Lúc gà gáy kêu gọi bình minh sớm mai, Tần Châu Ngọc mới thong thả tỉnh lại. Lúc này trời vẫn còn chưa sáng rõ, nhưng trong màn đã có ánh sáng.
Nàng mở to mắt chớp vài cái, đầu óc thanh tỉnh nhớ lại chuyện tối qua. Rốt cuộc vẫn là người mới, không khỏi có vài phần ngượng ngùng. Lặng lẽ quay đầu qua, thấy mắt Đông Sinh vẫn nhắm chặt, bờ môi khẽ động, hô hấp đều đều trầm trầm. Trong lòng Tần Châu Ngọc không tự chủ được mà dâng lên một cỗ vui mừng.
Khóe miệng nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay họa lại lông mày Đông Sinh, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, như một tên trộm hướng chăn hỷ đỏ thẫm trên người, chậm rãi xốc lên một chút, lại rủ mắt xuống, trộm nhìn.
Cuối cùng có chút chột dạ, mơ hồ nhìn từ lồng ngực bóng bẩy của Đông Sinh đi xuống, ánh mắt còn chưa lướt qua phần bụng, liền vội vàng buông chăn xuống.
Chỉ là sau khi buông, lại không chịu nổi hiếu kỳ, một lần nữa mở chăn ra. Như thế đến mấy lần, Đông Sinh mệt nhọc đêm muộn, cũng rốt cuộc bị nàng nhiễu tỉnh lại.
Thấy Đông Sinh mở ta mắt nhìn, Tần Châu Ngọc vội vàng thu tay lại, nhắm mắt không nhúc nhích giả bộ ngủ.
Đông Sinh liếc thấy lông mi nàng động động, bất đắc dĩ cười cười, thò tay nhéo mũi nàng: “Ta đã là tướng công của nàng, muốn nhìn ta cũng không cần lén lút đâu.”
Tần Châu Ngọc gầm gừ mấy tiếng, lắc đầu thoát khỏi tay chàng, trừng mắt hỏi lại: “Ai muốn nhìn chàng, có biết xấu hổ hay không?”
“Vậy thì ta nhìn nàng có được không?” Nói xong, Đông Sinh thừa dịp nàng không chú ý, đột ngột đem chăn trên người toàn bộ vén lên.
Tần Châu Ngọc bị hành động này dọa sợ kêu lên một tiếng, vô thức giương nắm đấm, hướng đến người Đông Sinh. Đánh chàng vài cái, mới kịp phản ứng chính mình không có mảnh vải che thân, vội vàng ôm ngực che đi xuân quang trên người, thế nhưng che được bên trên, lại không che được bên dưới. Hoang mang rối loạn thẹn quá hóa giận một lúc, mới nhớ tới kéo chăn qua, bao lấy thân mình chặt chẽ, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài, vẫn không quên vặn lông mày tức giận mắng Đông Sinh đang cười đến rung ngực:” Thư sinh chết tiệt, đại sắc lang!”
Đông Sinh càng cười lợi hại, vốn với chuyện nam nữ, chàng từ trước đến nay đều tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, đêm động phòng hoa chúc là mượn chút rượu cả gan, mới thuận thuận lợi lợi. Hôm nay vừa tỉnh, nghĩ đến có thể thấy không được tự nhiên hay không, bị Tần Châu Ngọc quậy một trận như vậy, chàng còn đâu nhớ tới hai chữ ngượng ngùng. Ngay cả thân thể trần truồng lộ dưới nắng sớm, cũng không thấy bất ổn, ngược lại vui vẻ nhìn xem Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc mắng xong, mới nhìn đến cơ thể trơn bóng của Đông Sinh, vô thức liếc nhìn xuống phía dưới, mặt đỏ tía tai vội vàng che mắt, chỉ là giữa ngón tay lại có khe hở.
Đông Sinh phát hiện hành động mờ ám của nàng, dứt khoát đẩy ngón tay nàng ra, ghé vào bên tai nàng nói: “Nếu nàng muốn nhìn , ta thật sự không ngại đâu.”
