Khải rất bình tĩnh ngồi xem ti vi, trong khi tôi ở bên cạnh chớp chớp mắt.
Cuối cùng hắn cũng chú ý đến con nhỏ kế bên là tôi. Khải nhếch môi: Ngủ ngon không? Bà có hơi sốt đấy.
Vừa nói, hắn vừa sấn tới đặt tay lên trán tôi, tay còn lại đặt lên trán mình... hắn hình như là hành động trong vô thức, thái độ với biểu cảm vô cùng thản nhiên...
Trong khi tôi thì mặt nóng rần rần hết cả lên.
Tôi run run đẩy tay hắn ra, tằng hắng leo xuống giường, định đi lấy nước uống cho đỡ ngại thì hắn chìa ra trước mặt tôi ly nước lọc.
Tôi chớp mắt nhìn sang hắn, liệu rằng Khải có thể đọc suy nghĩ của tôi, phục vụ tận nơi thế này cũng thật là chu đáo quá mức đi...
Tôi cười gượng nhận ly nước.
Khải đứng dậy đi đến trước cái máy lạnh, tay cầm remote, hỏi tôi: Có thấy lạnh không? Tui tăng độ nha.
Có hơi hơi.
Tôi nghe ba tiếng tít phát ra trong bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
Lúc này, cảm giác của tôi có hơi kì lạ... bình thường ở nhà hai mình với hắn cũng quen rồi, tại sao lúc này lại thấy ngượng nhỉ?
Tôi liền kiếm chuyện để nói: Sao ông vào được phòng này?
Tui lấy chìa khóa từ Lâm. Hắn trả lời đơn giản, rồi tiến lại gần tôi, đột nhiên tiếp tục cái hành động sờ trán làm tim người ta đập như điên kia.
Sờ sờ xong thì hắn lại quan tâm hỏi: Đói không? Tui xuống nhà hàng mua cái gì đó cho bà?
Tôi gật đầu, quả thật ban nãy tôi ăn chưa có no... cơn nhức đầu hành hạ tôi, làm tôi ăn có một ít.
Khải phì cười trước khuôn mặt háu ăn của tôi, lại xoa đầu tôi rồi quay lưng đi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi lập tức phóng xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm dội nước cho nguội bớt cái đầu.
Sau khi tôi tắm xong, Khải vẫn chưa quay lại, nên tôi ra ban công nhìn xuống đường xem xe chạy.
Khách sạn của chúng tôi thiết kế khá là độc đáo, hành lang xoay vòng một hồi lại làm ban công hướng thẳng ra biển.
Tôi một công đôi việc vừa ngắm nhịp sống tấp nập xe chạy người đi vừa ngắm đường bờ biển xa xa, nơi những áng mây chiều đang dần dần trôi ngang.
Tôi ngẩn người nghe tiếng nhạc vang ra từ đâu đó ngoài xa... không biết là ai mở, chỉ biết nó là một bài rất buồn... rất tâm trạng...
Cảm xúc của tôi liền nương theo tiếng nhạc thành những lời hát bay bổng.
Tôi lúc đó còn nghĩ nếu sau này mình không đi làm nhạc sĩ thì cũng thật là uổng phí tài năng của bản thân quá đi.
Tôi cứ đứng đó ngân nga cho đến khi nghe thấy sau lưng mình có tiếng bíp báo hiệu cửa mở.
Tôi giật mình nhìn về đó, quên mất là Khải đang đi mua thức ăn cho mình.
Hắn nhìn tôi đứng ngoài ban công, mặt liền sa sầm xuống: Còn dám ra đó đứng, vào đây mau. Không được đứng gió đâu.
Tôi cười lớn, càng đứng xa hắn hơn, dựa người vào ban công: Ngoài này gió rất mát.
Đó là lí do tui bảo bà đi vào đây!
