đoàn người kéo vào hậu viện, Tần Châu Ngọc còn đang tựa vào bả vai Đông Sinh nhìn chàng viết chữ, nghiễm nhiên không biết đại họa đang tới.
Tần Bá Tùng nhìn một màn trước mắt, hỏa khí bốc lên, từ từ đi đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh đồng thời ngẩng đầu lên, mới phát giác là đại ca Tần gia, hai người hiển nhiên đều có chút ngoài ý muốn.
Vẫn là Đông Sinh phản ứng nhanh, mau chóng đứng dậy, hướng Tần Bá Tùng hành lễ.
Nào biết Tần Bá Tùng đứng lại, chỉ xùy lạnh một tiếng, không đáp lại chàng, lỗ mũi hừ một tiếng không lành: “Đại danh đỉnh đỉnh thám hoa lang, Tần mỗ không dám.”
Đông Sinh có chút nhíu mày, ngờ ngợ chuyện xấu của mình đã truyền đến tai vị tướng quân chính trực trước mắt này. Mà chuyện của chàng với Tiểu Ngọc, chắc hẳn Tần Quý Hoàn cũng đã nói cho đại ca Tần gia.
Đối mặt với người trước mắt này chưa chuẩn bị trước, nên dù Đông Sinh từ trước đến nay đều bình tĩnh thong dong cũng không khỏi có chút lo sợ.
“Đại ca, huynh sao vậy?” Tần Châu Ngọc đứng lên, đoán Tứ ca đã nói chuyện của mình, vội vàng khoác tay Đông Sinh, “Thư Ngốc là phu …”
Một chữ “quân” còn chưa kịp thốt ra đã bị Tần Bá Tùng to lớn một tay kéo ra, lướt qua bên cạnh Đông Sinh, hung ác nói “Ngươi còn biết liêm sỉ hay không? Còn chưa xuất giá đã dây dưa với nam tử khác.”
“Cái gì?” Tần Châu Ngọc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ đại ca vẫn chưa chấp nhận Đông Sinh?
Suy nghĩ này lại khiến lòng nàng quýnh lên, Tứ ca không dùng được, trông cậy vào một chút cũng không được, lại bán rẻ nàng mà không giúp đỡ nàng trước đại ca.
Nàng đang định kêu to phản bác, người đã bị Tần Bá Tùng khiêng lên trên vai, cũng không quay đầu mà đi thẳng ra bên ngoài.
Tần Châu Ngọc giãy dụa trên vai đại ca, trong miệng kêu gào: “Thư Ngốc.”
Đông Sinh bắt gặp thê tử của mình bị khiêng đi như con gà con, trong lòng không đành, muốn tiến lên ngăn cản lại bị vài tên thị vệ chặn lại.
Chàng đành đứng lại, nhìn theo bóng người đi xa, bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi Tần Châu Ngọc bị đại ca khiêng về nhà, được thả tự do liền hung hăng muốn phản kháng: “Đại ca, huynh làm cái gì vậy, huynh rõ ràng đã biết Thư Ngốc là tướng công của muội mà còn làm như vậy? Tuy chàng ấy xuất thân bình dân, nhưng đã dựa vào chính mình thi đậu thám hoa, so với mấy tên thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra mà ăn chơi trác táng, không biết tốt hơn bao nhiêu lần đâu.”
Tần Bá Tùng nộ khí chưa tan: “Thám hoa? Cũng thật có bản lĩnh nhỉ, có bản lĩnh cầm ngân phiếu đi hối lộ quan giám khảo.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, mới biết là do chuyện xấu này, vội vàng giải thích: “Việc kia không trách Thư Ngốc được, là muội bắt Trương Cẩn đi nghe ngóng tin tức, nào biết tên Trương Cẩn đần như vậy lại trực tiếp cầm ngân phiếu cho người ta.”
Tần Bán Tùng nghe xong lại càng nổi giận, ngón trỏ dí vào trán nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật sự bị quỷ ám rồi, còn nói giúp cái tên phẩm hạnh không đoan chính kia.”
Tần Châu Ngọc tức giận đến nhảy dựng lên: “Thư Ngốc không phải là người có phẩm hạnh không đoan chính.”
Lúc đang tranh cãi ầm ĩ, Tần lão Hầu gia đã đi tới, Tần Châu Ngọc thấy thế, lập tức chạy đến bên cạnh phụ thân: “Cha, cha cũng biết đúng không? Thư Ngốc là con rể của cha, chàng ấy rất tốt, thực sự tốt lắm, cha đừng tin những lời đồn kia.”