“Ai muốn nhìn?” Tần Châu Ngọc vịt chết còn mạnh miệng, tay cũng buông ra, thân thể cứng ngắc, ngẩng đầu lên, một lát sau, cuối cùng không nhịn được, khẽ rũ mắt nhìn xuống, liếc nhìn đến bộ phận mình hiếu kỳ.
Thật lâu sau, chỉ nghe được tiếng nàng ấp úng không được tự nhiên mở miệng: “Xấu hổ chết mất thôi!”
Đông Sinh cười ha ha, cúi người tiến đến, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mà không được tự nhiên của nàng, tay lại dùng sức kéo chăn đang bọc lấy nàng, chui vào cùng nàng chặt chẽ kề nhau.
“Chàng…chàng làm gì thế?” Tần Châu Ngọc bị khóa miệng, kêu ô ô giãy dụa.
Đông Sinh cắn cắn tai nàng: “Nàng ghét bỏ nó xấu, nó không đồng ý, cho nên muốn trừng phạt nàng.”
Tần Châu Ngọc không thể tin nổi, người này ngày thường là một thư sinh cổ hủ, thế mà lại có hành vi phóng đãng như thế, khiến nàng cả người nóng lên, cảm thấy có chút khó xử, lại có chút khát vọng, chỉ có thể đánh hắn giả vờ oán hận mà kêu: “Ngươi tên đại sắc lang này, chàng thả ta ra!”
“Ta là tướng công của nàng, nàng là nương tử của ta, ta không phải là sắc lang.”
“Ai nha…Đau…Đau…chàng nhẹ một chút!”
“Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, ta thực sự thích nàng.”
“Ah! Thư sinh chết tiệt, ta thực sự chán ghét tên chết bầm nhà chàng!”
Nắng sớm kiều diễm, trong phòng tân hôn, tự nhiên là thỏa mãn vừa lòng.
“Đông Sinh…các con tỉnh chưa?”
Tiếng gọi ngoài cửa, khiến cho đôi nhân vật đang vui vẻ lại càng hoảng sợ, Đông Sinh vội vàng thu binh, đè nén thở dốc trả lời: “Có chuyện gì vậy? Nương.”
“À, vị Trương công tử kia nói phải về thành, hỏi các con có muố tiễn hắn hay không.”
Lại là tên Trương Cẩn này! Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi mà oán thầm, thực sự là tên không ngại chọc người khác khó chịu.
Tần Châu Ngọc lại không có điểm bất mẫn với Trương Cẩn, thấp giọng nói thầm: “Đi thì đi, không giữ hắn lại.”
Đông Sinh đang định đáp lại mẹ chàng, thì không ngờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cực lớn, cùng với tiếng Trương Cẩn vang lên:” Thư sinh, Tiểu Ngọc, ta phải đi rồi, các ngươi mau đến tiễn ta đi!”
Đông Sinh im lặng thở dài, chàng đáp: “Được rồi, ngươi chờ một chút, chúng ta lập tức tiễn ngươi đi.”
Ngoài cửa còn người đứng, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đều có chút ngượng ngùng, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, trên mặt mới khôi phục lại sắc thường.
Cửa mở, Trương Cẩn thấy hai người nắm tay vai kề vai, tuy là áo vải thường dân, lại vẫn là một đôi bích nhân, hơn nữa sau khi động phòng xuân quang đầy mặt, thật sự là chói lọi, so với chính mình, không khỏi hâm mộ ghen ghét.
Vì vậy mà không màng ăn đòn hướng lại gần Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc cô nương, nàng thực sự không cân nhắc đến việc lưu lạc kinh thành với ta? Ở đó cảnh đẹp phồn hoa vô vàn.”
Tần Châu Ngọc còn chưa trả lời, sắc mặt Đông Sinh đã không vui mà ho khan hai tiếng: “Tiểu Ngọc bây giờ đã là nương tử danh chính ngôn thuận của ta, mong rằng Trương công tử tự trọng.”
