Tôi hào hứng tiếp:
Vậy... lúc ông nói tui chưa đủ mười bảy, ông... biết sinh nhật của tui không?
Thật ra tui chỉ nói vậy để dọa hắn thôi. Khải gãi đầu cười.
Ầy... thấy chưa Hạ, đừng có tự luyến nữa nghe chưa... giờ thì thất vọng chưa, ê mà đừng có để lộ cái mặt đó ra một cách quá công khai coi, hắn mà để ý thì chết.
Ấy vậy mà tôi vẫn không giấu nổi, môi trề ra cả thước, còn mắt thì lờ đờ như sắp chết. Khải đột nhiên phì cười, kéo kéo tay áo tôi, để tôi chú ý về phía hắn.
Ngay noel... quá dễ nhớ mà. Hắn cười cười.
Tim tôi đập lỗi một nhịp.
Chết rồi... hạnh phúc quá thì biết phải làm sao đây?
Là đang đi cạnh hắn, nếu tôi đang ở một mình thì chắc chắn đã nhảy cẫng lên rồi. Còn đang trong niềm vui và sự sung sướng tột cùng thì đột nhiên hắn hỏi:
Mà sao... hôm đó không trả lời tin nhắn của tui?
Hôm nào? lời nói của tôi bật ra khỏi miệng trước khi kịp suy nghĩ.
Cái hôm... sau khi gặp bà ở siêu thị.
...
Tại sao vậy?
Tôi nuốt nước bọt: Ờ thì... tại tui làm rớt điện thoại bể màn hình rớt pin ra ngoài luôn...
...
...
Thiệt hả? Hôm đó tui cũng bị bể màn hình...
...
...
Tui bị sốc quá nên làm rớt cái điện thoại.
Haha!! Tui là tui quẳng nó lên bàn sau đó nó rơi xuống đất.
Sau đó... hai đứa chúng tôi cười như điên. Nói chuyện một hồi cũng về đến nhà tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể nói chuyện bình thường như vậy với hắn.
Vừa mở cửa vào nhà, tôi còn đang đứng bên cạnh hắn cười đến toét hàm răng thì có tiếng tằng hắng vang lên.
Tôi giật mình...
Đi đâu mà giờ mới về?
Giọng nói trong trẻo của mẹ tôi vang lên.
Tôi quay sang, cánh cửa phía sau đóng lại một cách lạnh lùng. Tôi cứng đờ người, còn không thể quay sang Khải đang có biểu hiện như thế nào. Đột nhiên mẹ tôi nhìn sang Khải, rồi trố mắt ra...
Mẹ. Đây là bạn con... lần trước có gặp rồi. Cậu ấy đưa con về nhà.
Mẹ tôi chỉ nhìn nhìn Khải, rồi mỉm cười: Vào nhà đi con. Hai đứa cứ vui vẻ. Mẹ về đây.
Ơ... nhìn cái cách mẹ tôi liếc nhìn Khải rồi phóng chạy ra khỏi nhà, là tôi chắc chắn một điều mẹ tôi đã hiểu nhầm rồi.
Cơ mà hình như từ lần trước, mẹ tôi vẫn nghĩ tôi có người yêu là Khải... hình như tôi chưa có đính chính.
Không biết sao cái không khí giữa tôi và hắn đột nhiên trở nên thật kì quái... ngại ngại ngùng ngùng.
Tôi và hắn đứng đó im lặng một lát mới quay người: Chúng ta vào nhà thôi.
Sau đó, tôi đi rót nước, còn hắn đi bọc đá trong mảnh vải mỏng, vừa vặn cả hai cùng xong việc ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Khải nhìn tôi một lát, rồi đưa cái kia cho tôi: Ừm,... cái này, bà tự làm nhé. Để tui chỉ cho.
Ờ... ông uống nước đi. Để tui tự làm.