Lão Hầu gia lắc đầu, bộ dạng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành: “Tiểu Ngọc này! Con rời nhà đi một năm, bởi vì mất trí nhớ mới lập gia đình, cha cũng không còn gì để nói, nhưng con dù sao cũng là thiên kim Hầu phủ, giờ con cũng về nhà rồi, nếu như phu quân con gả đến không phải là người tốt, dù các con đã bái đường đã phu thê chi thực, phụ thân cũng không đồng ý đấy.”
Tần Châu Ngọc vẻ mặt cầu xin: “Các người đều không nói đạo lý.”
Tần Bá Tùng thấy tiểu muội nước mắt lã chã, lạnh lùng phân phó tiểu nhân: “Đưa tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta, không được đi đâu hết.”
Đợi Tần Châu Ngọc tức giận bỏ đi, Tần Quý Hoàn một mực đứng bên ngoài quan sát mới tiến lên, mở miệng: “Cha, đại ca, cho con nói một câu, cho dù vị Tống tiên sinh kia phẩm hạnh không tốt, nhưng dù sao Tiểu Ngọc cũng đã vợ chồng chi thực với người ta, mà bây giờ hắn cũng ở ngay trước mắt chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể coi như Tiểu Ngọc thất trinh là ngoài ý muốn mà tiếp tục gả nàng cho Cố gia được.”
Tần Bá Tùng tuy phẫn nộ nhưng điểm ấy về tình về lý thì vẫn suy nghĩ cẩn thận: “Quậy đến như vậy, gả cho Cố gia tất nhiên là không hợp tình hợp lý, vạn nhất truyền đi, Cố gia sẽ mất mặt mũi. Hơn nữa cho dù chúng ta không chấp nhận tên họ Tống kia, nhưng dù sao hắn vẫn là thám hoa lang, miễn cưỡng cũng xem như tên khắp thiên hạ. chúng ta cũng không thể thật sự lờ hắn đi. Huynh muốn nghĩ kỹ hơn…ít nhất cũng phải biết được rõ rốt cuộc Tiểu Ngọc cùng Thư Sinh kia đã xảy ra chuyện gì.”
“Kỳ thật đệ cảm thấy Tống tiên sinh không tệ. Lời đồn đại bên ngoài kia, chắc hẳn là theo như lời nói của Tiểu Ngọc.”
“Mặc kệ là thật hay giả, cũng không thể để hắn một kẻ thôn quê lại dễ dàng cưới được tiểu thư Hầu phủ nhà chúng ta như thế được.” Tần Bá Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, “Vừa nghĩ đến Tiểu Ngọc đần độn, u mê gả cho người khác, Khinh Châu lại không thể thành muội phu của ta, trong lòng ta không thể nào thích ứng được, chỉ muốn đem tên thư sinh chết tiệt kia xé nát.”
Quách đại nhân chưởng viện Hàn Lâm từ trước đến nay đều yêu thích nhân tài, đối với Đông Sinh là một tài tử xuất thân bình dân, vốn muốn bồi dưỡng đi lên, chẳng ngờ lại xảy ra chuyện này, dù ông không tình nguyện nhưng chắc chắn con đường làm quan trong triều của Đông Sinh đã bị chặt đứt.
Đông Sinh thực ra cũng không hề hứng thú với việc làm quan, nếu không phải bởi vì Tần Châu Ngọc thì chàng tình nguyện về quê làm văn thư hoặc tiên sinh dạy học. Cũng sẽ ít gặp phải loại chuyện loạn thất bát tao này.
Nhưng thế nào thì chuyện xấu nhất cũng đến rồi, không phải là Hàn Lâm viện, mà là Tần gia.
Tần Quý Hoàn đuổi theo phụ thân và các ca ca đến quân doanh Tần gia, sau khi xử lý công việc xong liền một năm một mười nói rõ chuyện của Tần Châu Ngọc và Đông Sinh.