Trương Cẩn không để bụng mà khoát tay: “Biết rồi biết rồi, ta chỉ là muốn tìm bạn cùng đi kinh thành thôi, không có ý khác, không đi thì không đi.” Nói xong, lại hướng Đông Sinh, ra vẻ nghiêm túc, vỗ vỗ bờ vai chàng, “Cử nhân huynh, với tư cách là người từng trải, ta muốn nói với huynh mấy câu, kết hôn thực sự không phải là chuyện sáng suốt. Qua không lâu sau, huynh sẽ biết cái gì gọi là không có thiên lý, cái gì gọi là hối tiếc không kịp, cái gì gọi là hoa nhà không bằng hoa dại…Ai…Nàng sao lại đánh ta!”
Tần Châu Ngọc nổi giận đùng đùng chống eo: “Thư ngốc nhà ta sẽ không giống ngươi! Ta chính là bông hoa đẹp nhất của chàng. Tên họ Trương này, ngươi mau cút cho ta!”
Trương Cẩn trúng mấy nắm đấm, hầm hừ lui ra ngoài, vừa lui vừa thêm mắm dặm muối nói: “Kẻ đần, đến lúc đó thư ngốc nhà nàng tam thê tứ thiếp, nàng cũng đừng hối hận không đi kinh thành với ta. Đến lúc đó nếu nàng lại đến kinh thành, đừng trách ta không chứa chấp nàng.”
“Cút!” Tần Châu Ngọc gào lên giận dữ, vang tận mây xanh.
Trương Công Tử chỉ có thể than thở, ôm đầu chạy ra ngoài.
Thấy Trương Cẩn đã chạy ra sân nhỏ, Tần Châu Ngọc khoác lấy cánh tay Đông Sinh, nghiêng đầu hờn dỗi hỏi: “Thư ngốc, chàng nói ta có phải là bông hoa đẹp nhất của chàng không.”
Đông Sinh giả bộ cân nhắc: “Cái này…”
“Thư sinh chết tiệt, chàng còn vọng tưởng?” Lông mày Tần Châu Ngọc nhếch lên một cái, không khách khí mà ra sức véo chàng.
Đông Sinh vội vàng gật đầu nhận thua: “Ta cũng chỉ có một đóa hoa là nàng, sao so sánh được gì.”
“Khụ khụ.” Mẹ Đông Sinh bị gạt sang một bên hồi lâu, thật sự nhịn không được mà phá vỡ cảnh hai người liếc mắt đưa tình, ho hai tiếng.
Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc lúc này mới phản ứng kịp, có chút đỏ mặt, trăm miệng một lời gọi khẽ: “Nương.”
Mẹ Đông Sinh gật đầu, nhìn hai người vài lần, bỗng nhiên mở cửa, nhanh chóng đi tới giường cưới trong phòng.
Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc không hiểu, kéo tay đi theo.
Chỉ thấy mẹ Đông Sinh mở màn ra, xốc chăn uyên ương lên, thấy được trên giường mấy đóa hoa hồng khô, mới thở phào một cái. Tần Châu Ngọc không rõ ý của bà, còn Đông Sinh thì đã hiểu. Chàng và mẹ đều hiểu rõ việc kia cười cười, mở miệng: “Nương, việc này yên tâm rồi nhé!”
Mẹ Đông Sinh gật đầu, nhếch miệng cười nhìn con dâu, nắm tay nàng nói: “Con trai cưới được một người vợ như hoa như ngọc, ta làm mẹ cũng có chút lo lắng đấy. Tảng đá trong lòng đã được bỏ, Đông Sinh con nên cố gắng thật tốt, tranh thủ sang năm thi tốt công danh, nhận một chức quan, đừng làm cho Tiểu Ngọc theo con mà phải chịu khổ,”
“Nương.” Đông Sinh không mở miệng, Tần Châu Ngọc đã nói trước, ngữ khí có chút kiêu ngạo, “Thư ngốc lợi hại như vậy, nhất định có thể đề tên bảng vàng đấy.”
“Vâng, con nhất định chuẩn bị thật tốt, tuyệt không làm hai người thất vọng.” Đông Sinh phụ họa.
“Ai nha!” Không ngờ, Tần Châu Ngọc lại lặng lẽ véo chàng, nói khẽ, “Thi không đậu thì không đậu, có cái gì mà phải lo lắng, chàng làm gì phải nghiêm trọng hóa như thế!”
Đông Sinh phản kháng nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia, ngón tay ngọc dài, mềm mại không xương. Dù nàng không quan tâm, nhưng ta lại không nỡ để quãng đời còn lại của nàng phải trải qua nơi thành thị thôn quê này.
