Không tồi.
Phong cách khen người của hắn làm tôi thấy vô cùng ba chấm. Không phản đối, cũng không nhắc lại, tôi tự mình bơ đi câu nhận xét đó của Khải.
Ăn đi để nguội. Tôi nói theo thói quen.
Khải kín đáo nhếch mép: Lấy ra chén giùm tui.
Tôi liếc hắn một cái rồi im lặng đứng dậy, cho mì và một ít nước ra chén giúp hắn... tự nhiên cảm thấy giống như mình đang phục vụ cho Khải vậy.
Hắn cười vô cùng vui vẻ, nhận lấy cái chén từ tay tôi, ăn một cách ngon lành, chèn thêm một câu nhận xét: Từ trước đến nay, tui chưa bao giờ ăn mì có bỏ thêm trứng. Béo hơn bình thường, cũng không đến nỗi tệ.
Hắn bắt đầu giở giọng kiêu căng như hồi mới gặp... tôi không quan tâm đến cái thái độ đó của Khải, đứng dậy lấy cái tròng đỏ cho vào chén cho hắn: Thử đi.
Hắn gật đầu, định cho nó vào miệng, nhưng lại nhếch mép nhìn tôi: Chu đáo quá nhỉ? Sau này sang chăm sóc cho tui luôn đi.
Câu này sao cứ giống như câu của mấy thằng con trai đang cưa cẩm con gái nhà lành người ta...?
Ờ, ăn đi rồi tính. Tôi chép miệng cho qua chuyện, dù gì tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến biểu lộ của hắn.
Ăn xong, hắn giành lấy việc dọn dẹp, trước đó còn chu đáo đưa tôi lên phòng ngủ, một lần nữa chỉ tôi nào nhà tắm nào quần áo để thay,... Tối nay bà cứ ngủ ở phòng này, tui ngủ dưới phòng khách cũng được.
Ầy, nỡ lòng nào tôi để hắn ngủ một mình dưới đó?!
Tôi tắm lại lần nữa, mặc cái áo thun của hắn dài tới nửa đùi... tự nhiên cả người nóng ran.
Tôi he hé mở cửa phòng, đưa mắt về phía nhà dưới, thấy đèn vẫn còn sáng.
Đừng nói với tôi hắn còn đang dọn dẹp?
Tôi liền chạy xuống tầng, phóng thẳng vào nhà bếp. Khải quả thật đang lau chén cho ráo nước, khuôn mặt chăm chú yên tĩnh đó khiến người ta rất mất máu.
Thấy mình đứng đó cả nửa ngày mà hắn vẫn không thèm quan tâm đến, tôi liền tằng hắng một tiếng.
Khải quay đầu nhìn thấy tôi, lập tức dời tầm nhìn cuối xuống cái chén trên tay: Chưa ngủ hả?
Chưa.
Không mệt hả? Đi chơi từ chiều đến giờ.
Ừ thì, tui tò mò phần kết của bộ phim.
...
Cái đó... thật ra chỉ là tôi bịa ra lí do như vậy để không phải chui vào căn phòng kia ngủ một mình. Hiếm lắm mới có dịp ở cạnh hắn như thế này, tôi không thể nào không tận dụng.
Hắn phì cười, cũng là lúc cái chén trên tay hắn được để một cách gọn gàng vào tủ. Khải quay lại cười tôi: Không ngờ bà con nít thế. Đi xem.
Hắn kéo tôi lên phòng khách, rồi ngồi lên sô pha... sau đó lại ngẫm nghĩ gì đó, quẳng cho tôi cái điều khiển ti vi rồi quay lưng đi đâu đó.
Tôi thả người lên ghế, cái tướng lười nhác nửa nằm nửa ngồi, mở ti vi, chuyển kênh chuyển kênh liên tục vì giờ này chẳng có cái gì xem, tay tôi ngừng bấm.
HBO đang chiếu phim kinh dị gì đó, màn hình đen ngòm, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy róc rách.