Thật ra tôi biết, hắn cố ý đưa tôi về là sợ tôi gặp chuyện như ban chiều, hoặc có thể là hắn nghĩ tôi sẽ thấy sợ khi đi một mình, còn vết tát trên má tôi đã đỡ nhói hơn từ đời nào, có lẽ không cần chườm đá cũng sẽ khỏi sớm.
Chẳng qua là... nếu người ta đã đưa đến nhà mà không mời uống nước quả thật cũng hơi kì.
Mẹ bà... nghĩ thoáng quá hả?
Ờ... thì chỉ có mấy ba mẹ nghĩ thoáng mới bắt con mình đi đính hôn với người ta trong khi còn chưa có 17.
Khải cười nhẹ.
Điện thoại tôi vang lên tiếng chuông, lập tức bắt máy. Còn chưa kịp đưa điện thoại ra xa lỗ tai theo phản xạ, bên kia như rống vào tai tôi: Mày đang ở đâu? Có bị gì không? Có sao không? Nó làm gì mày...
Mày im coi. Nói mớ gì đó.
Mày bị sàm sỡ hả?!
Nó hét lớn đến mức, tôi có cảm giác Khải ngồi đối diện tôi còn nghe được nó nói cái gì. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt thâm trầm.
Mày nhỏ tiếng một chút. Ở đâu ra cái tin đó?
Mày có ổn không đó?
Tao hỏi mày tin là từ đâu ra.
Tao hỏi mày trước, trả lời trước đi tao tường trình cho.
Ờ. Tao ok. Rồi mày nói đi.
Ti vi, báo mạng... giờ ở đâu cũng đăng tin về chuyện hồi chiều. Dù cho không nói rõ là tên mày, nhưng chỉ dựa vào lời đuổi khéo của Khải là tao biết liền. Hồi chiều tao còn nghi nghi, nhưng mà định để hai đứa bây hú hí nhau nên tao mới về, bây giờ tao mới biết thực hư.
Ừ. Thì chuyện nó như mày nghĩ đó.
Cái gì?! @*#^#!@!#*%! nó chửi một hơi vào tai tôi. Đầu tiên là chửi tôi ngu. Thứ hai là chửi Khải vô dụng chết tiệt. Thứ ba là chửi tên biến thái khốn nạn kia... chửi đến mức tôi lùng bùng lỗ tai phải đổi bên nghe tiếp.
Khải chỉ im lặng nhìn tôi... bên ngoài trời hình như đang bắt đầu mưa, nhưng tôi lại không để ý lắm. Khải ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, những hạt mưa xiêng xiêng trước mặt. Hắn thở dài một hơi.
Đủ rồi... mày... tao tắt đó. Có gì ngày mai tao sẽ tường thuật trực tiếp lại cho mày nghe, được chưa? Cứ nháo hoài tội tao.
Ờ. Chuẩn bị một bài báo cáo trước cho tao đi. Ngày mai tao cho mày năm phút trình bày, lố một giây nào tao giết.
Tôi tắt máy... mẹ tôi thấy tôi về nhà trễ còn không lo bằng con này. Riết rồi chẳng biết nó là bạn tôi hay ba tôi hay mẹ tôi nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Khải, lúc này mới để ý bên ngoài trời đang mưa.
Ấy... mưa rồi thì phải làm sao?
Chờ khi nào mưa ngớt ngớt tui sẽ về. Bà có áo mưa hay dù gì đó không?
Tôi trầm mặc một hồi mới cười giả lả... thật ngại quá...
Ờ thì... dù thì để ở nhà con Lâm chưa đem về, còn áo mưa thì để trong xe con Lâm cũng quên đem về.
Vậy... chờ hết mưa tui về.
Ờ... vậy... đọc conan không? Tui với ông ngồi đọc giết thời gian? tôi cười hớn hở... hắn ở đây luôn cũng được. Ở cả đêm cũng được... haha... càng vui.
Tôi vào phòng đọc sách, gom mấy chục cuốn conan trên giá sách ra phòng khách. Đặt một chồng xuống bàn, Khải liền chậm rãi bước đến. Hắn lấy một cuốn, tôi lấy một cuốn rồi hai đứa tôi người ngồi người nằm dài trên ghế nghiềm ngẫm, lâu lâu thích thú quay sang đối phương cùng thảo luận về một vụ án.