Nàng mở to mắt chớp vài cái, đầu óc thanh tỉnh nhớ lại chuyện tối qua. Rốt cuộc vẫn là người mới, không khỏi có vài phần ngượng ngùng. Lặng lẽ quay đầu qua, thấy mắt Đông Sinh vẫn nhắm chặt, bờ môi khẽ động, hô hấp đều đều trầm trầm. Trong lòng Tần Châu Ngọc không tự chủ được mà dâng lên một cỗ vui mừng.
Khóe miệng nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay họa lại lông mày Đông Sinh, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, như một tên trộm hướng chăn hỷ đỏ thẫm trên người, chậm rãi xốc lên một chút, lại rủ mắt xuống, trộm nhìn.
Cuối cùng có chút chột dạ, mơ hồ nhìn từ lồng ngực bóng bẩy của Đông Sinh đi xuống, ánh mắt còn chưa lướt qua phần bụng, liền vội vàng buông chăn xuống.
Chỉ là sau khi buông, lại không chịu nổi hiếu kỳ, một lần nữa mở chăn ra. Như thế đến mấy lần, Đông Sinh mệt nhọc đêm muộn, cũng rốt cuộc bị nàng nhiễu tỉnh lại.
Thấy Đông Sinh mở ta mắt nhìn, Tần Châu Ngọc vội vàng thu tay lại, nhắm mắt không nhúc nhích giả bộ ngủ.
Đông Sinh liếc thấy lông mi nàng động động, bất đắc dĩ cười cười, thò tay nhéo mũi nàng: “Ta đã là tướng công của nàng, muốn nhìn ta cũng không cần lén lút đâu.”
Tần Châu Ngọc gầm gừ mấy tiếng, lắc đầu thoát khỏi tay chàng, trừng mắt hỏi lại: “Ai muốn nhìn chàng, có biết xấu hổ hay không?”
“Vậy thì ta nhìn nàng có được không?” Nói xong, Đông Sinh thừa dịp nàng không chú ý, đột ngột đem chăn trên người toàn bộ vén lên.
Tần Châu Ngọc bị hành động này dọa sợ kêu lên một tiếng, vô thức giương nắm đấm, hướng đến người Đông Sinh. Đánh chàng vài cái, mới kịp phản ứng chính mình không có mảnh vải che thân, vội vàng ôm ngực che đi xuân quang trên người, thế nhưng che được bên trên, lại không che được bên dưới. Hoang mang rối loạn thẹn quá hóa giận một lúc, mới nhớ tới kéo chăn qua, bao lấy thân mình chặt chẽ, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài, vẫn không quên vặn lông mày tức giận mắng Đông Sinh đang cười đến rung ngực:” Thư sinh chết tiệt, đại sắc lang!”
Đông Sinh càng cười lợi hại, vốn với chuyện nam nữ, chàng từ trước đến nay đều tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, đêm động phòng hoa chúc là mượn chút rượu cả gan, mới thuận thuận lợi lợi. Hôm nay vừa tỉnh, nghĩ đến có thể thấy không được tự nhiên hay không, bị Tần Châu Ngọc quậy một trận như vậy, chàng còn đâu nhớ tới hai chữ ngượng ngùng. Ngay cả thân thể trần truồng lộ dưới nắng sớm, cũng không thấy bất ổn, ngược lại vui vẻ nhìn xem Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc mắng xong, mới nhìn đến cơ thể trơn bóng của Đông Sinh, vô thức liếc nhìn xuống phía dưới, mặt đỏ tía tai vội vàng che mắt, chỉ là giữa ngón tay lại có khe hở.
Đông Sinh phát hiện hành động mờ ám của nàng, dứt khoát đẩy ngón tay nàng ra, ghé vào bên tai nàng nói: “Nếu nàng muốn nhìn , ta thật sự không ngại đâu.”
“Ai muốn nhìn?” Tần Châu Ngọc vịt chết còn mạnh miệng, tay cũng buông ra, thân thể cứng ngắc, ngẩng đầu lên, một lát sau, cuối cùng không nhịn được, khẽ rũ mắt nhìn xuống, liếc nhìn đến bộ phận mình hiếu kỳ.