Tôi nín thở chờ đợi tình tiết tiếp theo, đột nhiên từ trên trời phủ xuống người tôi một lớp màn màu đen. Làm tôi giật mình hét toáng lên, còn đạp chân quơ tay như con dở.
Tôi ngồi thẳng người dậy theo phản xạ, vẫy lung tung cái tay để đẩy mảnh vải kia ra.
Sau khi thoát khỏi cái mảnh vải màu đen đó, tôi mới bình tĩnh nghe ra tiếng cười ở phía sau lưng, liền quay phắt lại với khuôn mặt đen thui: Cười cái gì?
Vui... nên cười.
Mặt tôi lại đen thui.
Hắn chống tay nhảy qua lưng ghế, đáp gọn xuống chỗ bên cạnh tôi.
Cảm giác kề bên lún xuống làm tôi mất thăng bằng hơi nghiêng người về phía hắn.
Khải nhanh chóng chèn hai cái gối vào sau đầu tôi và hắn, đưa tay sang khoác vai tôi, kéo tôi ngồi gần hắn, tay còn lại gọn gàng lấy được cái điều khiển trong tay tôi, một nút nhấn chuyển sang movie ban nãy chúng tôi đang xem dở.
Sau khi mở phim xong, hắn mới kéo cái chăn màu đen ban nãy đắp ngang người chúng tôi.
Sau đó, Khải chỉnh lại tư thế, thành ra chúng tôi đang nằm dài vô cùng thoải mái trên cái sô pha tiện dụng.
Chẳng qua là... nằm thì cứ nằm, tại sao lại phải kéo tôi vào hắn như vậy...
Mặt tôi nóng ran cả lên, nghe tiếng tim đập như thể sắp nổ tung đến nơi.
Tôi còn chẳng có đủ bình tĩnh để xem phim nữa là.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh tay ở phía sau lưng của mình ra, nhưng hắn chỉ siết nhẹ tay tôi một cái ý bảo im lặng tập trung xem phim. Tại sao cái tên này lại như vậy chứ?!
Bây giờ nếu tôi còn có ý chống cự, chắc chắn tình hình chỉ có tồi tệ hơn chứ không khả quan lên được một chút nào.
Sau đó, tôi thật sự ngoan ngoãn xem phim... sau đó, vì phim hay quá nên tôi chẳng quan tâm đến hắn đang làm cái gì nữa.
Sau đó... tôi và hắn luyện từ movie này sang movie khác, dường như chúng tôi đã xem lại hết ba bốn cái gì đó.
Tôi xem thêm một lát, mi mắt nặng trịch, giống như giữa mi trên và mi dưới có dính keo, cuối cùng ngủ luôn từ khi nào không hay.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi theo thói quen ngáp thêm hai cái.
Cả người tôi nhức mỏi kinh khủng, chống hai tay gượng dậy, tôi mới phát hiện ra điều kì lạ.
Bên cạnh tôi nó mềm mềm, xung quanh tôi nó lạ lạ... mà tại sao tôi lại...
Tôi lúc này mới mở mắt, dù cho nó vẫn đang dính chặt vào nhau vì còn buồn ngủ.
Nắng từ bên ngoài hắt vào làm tôi cứ nheo suốt, mãi một lúc lâu sau đó mới có thể mở hẳn mắt ra nhìn rõ xung quanh.
Tôi việc đầu tiên tôi làm là hét toáng, rồi giật mình nhảy lên theo phản xạ, liền rơi thẳng ra khỏi ghế, đáp luôn xuống sàn nhà một cái thật ê ẩm.
Tôi vừa hoang mang vừa đau đớn xoa mông, mắt không ngừng nhìn về phía người con trai đang nằm cạnh tôi, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ vô cùng ngon lành.
Nghe tiếng hét kèm tiếng rầm, chân mày Khải nhíu lên, sau đó hàng mi lay động, chậm rãi tách ra như một thước phim ngắn, kéo tầm mắt tôi vào nó.