Chúng tôi cứ như thế đến tận khuya... bên ngoài mưa dứt từ khi nào không hay.
Thế là... tận hai giờ sáng, Khải mới giật mình nhìn lại đồng hồ: Đã trễ như vậy rồi? Thôi tui về đây.
Trễ quá thì... nếu được ông ở lại ngủ luôn đi. Sáng mai về sớm. Về giờ này nguy hiểm lắm. Nhà tui có hai phòng ngủ lận.
Ầy... cái này... đừng nói là tôi muốn hắn ở lại vì bản thân tôi nhé. Thật ra tôi thực sự lo cho hắn về khuya sẽ khiến người khác gặp nạn. (==')
Hả? Thôi tui về.
Tui đã bảo cứ ở lại đi mà.
Lần trước lúc tui ở nhà bà vào buổi tối có chuyện gì xảy ra bà quên rồi hả?
Ờ... để tôi nhớ lại xem... hình như lúc đó tôi đang ăn và hắn từ phía sau sấn tới bao bọc tôi trong vòng tay mình...
Ực... chuyện đó...
Hắn cười nhạt: Thôi về đó.
... tôi vẫn không nỡ để hắn về.
Ngủ ngon.
Để tui tiễn.
Tôi còn chưa kịp đứng lên thì hắn đã xoay người đi: Không cần đâu. Bà đi ngủ luôn đi. Tui đóng cửa đàng hoàng cho.
Ơ...
Và hắn đi mất...
Tôi gãi đầu nhìn đống truyện trên bàn, lười nhác đi thẳng lên tầng vào phòng tắm.
Hôm nay đúng là một ngày dài...
...
Sáng hôm sau, ngoại trừ lúc kể một cách vắn tắt cho Lâm nghe về chuyện hôm qua của tôi, thì hầu như lúc nào tôi cũng rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, gục xuống bàn như đã thăng.
Nó ở bên cạnh chửi trối chết tên kia như là hận không thể chạy một mạch đến đồn cảnh sát lôi hắn ra phang cho vài cái.
Vì tối hôm qua lo đọc truyện quá nên bây giờ tôi cực kì buồn ngủ... ôn thi học kì hả? Mặc kệ, vứt hết sang một bên, tôi rơi vào giấc mơ... giấc mơ vô cùng kì quặc khi nó xuất hiện cuộc trò chuyện của mẹ tôi riêng với Khải... hình như là về vấn đề nhờ vả hắn sau này chăm sóc cho tôi thật chu đáo.
Sau khi hết năm tiết, tôi mới mò dậy vác cặp lên vai ra bãi giữ xe với Lâm.
Tôi đứng tựa lưng vào tường nhắm mắt lim dim trong lúc chờ nó lấy xe.
Thật ra mà nói, tình trạng ùn tắt giao thông trên con đường này thường xuyên xảy ra phần lớn là do xe của học sinh và phụ huynh đến rước... nên mỗi lần tan học, tôi đều rất nản cái khoảng đi lấy xe và dắt xe ra... cực hình đấy.
Tôi đùn hết cho Lâm... xong đứng đó... ngủ, mấy lần suýt ngã nhưng may là tôi chưa tới số chết.
Nhưng có một người vỗ vai tôi, làm tôi giật mình, mở mắt nhìn người ta nhưng lại chẳng thấy gì. Tôi vừa dụi mắt vừa lèm bèm: Ai vậy?
K... Kha.
...
Chưa gì quên mặt nhau rồi sao?
Tôi lập tức trừng lớn mắt, mỉm cười: Hả? Không có. Tại tui buồn ngủ quá. Nhìn không ra cái gì là cái gì hết.
Ha... có chuyện đó nữa hả? Cái này đặc biệt à nha.
Đừng có khinh bỉ tui... tôi chậm rãi nở nụ cười.