Thật lâu sau, chỉ nghe được tiếng nàng ấp úng không được tự nhiên mở miệng: “Xấu hổ chết mất thôi!”
Đông Sinh cười ha ha, cúi người tiến đến, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mà không được tự nhiên của nàng, tay lại dùng sức kéo chăn đang bọc lấy nàng, chui vào cùng nàng chặt chẽ kề nhau.
“Chàng…chàng làm gì thế?” Tần Châu Ngọc bị khóa miệng, kêu ô ô giãy dụa.
Đông Sinh cắn cắn tai nàng: “Nàng ghét bỏ nó xấu, nó không đồng ý, cho nên muốn trừng phạt nàng.”
Tần Châu Ngọc không thể tin nổi, người này ngày thường là một thư sinh cổ hủ, thế mà lại có hành vi phóng đãng như thế, khiến nàng cả người nóng lên, cảm thấy có chút khó xử, lại có chút khát vọng, chỉ có thể đánh hắn giả vờ oán hận mà kêu: “Ngươi tên đại sắc lang này, chàng thả ta ra!”
“Ta là tướng công của nàng, nàng là nương tử của ta, ta không phải là sắc lang.”
“Ai nha…Đau…Đau…chàng nhẹ một chút!”
“Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, ta thực sự thích nàng.”
“Ah! Thư sinh chết tiệt, ta thực sự chán ghét tên chết bầm nhà chàng!”
Nắng sớm kiều diễm, trong phòng tân hôn, tự nhiên là thỏa mãn vừa lòng.
“Đông Sinh…các con tỉnh chưa?”
Tiếng gọi ngoài cửa, khiến cho đôi nhân vật đang vui vẻ lại càng hoảng sợ, Đông Sinh vội vàng thu binh, đè nén thở dốc trả lời: “Có chuyện gì vậy? Nương.”
“À, vị Trương công tử kia nói phải về thành, hỏi các con có muố tiễn hắn hay không.”
Lại là tên Trương Cẩn này! Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi mà oán thầm, thực sự là tên không ngại chọc người khác khó chịu.
Tần Châu Ngọc lại không có điểm bất mẫn với Trương Cẩn, thấp giọng nói thầm: “Đi thì đi, không giữ hắn lại.”
Đông Sinh đang định đáp lại mẹ chàng, thì không ngờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cực lớn, cùng với tiếng Trương Cẩn vang lên:” Thư sinh, Tiểu Ngọc, ta phải đi rồi, các ngươi mau đến tiễn ta đi!”
Đông Sinh im lặng thở dài, chàng đáp: “Được rồi, ngươi chờ một chút, chúng ta lập tức tiễn ngươi đi.”
Ngoài cửa còn người đứng, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đều có chút ngượng ngùng, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, trên mặt mới khôi phục lại sắc thường.
Cửa mở, Trương Cẩn thấy hai người nắm tay vai kề vai, tuy là áo vải thường dân, lại vẫn là một đôi bích nhân, hơn nữa sau khi động phòng xuân quang đầy mặt, thật sự là chói lọi, so với chính mình, không khỏi hâm mộ ghen ghét.
Vì vậy mà không màng ăn đòn hướng lại gần Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc cô nương, nàng thực sự không cân nhắc đến việc lưu lạc kinh thành với ta? Ở đó cảnh đẹp phồn hoa vô vàn.”
Tần Châu Ngọc còn chưa trả lời, sắc mặt Đông Sinh đã không vui mà ho khan hai tiếng: “Tiểu Ngọc bây giờ đã là nương tử danh chính ngôn thuận của ta, mong rằng Trương công tử tự trọng.”
Trương Cẩn không để bụng mà khoát tay: “Biết rồi biết rồi, ta chỉ là muốn tìm bạn cùng đi kinh thành thôi, không có ý khác, không đi thì không đi.” Nói xong, lại hướng Đông Sinh, ra vẻ nghiêm túc, vỗ vỗ bờ vai chàng, “Cử nhân huynh, với tư cách là người từng trải, ta muốn nói với huynh mấy câu, kết hôn thực sự không phải là chuyện sáng suốt. Qua không lâu sau, huynh sẽ biết cái gì gọi là không có thiên lý, cái gì gọi là hối tiếc không kịp, cái gì gọi là hoa nhà không bằng hoa dại…Ai…Nàng sao lại đánh ta!”