Đến tận lúc này tôi vẫn chưa nhớ ra là đêm hôm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Khải ngồi trên ghế, mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nhướn mày nhìn tôi, khuôn mặt này lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Trong mắt tôi từ trước đến nay, Khải luôn là một con người gọn gàng nghiêm túc, chưa bao giờ tôi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con như vậy. Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy rất vui, giống như chỉ có mình mình mới được nhìn thấy khuôn mặt thú vị này ngoại trừ gia đình của hắn.
Hắn ngồi trên ghế, tôi ngồi ở dưới sàn, hai đứa đưa mắt nhìn nhau... hình như mọi thứ còn đang load...
Mất một lúc, hắn mới mở miệng: Dậy rồi hả? Sao sớm vậy?
Hắn bình tĩnh như vậy, tôi càng phải ép mình cho thật bình tĩnh theo: Ừ...
Hắn gật đầu, mắt vẫn lờ đờ như cũ đứng dậy, thuận tay kéo tôi đứng lên theo.
Khải đứng trước mặt tôi, hơi hướng người về phía trước, khuôn mặt đáng yêu kề sát với tôi. Hắn cười ngây ngô: Nụ hôn buổi sáng!
Tôi tá hỏa, lắp ba lắp bắp lùi về sau vài bước, bị hắn túm lấy khuỷu tay, nhanh chóng kéo tôi về lại chỗ cũ.
Khải đưa ra khuôn mặt... giống như tôi thật bất công: Sao vậy?
Chuyện này là chuyện ông... làm với vợ... tui...
Hắn tiến tới hôn lên trán tôi... xong.
...
Tôi ngậm ngùi đánh răng với một khuôn mặt nóng ran, nhìn bản thân mình trong cái gương trước mặt như tố cáo hết mọi cảm xúc trong lòng tôi lúc này.
Hình ảnh ban nãy xoay vòng làm tôi càng nóng hơn!
Đang lau mặt thì tôi đột ngột nghe thấy tiếng 'xoảng' thật lớn bên phía phòng của Khải.
Sau vài giây hoảng hồn thì tôi lập tức chạy về phía đó, thở dốc vì lo lắng. Đứng trước cửa phòng hắn, tôi như đứng trên lửa, liên tục đập cửa gọi lớn: Khải, có chuyện gì vậy?
Không có gì đâu... cái ly bị rớt. Giọng hắn từ trong phòng vang ra ngoài nghe có chút gì đó hơi kì quái, nhưng tôi chắc không nên tò mò.
Sau đó, tôi về phòng sửa soạn đâu đó rồi xuống phòng khách. Khải đã ở đó từ khi nào. Hắn ngồi trên ghế sô pha.
Mặt hắn đỏ ửng, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào tôi... hình như hành động ban sáng của hắn là xảy ra lúc hắn vẫn còn mơ ngủ, sau khi ý thức được mọi chuyện, bây giờ tình hình nó mới thành ra như thế này.
Tôi tiến tới, hắn không nói gì mà tránh nhìn tôi, hắn cúi đầu cắm mặt vào tờ báo.
Tôi tằng hắng: Hèm... tui về nhà nha.
Sau khi tôi chấm dứt câu nói, hắn mới lập tức buông tờ báo xuống, liền đứng dậy:
Đi thôi.
Tôi trợn mắt nhìn hắn xoay lưng bước ra sân, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời hỏi: Đi đâu?
Tui đưa bà đi ăn sáng, rồi hộ tống bà về nhà.
Tôi vẫn còn rất ngại chuyện ban sáng, nên nói chuyện với hắn cũng không thể nào tự nhiên như bình thường... trên xe chỉ có vài đoạn đối thoại ngắn ngủi.
Chỉ là, không lâu sau, không khí giữa hai chúng tôi lại trở về bình thường, vô cùng vui vẻ... đôi khi tôi không biết được rốt cuộc từ khi sinh ra đến giờ, mấy cái chính kiến của mình đã lên được tới con số mấy rồi.