Lão Hầu gia cùng đại ca Tần gia đương nhiên là vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ. Cũng may Tần Quý Hoàn nói chuyện cũng có chút kỹ xảo, phần lớn trách nhiệm đều đẩy lên đầu tiểu muội nhà mình, hơn nữa ấn tượng của bọn họ đối với Đông Sinh vốn không tệ, khiêm tốn an ổn, tuy xuất thân bình dân nhưng lại dựa vào thực lực chính mình mà thi được thám hoa, chuyện này đúng là không dễ, nếu làm con rể nhà ai cũng đều là chuyện tốt. Nhưng hai nhà Tần Cố đã sớm kết thân, mà Tiểu Ngọc cùng Đông Sinh thành thân lại không có cha mẹ chi môi, thật sự là danh bất chính ngôn bất thuận.
Bất mãn thì bất mãn, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, hơn nữa con rể muội phu lại ở ngay dưới mí mắt, muốn phủ nhận cũng không được.
Phụ tử Tần gia tiêu hóa tin tức này xong, lập tức lên đường thúc ngựa trở về, muốn làm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Không ngờ, còn chưa trở lại kinh thành thì đã nghe được chuyện xấu của thám hoa lang.
Tần Quý Hoàn thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên, phụ thân với đại ca vốn nóng tính, nghe được lời đồn này vốn đã nhận định Đông Sinh trong lòng, thoáng một cái liền muốn hung hăng xiên một trận.
Thúc ngựa trở lại Tần Hầu phủ, Tần Bá Tùng không thấy muội muội ở trong phủ, lập tức hỏi Tần Quý Hoàn chỗ ở của Đông Sinh, mang theo vài tên thị vệ, vội vàng tìm đến quán rượu của Trương Cẩn.
Một đoàn người kéo vào hậu viện, Tần Châu Ngọc còn đang tựa vào bả vai Đông Sinh nhìn chàng viết chữ, nghiễm nhiên không biết đại họa đang tới.
Tần Bá Tùng nhìn một màn trước mắt, hỏa khí bốc lên, từ từ đi đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh đồng thời ngẩng đầu lên, mới phát giác là đại ca Tần gia, hai người hiển nhiên đều có chút ngoài ý muốn.
Vẫn là Đông Sinh phản ứng nhanh, mau chóng đứng dậy, hướng Tần Bá Tùng hành lễ.
Nào biết Tần Bá Tùng đứng lại, chỉ xùy lạnh một tiếng, không đáp lại chàng, lỗ mũi hừ một tiếng không lành: “Đại danh đỉnh đỉnh thám hoa lang, Tần mỗ không dám.”
Đông Sinh có chút nhíu mày, ngờ ngợ chuyện xấu của mình đã truyền đến tai vị tướng quân chính trực trước mắt này. Mà chuyện của chàng với Tiểu Ngọc, chắc hẳn Tần Quý Hoàn cũng đã nói cho đại ca Tần gia.
Đối mặt với người trước mắt này chưa chuẩn bị trước, nên dù Đông Sinh từ trước đến nay đều bình tĩnh thong dong cũng không khỏi có chút lo sợ.
“Đại ca, huynh sao vậy?” Tần Châu Ngọc đứng lên, đoán Tứ ca đã nói chuyện của mình, vội vàng khoác tay Đông Sinh, “Thư Ngốc là phu …”
Một chữ “quân” còn chưa kịp thốt ra đã bị Tần Bá Tùng to lớn một tay kéo ra, lướt qua bên cạnh Đông Sinh, hung ác nói “Ngươi còn biết liêm sỉ hay không? Còn chưa xuất giá đã dây dưa với nam tử khác.”
“Cái gì?” Tần Châu Ngọc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ đại ca vẫn chưa chấp nhận Đông Sinh?
Suy nghĩ này lại khiến lòng nàng quýnh lên, Tứ ca không dùng được, trông cậy vào một chút cũng không được, lại bán rẻ nàng mà không giúp đỡ nàng trước đại ca.
Nàng đang định kêu to phản bác, người đã bị Tần Bá Tùng khiêng lên trên vai, cũng không quay đầu mà đi thẳng ra bên ngoài.
Tần Châu Ngọc giãy dụa trên vai đại ca, trong miệng kêu gào: “Thư Ngốc.”
Đông Sinh bắt gặp thê tử của mình bị khiêng đi như con gà con, trong lòng không đành, muốn tiến lên ngăn cản lại bị vài tên thị vệ chặn lại.