Khải đi ra định kéo tôi vào thì tôi cười toe toét chui lọt vòng tay hắn vào trong phòng. Khải ngẩn người nhìn tôi đang tung tăng trong phòng.
Tôi vẫn cảm thấy trêu chọc hắn như thế này rất vui.
Tôi tiếp tục nhây với hắn.
Cứ mãi chạy lòng vòng quanh phòng. Khải tất nhiên chẳng mù mà không nhìn ra là tôi đang trêu chọc hắn, liền đuổi theo.
Thế là thành ra tôi với hắn chạy quanh phòng chơi trò đuổi bắt trẻ con.
Đột nhiên bên ngoài ầm một tiếng, tôi giật mình nhìn ra hướng cửa sổ theo phản xạ, không để ý dưới chân mình tấm thảm bị nhăn, nhô lên một khúc.
Tôi vấp chân phải tấm thảm, ngã lăn quay ra giường.
Khải không phanh kịp, cũng ngã lăn lên người tôi.
Hai đứa nằm đè lên nhau, tôi thì ngẩng mặt nhìn hắn, Khải lại trợn mắt nhìn tôi.
Đây là loại tình huống phổ biến nhất trong truyện ngôn tình... thế nào mà bây giờ lại xảy ra với tôi?
Tôi đưa tay khẽ đẩy Khải ra, hắn ban đầu cũng định sẽ đứng dậy, nương theo lực đẩy của tôi, nhưng hắn suy nghĩ cái gì đó lại nằm lì ra, hơn nữa còn nắm lấy hai tay tôi đang đặt trên vai mình.
Hắn nghiễm nhiên chiếm ưu thế, nhất là trong cái tư thế như thế này.
Khải nhếch môi nhìn tôi: Vậy... tui thắng phải không?
Tôi không ngờ hắn lại trẻ con như vậy.
Tôi né tránh ánh mắt của hắn: Như... như vậy, ban nãy chỉ là tai nạn thôi... (chị này cũng trẻ con mà...)
Khải không nói mà cúi sát thêm.
Cả người tôi lúc này còn không nóng rần sao? Mặc dù máy lạnh trên kia chỉa thẳng vào người, mặc dù gió biển bên ngoài qua cánh cửa phòng mở lớn đang tràn vào khắp căn phòng... đối với tôi mà nói thì nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao.
Tư thế này làm tôi không thể không nhìn hắn, tự nhiên cảm thấy mắt mình thật thừa thãi... cái gì cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt.
Ngay lúc này, cửa phòng tôi bật mở cùng với một tiếng bíp có sức công phá như thể tiếng bom nổ.
Tôi giật mình, như thể vợ đi vụng trộm bên ngoài bị chồng bắt quả tang.
Nguyên một đám con gái lớp tôi đang đứng trước cửa phòng trố mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Khải nhà mình không những không xấu hổ còn tiếp tục cúi xuống... làm cho chính mấy đứa kia mới thành ra rơi vào tình trạng xấu hổ.
Hai tay tôi bị giữ chặt hoàn toàn không thể chống cự... tụi nó thấy vậy cũng chẳng biết phải làm sao.
Hắn làm như thế này còn không phải là thân mật với tôi trước mặt gia đình nhà vợ sao?? Lại còn không thấy ngại đi cái tên này...
Mấy cái đứa kia xấu hổ thì xấu hổ thật, nhưng mà được xem phim Hàn miễn phí lại còn 5D như thế này thì đâu có ngu mà lui bước ra khỏi phòng nhường lại cho chúng tôi không gian riêng... cả đám đứng ngoài cửa phòng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nhìn đến không bỏ sót một chi tiết.
Tôi phải làm sao đây??? Đúng là tình huống khóc không ra nước mắt!!
Một bên thì thản nhiên hành động, một bên thì tự nhiên quan sát.
Là vì tụi nó kì lạ, hay là tôi kì lạ đây?? Tình huống này đối với tụi nó không có tréo nghoe sao??