Sau khi ăn xong, hắn thật sự đưa tôi về tận nhà... trước khi tôi vào nhà, hắn còn nắm cổ tay tôi kéo lại.
Tôi nhìn hắn thắc mắc, chỉ thấy một cái bĩu môi trẻ con: Không sang nhà tui thiệt hả?
Thái độ này là biểu cảm gì đây. Tôi khóc không ra nước mắt: Vừa mới từ đó về còn gì.
Vậy lại gần đây một chút. Hắn tỏ vẻ thần bí nói với tôi.
Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, một lát sau cũng ngoan ngoãn lại gần Khải. Hắn nghiêng người qua hôn lên má tôi một cái rồi cười tươi rói: Tạm biệt.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì hắn đã phóng xe chạy mất, để lại một bức tượng sừng sững giữa đường.
A...
Rốt cuộc bây giờ đối diện với cổng nhà mình, tôi mới nhớ ra ngày hôm qua mình đã lên kế hoạch cho việc gì, để bây giờ kết quả là kế hoạch hoàn toàn chệch đi thành một hướng nào đó, hơn nữa, quan hệ giữa tôi và hắn ngày càng rắc rối. Tôi thậm chí còn không biết tôi đang là cái gì của hắn... mà hắn lại đối xử với tôi như thế.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất hoang mang, phải chi niềm vui này cứ giữ vững như thế... tôi có thể hoang mang lâu hơn nữa, chỉ để sống trong ảo tưởng bản thân mình tự kì vọng nên.
...
2/1, trường tôi quay trở về những ngày thường, mặc dù lúc này, tâm lí của toàn thể những cá nhân tập thể có mặt trong trường này chính là, trông chờ nghỉ tết Nguyên Đán.
Cơ mà tôi vừa lò mặt vào trường lập tức bị Lâm kéo vào trong góc, mặt nó nghiêm trọng kinh khủng: Sao rồi sao rồi? Kể tao nghe chơi.
Chơi cái khỉ. Tôi nhếch mép, âm thầm đánh giá một vòng xem xung quanh ngoài chúng tôi có còn ai nữa không.
Sao hôm qua gọi mày không được? nó nhíu mày đầy khó chịu Tao qua nhà mày, mà cô Năm (hàng xóm) nói mày đi chưa về.
Chắc lúc tao về nhà, cổ không thấy. Còn... điện thoại tao hết pin mà tao quên sạc, xong hình như mệt quá nên ngủ luôn tới tối.
Làm tao lo cho mày sốt vó. 1/1 mà chạy nháo lên đi tìm mày, con nhỏ ăn hại.
Tôi nhếch môi: Xin lỗi ha, tại tao mà mày không đi hẹn hò được.
Thôi không nói nhảm nữa, vô chủ đề chính đi, rốt cục mày với Khải sao rồi?
Tôi ngẫm nghĩ một lát mới kể hết cho nó nghe.
Nghe xong câu chuyện của tôi, nó đưa ra bộ mặt thể hiện cái thái độ như là mày vừa nói cái mốc xì gì nghe hư cấu thế... đại loại như vậy.
Tao nói thật, không thêm bớt dù là một chi tiết.
Nó há hốc mồm, sau đó cười lớn, nắm chân nắm tay tôi quờ loạn hết cả lên: Mày thấy chưa, tao đã nói ổng thích mày. Ổng thích mày đó. Tao nói lâu rồi không chịu nghe!!
Tôi chép miệng liếc nó một cái, cũng không khỏi nở một nụ cười.
Nhưng mà kể chuyện vui như vậy, sao cái mặt của mày như cái bánh bao chiều vậy?
Không phải là không vui, mà chẳng qua tao còn đang suy nghĩ. Tụi tao như vậy có chính thức là người yêu chưa mày? Tao thấy nó cứ lưng chừng sao đó, giống như mấy mối quan hệ mờ mịt không rõ ràng.