Tui còn tưởng bà bị cái gì, tự nhiên đứng yên một chỗ còn hai mắt nhắm tịt, làm người khác sợ chết... Kha cười cười.
Haha...
Vậy thôi tui đi lấy xe đây.
Ừm... bye.
Bye.
Sau khi Kha đi rồi, tôi thở nhẹ một hơi... thế này thì thật hay quá, tôi cứ tưởng sau vụ tỏ tình kia lại không thể nói chuyện thân thiết như trước kia... tốt rồi tốt rồi...
Lại một lát sau, Băng đi về phía tôi.
Từ xa, nhỏ cứ lấp lánh như thiên thần, khiến người ta không khỏi rời mắt. Đúng là hot girl khối,... xinh thế này thì tôi biết chắc mình không phải là đối thủ.
Băng đột nhiên chạy về phía tôi mỉm cười: Đang chờ ai hả? Kha phải không?
Tôi cười gượng: Đâu có, chờ Lâm, nó đang lấy xe ở trong.
Vậy tụi mình đứng chờ chung ha, tui cũng đang chờ Khải.
Hự... hình như vừa có một cục đá quăng vào đầu tôi.
Lần trước, có chuyện gì sao? đột nhiên cậu ta hỏi một câu không đầu không đuôi, lần trước là lần nào, mà chuyện gì là chuyện gì? Hỏi khơi khơi thế trả lời thế nào đây?
Chuyện gì?
Chuyện ngày hôm qua đó. Đột nhiên Khải bảo tui về trước, sau đó tới tận gần sáng mới về đến nhà, bà có biết chuyện gì xảy ra không?
Lại có một cảm giác đau nhói. Băng ở cùng Khải hay sao mà biết hắn tận sáng mới về.
Ừ thì tôi biết nhà hai người ở cạnh nhau, nhưng ý tôi là chẳng lẽ cả ngày hôm qua Băng đã chạy sang nhà Khải chờ hắn về? Mà Băng thức đến tận sáng như thế, thể nào hắn cũng vô cùng xót bạn gái.
Tôi thở dài một hơi mỉm cười: Tui cũng không biết nữa... cậu ta rốt cục có chuyện gì ấy...?
Không phải cậu ở lại với Khải chờ tui với Lâm đi lấy xe sao?
À... lúc đó hả? Tui say quá nên không biết gì hết.
Tôi lập tức phủ định. Không lẽ bây giờ tôi kéo Băng vào góc ngồi chồm hổm rồi kể cho cô nghe về chuyện tôi bị sàm sỡ... có gì đáng kể?
Tôi cười chua chát: Bà hỏi Khải ấy. Tui thật không biết gì mà.
Ò... ừm...
Sau đó tôi và Băng rơi vào im lặng... thấy cũng có chút kì quặc, hình như thái độ của tôi không được tốt cho lắm.
À... mà... bà với Khải bắt đầu chơi với nhau từ hồi nào vậy?
Mắt Băng như bừng sáng khi kể về mối quan hệ giữa cô ấy với Khải, giống như rất thích thú rất tự hào.
À... ba mẹ tụi này là bạn thân nên hẹn ngày cùng cưới cùng sinh con... cũng chẳng hiểu làm sao mà hay vậy, Khải vừa vặn sinh trước tui hai ngày. Sau đó lớn lên, tụi này bắt đầu chơi cùng... mà từ khi nào thì tui cũng không nhớ rõ nữa... chỉ nhớ là từ khi có kí ức đã ở bên cạnh Khải rồi.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã hỏi câu này. Tim tôi nhói lên liên tục.
Haha... vui nhỉ? Hai người thân nhau như vậy... chắc là bạn tốt lắm. tôi thăm dò.
À... chuyện đó... cũng không hẳn. Bởi vì tui thích Khải.
Tôi chết trân, hai tay vô thức siết lại.
Băng. Giọng nói của người đó gọi tên người con gái khác.