Đến khi hai đôi môi chỉ cách nhau khoảng 1cm... tôi bắt đầu rét run... không lẽ hắn định làm thật???
Tôi nhe răng ra định sẽ cắn cho hắn một cái thì Khải bất chợt nhướn người hôn lên trán tôi... rồi hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa phòng cười nhạt: Thu phí, mỗi người 50 ngàn.
Gì chứ... tụi nó ai cũng ngậm ngùi nhìn khuôn mặt gian tà của Khải mà than vãn.
...
Sau tình huống vừa rồi, tôi cứ bị tụi nó trêu chọc không dứt. Làm gì có đứa nào dám trêu Khải, toàn thể sự chú ý của tụi nó thế là dồn hết vào tôi.
Ngặt nỗi, tôi không thể có khí thế ngất trời như hắn, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể khiến cho trời đất xoay chuyển...
Bản thân tôi đôi khi còn tự cảm thấy mình thật vô dụng. Bảo vệ cho quyền lợi của mình cũng không dám lên tiếng.
Tụi nó thấy vậy cứ được nước làm tới, liên tục khiến cho tôi phát điên lên, hễ gặp mặt tôi là tụi nó lại muah nhau... muah nhau...
Mặt tôi mạch máu chắc là sắp chịu không nổi nữa rồi.
Tôi lừ mắt nhìn tụi nó,... tất nhiên là phản ứng này của tôi ngoài làm tụi nó thấy thích thú ra thì chẳng được tích sự gì hơn.
Thấy tụi con gái cứ hùa nhau trêu tôi, tụi con trai lại tò mò hỏi han sự tình... kết quả thì sao??? Cả lớp cùng hùa vào trêu tôi.
Tôi sắp nổi điên lên được thì anh Anh và anh Chí từ trên tầng lững thững đi xuống nơi tập trung.
Trong lòng tôi thở phào, cuối cùng cũng được cứu, cuối cùng...
Anh Anh hớn hở hỏi: Có chuyện gì vậy?
Tôi chen ngang trước khi tụi nó kịp bô lô ba la cái mồm: Đi ăn đi ăn, đói quá!!
Ảnh cười vui vẻ gật đầu: Được, đi thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi thấy tụi nó để lại cái khuôn mặt mày sẽ không được yên đâu cho tôi, rồi hớn hở đi theo Anh.
Tôi ức chế liếc Khải một cái... tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện đang vô cùng thoải mái ngồi trên sô pha đọc tạp chí...
... tôi > Lần sau tôi sẽ trả thù, tại sao tôi lại bị bắt nạt, trong khi hắn bình an vô sự như vậy.
(không phải cái trò chơi đuổi bắt đó ban đầu do chị bày ra sao...)
...
Bữa tối không ăn buffet, tụi nó kéo nhau ra nhà hàng gần đó ăn... loại thức ăn hỗn hợp nào đó mà tôi không biết tên.
Hai lớp chúng tôi lại chia ra ngồi kín quán người ta... bàn nào cũng gọi phần như nhau, sau khi thức ăn dọn lên, thì cuộc chiến bắt đầu.
Lầy lội với nhau quá lâu, A1 bắt đầu nhiễm thói hư tật xấu của A4 chúng tôi.
Thức ăn vừa được đặt xuống, con Jen lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn một lượt xung quanh với nụ cười gian tà. Anh Chí với anh Anh nhìn cả bọn cầm hết muỗng nĩa trên tay, hoàn toàn không hiểu cái gì hết, nhưng vẫn bắt chước chúng tôi tay cầm cái này tay cầm cái kia.
Con Jen hét lên: Bắt đầu...
Thế chiến đã xãy ra...
Thế chiến kết thúc sau 1 phút 30 giây...
Các anh Chí anh Anh ... trong chén không có đến một món...