Chàng đành đứng lại, nhìn theo bóng người đi xa, bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi Tần Châu Ngọc bị đại ca khiêng về nhà, được thả tự do liền hung hăng muốn phản kháng: “Đại ca, huynh làm cái gì vậy, huynh rõ ràng đã biết Thư Ngốc là tướng công của muội mà còn làm như vậy? Tuy chàng ấy xuất thân bình dân, nhưng đã dựa vào chính mình thi đậu thám hoa, so với mấy tên thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra mà ăn chơi trác táng, không biết tốt hơn bao nhiêu lần đâu.”
Tần Bá Tùng nộ khí chưa tan: “Thám hoa? Cũng thật có bản lĩnh nhỉ, có bản lĩnh cầm ngân phiếu đi hối lộ quan giám khảo.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, mới biết là do chuyện xấu này, vội vàng giải thích: “Việc kia không trách Thư Ngốc được, là muội bắt Trương Cẩn đi nghe ngóng tin tức, nào biết tên Trương Cẩn đần như vậy lại trực tiếp cầm ngân phiếu cho người ta.”
Tần Bán Tùng nghe xong lại càng nổi giận, ngón trỏ dí vào trán nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật sự bị quỷ ám rồi, còn nói giúp cái tên phẩm hạnh không đoan chính kia.”
Tần Châu Ngọc tức giận đến nhảy dựng lên: “Thư Ngốc không phải là người có phẩm hạnh không đoan chính.”
Lúc đang tranh cãi ầm ĩ, Tần lão Hầu gia đã đi tới, Tần Châu Ngọc thấy thế, lập tức chạy đến bên cạnh phụ thân: “Cha, cha cũng biết đúng không? Thư Ngốc là con rể của cha, chàng ấy rất tốt, thực sự tốt lắm, cha đừng tin những lời đồn kia.”
Lão Hầu gia lắc đầu, bộ dạng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành: “Tiểu Ngọc này! Con rời nhà đi một năm, bởi vì mất trí nhớ mới lập gia đình, cha cũng không còn gì để nói, nhưng con dù sao cũng là thiên kim Hầu phủ, giờ con cũng về nhà rồi, nếu như phu quân con gả đến không phải là người tốt, dù các con đã bái đường đã phu thê chi thực, phụ thân cũng không đồng ý đấy.”
Tần Châu Ngọc vẻ mặt cầu xin: “Các người đều không nói đạo lý.”
Tần Bá Tùng thấy tiểu muội nước mắt lã chã, lạnh lùng phân phó tiểu nhân: “Đưa tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta, không được đi đâu hết.”
Đợi Tần Châu Ngọc tức giận bỏ đi, Tần Quý Hoàn một mực đứng bên ngoài quan sát mới tiến lên, mở miệng: “Cha, đại ca, cho con nói một câu, cho dù vị Tống tiên sinh kia phẩm hạnh không tốt, nhưng dù sao Tiểu Ngọc cũng đã vợ chồng chi thực với người ta, mà bây giờ hắn cũng ở ngay trước mắt chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể coi như Tiểu Ngọc thất trinh là ngoài ý muốn mà tiếp tục gả nàng cho Cố gia được.”
Tần Bá Tùng tuy phẫn nộ nhưng điểm ấy về tình về lý thì vẫn suy nghĩ cẩn thận: “Quậy đến như vậy, gả cho Cố gia tất nhiên là không hợp tình hợp lý, vạn nhất truyền đi, Cố gia sẽ mất mặt mũi. Hơn nữa cho dù chúng ta không chấp nhận tên họ Tống kia, nhưng dù sao hắn vẫn là thám hoa lang, miễn cưỡng cũng xem như tên khắp thiên hạ. chúng ta cũng không thể thật sự lờ hắn đi. Huynh muốn nghĩ kỹ hơn…ít nhất cũng phải biết được rõ rốt cuộc Tiểu Ngọc cùng Thư Sinh kia đã xảy ra chuyện gì.”
“Kỳ thật đệ cảm thấy Tống tiên sinh không tệ. Lời đồn đại bên ngoài kia, chắc hẳn là theo như lời nói của Tiểu Ngọc.”
“Mặc kệ là thật hay giả, cũng không thể để hắn một kẻ thôn quê lại dễ dàng cưới được tiểu thư Hầu phủ nhà chúng ta như thế được.” Tần Bá Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, “Vừa nghĩ đến Tiểu Ngọc đần độn, u mê gả cho người khác, Khinh Châu lại không thể thành muội phu của ta, trong lòng ta không thể nào thích ứng được, chỉ muốn đem tên thư sinh chết tiệt kia xé nát.”
/93
|