Tôi ngẩng đầu nhìn Khải bên cạnh chiếc AB đỏ... mới đổi xe hả?
Ấy lạc đề...
Băng lập tức rời khỏi tôi, chạy một mạch sang Khải, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Sau khi leo lên xe rồi, Băng quay sang tạm biệt tôi: Bye bye, tui về trước nha.
Tôi còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì giật mình vẫy tay lại: Bye.
Vừa vặn đáp ánh mắt lên Khải. Hắn ta mỉm cười gật đầu một cái rồi hơi nghiêng người về phía Băng nhẹ nhàng nhắc nhở: Đội nón bảo hiểm vào.
Sau khi Băng yên vị và chỉnh tề thì hắn cho xe chạy đi.
Ha... tới khi nào tôi mới có thể có được sự quan tâm dịu dàng và ấm áp đó?
Lát sau, Lâm dắt xe đến trước mặt tôi:
Ê... đi chơi không? Bạn của Minh lần trước rủ đi đó. Tại mày không đi nên tao không đi, thế là chẳng có ai đi nữa.
Ơ này... tao có quen thân gì ai đâu?
Mày thân với tao và Minh, giống như tao thân với Minh và mày.
Thôi tao không đi đâu. Mày cứ đi đi. Dù sao tao cũng buồn ngủ quá, tao định về nhà đánh một giấc. Nếu mày bận thì cứ tự nhiên, tao đi xe buýt về.
Vậy sao được. Thế tao không thèm đi. Chủ yếu là đi chơi chung với mày mà mày không đi.
Ngu ghê. Mày không đi với tao thì đi với Minh ấy. Mày không đi người ta buồn chết... à còn nếu mày lo cho tao thì... Kha kìa, tao nhờ cậu ta chở về cũng được.
Tôi chỉ tay về phía Kha đang thực sự đẩy xe về phía tôi.
Thật ra, tôi là đang lo cho nó hơn... chuyện tình cảm của nó dạo này chẳng có tiến triển gì.
Lâm nó thấy vậy bĩu môi: Xùy... dẻo mỏ, đúng là chỉ có mày mới thuyết phục được tao.
Ờ... thì đó nên mày đi đi. Tao đi trước. Bye.
Nói xong, không để nó kịp nói kịp rằng, tôi liền chạy về phía Kha, nhưng sau khi thấy Lâm đã đi mất, mình ở trong vùng an toàn, mới tạm biệt cậu ta rồi đi bộ ra trạm xe buýt. Thật ra... hình như Lâm nó chưa biết chuyện tôi và Kha.
Còn thật ra khác là... dạo này tôi cố tình không bảo Lâm sang rước tôi đi học vì sợ là nó sẽ biết tôi và Kha đã có chuyện, kết quả là tôi tự đi học... lần nào cũng vừa đi vừa ngủ. Nhưng buổi trưa nắng quá thật sự tôi rất ngán lết thân ra trạm xe, lại còn phải đi bộ một đoạn về nhà, nên tôi mới nhờ nó, may là Lâm vốn chẳng bao giờ nghi ngờ gì tôi.
Tôi thở dài. Dù rằng tôi và Kha thật sự đã trở lại bình thường đi, thì tôi cũng đâu thể mặt dầy mà nhờ cậu ta đưa về?
Tôi đứng ở trạm chờ, mưa đột nhiên đổ xuống một cách vô tư.
May mà trạm chờ của tôi có mái che, không thì tôi đã ướt mèm rồi. Cơ mà thực ra, cái mái che đó cũng vô dụng không kém nha. Gió thổi bao nhiêu mưa hất hết vào mặt tôi, cũng chả che chắn được là bao.
Nhìn dòng người trước mặt chìm trong màn mưa... tôi vô thức nhớ tới đêm qua.
Có phải người nào khi yêu cũng có tâm trạng lên xuống thất thường như tôi hay không? Hôm qua vui đó, mà hôm nay vì gặp Băng đã xuống tinh thần một cách trầm trọng như thế này chứ...
/127
|