Sau khi ăn xong, trời bên ngoài đã hoàn toàn không còn tia sáng nào ngoài những ngôi sao nhỏ xíu thỉnh thoảng lóe lên tia sáng nhạt rồi lại bị mây che phủ mất.
Trên con đường vắng vẻ và tối mịt, chúng tôi tản bộ để tiêu cơm trước khi bước vào cuộc chiến thứ hai, ban sáng tụi nó có chia nhau phận sự đi mua hết rồi, tôi cũng không biết tụi nó mua hồi nào, rõ ràng bao nhiêu thời gian đều dành ra để chơi bời mà.
Chúng tôi đi dọc bờ biển, hệt như những gì đã từng làm khi đến đây vào đầu năm lớp 11.
Lúc đó, mọi thứ vẫn còn rất kì lạ đối với tôi, nhất là tình cảm giữa tôi và Khải... dường như quá xa vời... rất xa vời.
Sau một thời gian dài trở lại, thay vì đứng từ phía xa nhìn theo Khải đang ở cạnh Băng, thì lần này tôi được đường hoàng đi bên cạnh hắn... còn nắm tay nhau vô cùng tình cảm.
Lần trước đó, tình cảm của tôi đối với lớp vẫn chưa có sâu đậm như bây giờ. Đối với tôi mà nói thì lúc đó, A4 chỉ là một lớp học lớn vô cùng vui nhộn, vô cùng thân thiết, bây giờ nó hoàn toàn trở thành gia đình của tôi.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, tôi lại nhớ đến việc mình sắp phải đi du học, rời xa tụi nó... tự nhiên lại cảm thấy buồn buồn...
Tôi thở dài, Khải nhận ra ngay thái độ của tôi, hắn quan tâm ân cần: Bà vẫn còn sốt sao?
Vừa nói, hắn vừa đưa tay qua, vô cùng tự nhiên còn định sờ trán tôi như lúc ở trên phòng.
Tôi lập tức né... không muốn tụi kia có thêm một trò để trêu chọc tôi nha.
Không có gì đâu, chẳng qua là...
Cướp!!! một tiếng hét thất thanh của phụ nữ chen ngang giọng nói của tôi.
Tôi giật mình nhìn về phía con đường, Khải lập tức đẩy tôi vào trong, còn mình đi ra ngoài.
Một chiếc xe máy chạy ngang, trên đó có hai thằng con trai, thằng phía sau còn đang nắm chặt cái dây túi xách phụ nữ.
Vừa nhìn đã biết đó là bọn cướp.
Cả đám tất nhiên không chỉ đứng nhìn theo, tất cả mọi người không hẹn trước mà lột giày ra chọi... chọi xong thấy không ăn thua thì kiếm cái khác chọi...
Mấy đứa ở phía trước đầu xe tụi nó thì nhảy từ bên trong vỉa hè ra chặn xe (chơi ngu ghê...).
Anh Anh nhanh chóng túm được thằng phía sau lôi xuống khỏi xe bằng một đòn cực kì đẹp mắt, sau đó anh Chí không thua kém, một cách chuẩn xác nhét cây gậy bên đường vào trong căm xe, làm chiếc xe quờ quạng rồi ngã ra đường, tên còn đang ngồi trên xe cũng lập tức văng ra khỏi đó.
Gez, đến tôi còn thấy bọn cướp thật là quá nhọ đi... chắc có nghĩ tới 360 tình huống để tìm phương án giải quyết, cũng không nghĩ đến trường hợp trên con đường mọi khi vẫn rất vắng này hôm nay lại xuất hiện một đoàn khách du lịch... e hèm... có tâm cứu người diệt nạn đi.
Hai tên cướp chẳng hiểu sao ở đâu ra xuất hiện một đám nhóc tì, vốn đã đang hoảng hốt thì tự nhiên có một trận mưa giày, sau đó bị vật ngược một cách không thương tiếc... chắc đây là lần đi ăn cướp xui xẻo nhất nha.