Mày còn không rõ ràng gì nữa, mày tưởng người ta thích nhỏ khác, thì thành ra mày đơn phương. Còn bây giờ hai đứa bây đều thích nhau, mà đã tỏ tình rồi thì không là người yêu sẽ thành cái gì bây giờ? Hỏi vậy cũng hỏi. Bộ mày hết chuyện để suy nghĩ tới rồi hả?
Mày nghĩ sao... tôi cười nhạt Nếu ổng thật sự thích tao, vậy nụ hôn với Băng mấy ngày hôm trước tao thấy thì sao?
Mày chưa hỏi Khải vụ đó hả?
Tao vẫn không dám mở miệng hỏi. Tôi cúi đầu, chậm rãi lên tiếng.
Thì mày phải hỏi đi. Mà tên này cũng lạ... không khai gì với mày chuyện đó hả?
Tôi lắc đầu: Mắc mớ gì hắn phải khai báo cho tao khoảng thời gian trước khi tụi tao tỏ tình với nhau?
Nó không nói gì, mà lẳng lặng kéo tôi về lớp. Nhìn cái mặt của nó, tôi còn đang lo sợ nó sẽ bày trò làm mọi chuyện cho ra lẽ.
Cả ngày hôm đó, lớp tôi như chạy loạn, không có một đứa nào học hành bình thường, không chơi bài thì chơi lô tô, không lô tô cũng mở nhạc quẫy. Học hành mà nói chẳng là gì.
Chỉ có tôi là con người lặng lẽ nhất trong đống hỗn tạp này, bởi cơ bản là tôi đang ngồi nhắn tin với Khải.
'Bên lớp bà cũng vậy hả?'
'Ừ. Có đứa nào thèm học hành gì đâu :))'
'Vậy, lớp tui kéo qua lớp bà chơi nha?'
'Chờ chút.'
Tôi lớn tiếng: Ê tụi mày.
Hở? cả lớp đang nháo nhào lập tức nhìn về phía tôi.
11A1 kéo qua đây chơi nhá.
Càng tốt! Haha, được đó được đó. Jen lập tức sáp lại tôi hớn ha hớn hở Ai đưa ý kiến thông minh dữ dội.
Tôi nhếch mép nhắn tin cho Khải: 'Qua đây đi.'
Chưa đầy năm phút sau, ngoài cửa xuất hiện mấy bóng dáng lén lén lút lút bước đi với tư thế khom người vô cùng hài hước.
Một lát sau khi hai lớp đã nhập lại thành một, Khải chui xuống góc cuối lớp ngồi với tôi.
Ban nãy nhìn quanh, tôi không thấy Băng ở đâu hết. Thấy hắn ngồi xuống cạnh mình, tôi liền xem hắn như là nguồn tin của mình mà moi móc: Băng đâu rồi? Không đi học sao?
Bả nghỉ học mấy ngày rồi. Mặt Khải có vẻ khó xử khi nói về Băng, nhưng tôi lại không thể giấu được tò mò tiếp tục hỏi.
Tôi trợn mắt: Tại sao vậy?
Ờ thì, tui cũng không biết, dạo này không liên lạc với Băng, mà sao bà hỏi vậy? Băng nợ tiền bà hả? đến đoạn cuối, hắn nhếch mép khiêu khích.
Biết hắn đang đánh trống lảng, nên tôi tạm thời bỏ qua vấn đề này, lập tức chuyển đề tài, dù sao đi nữa, khi nào hắn muốn kể với tôi về chuyện của hắn và Băng, tôi sẽ lắng nghe, bây giờ cứ tạm thời giấu đi tò mò của mình vậy:
Làm cái trò gì mà phải đi với tư thế như vậy?
Hắn cười cười: Ban nãy gặp giám thị, bả nhìn tụi này, tụi này nhìn bả, sau đó cả đám bỏ chạy tán loạn.
Rồi sao nữa không có ai bị bắt?
Tất nhiên, bà nghĩ lớp tui là lớp như thế nào, kinh nghiệm chiến trường không thiếu.
...
/127
|