Tần Châu Ngọc nổi giận đùng đùng chống eo: “Thư ngốc nhà ta sẽ không giống ngươi! Ta chính là bông hoa đẹp nhất của chàng. Tên họ Trương này, ngươi mau cút cho ta!”
Trương Cẩn trúng mấy nắm đấm, hầm hừ lui ra ngoài, vừa lui vừa thêm mắm dặm muối nói: “Kẻ đần, đến lúc đó thư ngốc nhà nàng tam thê tứ thiếp, nàng cũng đừng hối hận không đi kinh thành với ta. Đến lúc đó nếu nàng lại đến kinh thành, đừng trách ta không chứa chấp nàng.”
“Cút!” Tần Châu Ngọc gào lên giận dữ, vang tận mây xanh.
Trương Công Tử chỉ có thể than thở, ôm đầu chạy ra ngoài.
Thấy Trương Cẩn đã chạy ra sân nhỏ, Tần Châu Ngọc khoác lấy cánh tay Đông Sinh, nghiêng đầu hờn dỗi hỏi: “Thư ngốc, chàng nói ta có phải là bông hoa đẹp nhất của chàng không.”
Đông Sinh giả bộ cân nhắc: “Cái này…”
“Thư sinh chết tiệt, chàng còn vọng tưởng?” Lông mày Tần Châu Ngọc nhếch lên một cái, không khách khí mà ra sức véo chàng.
Đông Sinh vội vàng gật đầu nhận thua: “Ta cũng chỉ có một đóa hoa là nàng, sao so sánh được gì.”
“Khụ khụ.” Mẹ Đông Sinh bị gạt sang một bên hồi lâu, thật sự nhịn không được mà phá vỡ cảnh hai người liếc mắt đưa tình, ho hai tiếng.
Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc lúc này mới phản ứng kịp, có chút đỏ mặt, trăm miệng một lời gọi khẽ: “Nương.”
Mẹ Đông Sinh gật đầu, nhìn hai người vài lần, bỗng nhiên mở cửa, nhanh chóng đi tới giường cưới trong phòng.
Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc không hiểu, kéo tay đi theo.
Chỉ thấy mẹ Đông Sinh mở màn ra, xốc chăn uyên ương lên, thấy được trên giường mấy đóa hoa hồng khô, mới thở phào một cái. Tần Châu Ngọc không rõ ý của bà, còn Đông Sinh thì đã hiểu. Chàng và mẹ đều hiểu rõ việc kia cười cười, mở miệng: “Nương, việc này yên tâm rồi nhé!”
Mẹ Đông Sinh gật đầu, nhếch miệng cười nhìn con dâu, nắm tay nàng nói: “Con trai cưới được một người vợ như hoa như ngọc, ta làm mẹ cũng có chút lo lắng đấy. Tảng đá trong lòng đã được bỏ, Đông Sinh con nên cố gắng thật tốt, tranh thủ sang năm thi tốt công danh, nhận một chức quan, đừng làm cho Tiểu Ngọc theo con mà phải chịu khổ,”
“Nương.” Đông Sinh không mở miệng, Tần Châu Ngọc đã nói trước, ngữ khí có chút kiêu ngạo, “Thư ngốc lợi hại như vậy, nhất định có thể đề tên bảng vàng đấy.”
“Vâng, con nhất định chuẩn bị thật tốt, tuyệt không làm hai người thất vọng.” Đông Sinh phụ họa.
“Ai nha!” Không ngờ, Tần Châu Ngọc lại lặng lẽ véo chàng, nói khẽ, “Thi không đậu thì không đậu, có cái gì mà phải lo lắng, chàng làm gì phải nghiêm trọng hóa như thế!”
Đông Sinh phản kháng nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia, ngón tay ngọc dài, mềm mại không xương. Dù nàng không quan tâm, nhưng ta lại không nỡ để quãng đời còn lại của nàng phải trải qua nơi thành thị thôn quê này.
/93
|