Chúng tôi báo cảnh sát rồi hoàn trả lại bóp tiền cho người phụ nữ nọ. Chị ấy cảm ơn rối rít rồi cùng bạn mình lái xe đi.
Sau vụ này tôi mới thấy, chẳng lẽ an ninh ở Vũng Tàu lại kém như thế này? Lần nào đến Vũng Tàu chơi cũng xảy ra chuyện thế nhỉ.
Ôi chuyện tầm cỡ như vậy, có lẽ tôi không nên quan tâm đến mới phải. Tôi lặng thầm chuyển sang đi nhặt giày.
Giờ thì hay rồi, trên con đường tối lúc này toàn là giày và giày, có đứa quẳng một chiếc, có đứa quẳng luôn cả đôi, bây giờ chạy đi tìm từng chiếc một.
Thay vì tuần tự đi tìm, tụi nó lại bu thành một cục, kết quả càng ngày càng rối, sau khi tất cả giày đều ở yên trên chân tụi nó thì cơm ăn vừa rồi cũng đã tiêu hóa hết...
Tụi tôi chia làm hai nhóm. Một nhóm về lại khách sạn lấy mớ thức ăn đã chuẩn bị từ trước, nhóm còn lại đi tìm bạt trải trên cát để picnic ngoài trời.
Tôi vươn vai đi về phía khách sạn, ngáp dài một cái, ngước nhìn đồng hồ thấy kim ngắn chỉ đúng ngay số 9.
9 giờ rồi, tôi mò lên phòng, lấy mấy cái đèn pin cỡ lớn rồi thong thả xuống sảnh khách sạn chờ tụi nó tập hợp đông đủ.
Điện thoại tôi đột nhiên vang lên, tôi nhìn chữ Mom trên màn hình, mỉm cười bắt máy: A lô, mẹ ạ?
Ừ, con đang làm gì đó?
Con đang... ăn.
Ừm... mẹ tôi chỉ nói một tiếng có vậy, thấy thái độ của mẹ có hơi kì quặc, tôi liền hỏi thẳng.
Mẹ gọi con, không phải chỉ để hỏi như vậy chứ ạ?
Mẹ tôi cười trừ, khẽ hắng giọng: Ừ thì... mẹ hỏi con một câu, nhất định phải nói thật với mẹ nghe không?
Dạ, mẹ cứ hỏi đi. Tôi gật đầu theo phản xạ.
Con có ngủ chung với Khải không?
... câu nói của mẹ vừa thốt ra thì khuôn mặt của Khải tự nhiên phóng to trước mắt tôi. Tôi tá hỏa mém tí làm rơi luôn cái điện thoại, giọng điệu cũng vì như vậy mà thành ra lắp ba lắp bắp A... đâu, đâu có. Con ở cùng với Lâm.
Khải thấy tôi đang nói chuyện điện thoại thì ngồi bên cạnh một cách lặng lẽ.
Nhìn mặt hắn tôi nhớ đến chuyện hồi trưa, cái đó... có tính là tôi với hắn đã ngủ chung với nhau không?
Giọng con như vậy là sao đó? Lắp ba lắp bắp.
Mồ hôi lạnh chảy qua thái dương. Tôi cười xòa: Đâu có, con ở chung phòng với Lâm mà.
Hạ... giọng của mẹ tôi đột nhiên nghiêm túc lạ thường.
Dạ... giọng tôi lại thành ra run run.
Rõ ràng tôi đâu có làm gì sai, cũng đâu có nói dối mẹ, tại sao lại có thể dễ dàng bị khí thế kia áp đảo tinh thần chứ!
Đưa máy con cho con Lâm.
Con Lâm đang ở ngoài biển, còn con đang ở khách sạn lấy thức ăn. sợ mẹ tôi không tin, tôi nói hết ra sự thật.
Vậy sao... vậy, khi đi về nhớ mua cho mẹ mấy hộp sữa bò nha.
/127
|