Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 127 - Chương Extra 2

/127


10 năm sau,...

Mân bây giờ đã trở thành một nữ sinh lớp 11, khuôn mặt cô trông vô cùng xinh xắn, đương nhiên trở thành một cô gái nổi tiếng trong trường.

Nhưng mà đối với cái khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp kia của Mân, An chẳng thấy thích thú gì, ngược lại chỉ cảm thấy bất an vô cùng. Với trí thông minh của mình, An dư sức học nhảy lớp, anh muốn học cùng lớp với Mân để tiện bề chăm sóc cô nàng, cũng như... đánh dấu chủ quyền, nhưng hệ thống giáo dục ở Việt Nam lại không cho phép, kết quả là anh đành phải đuổi theo cô đến trường.

Mân học ở trường tiểu học này, anh sẽ đến đó học vào năm sau, cô học ở trường trung học này, anh sẽ đến đó vào năm tới.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến học ở trường cấp 3 này... nơi Mân đã học suốt 1 năm trời.

An sở hữu khuôn mặt đẹp trai của ba, cùng với dáng người cao ráo, đương nhiên trở thành tâm điểm trong đám học sinh khối 10.

Đứng trong góc khuất, anh lấy điện thoại ra gọi cho Mân: Chị đang ở đâu, đến đây với em đi.

Mân gật đầu: Em đang đứng đâu, chị đến ngay.

Thôi chị đứng đâu cứ đứng yên đó, em đến ngay.

À, chị đang đứng cạnh gốc cây trước phòng giáo viên.

An tắt máy rồi xoay người bước đi trước ánh nhìn chằm chằm của mấy cô gái xung quanh. Dường như ai cũng đang thảo luận về anh, nhưng anh lại không quan tâm gì mấy, tất cả những gì có thể làm anh chú ý chính là người con gái đang tươi cười trước mặt.

Mân đứng đó nói chuyện với bạn bè của mình, nụ cười tươi tắn như tỏa sáng dưới nắng sớm.

An cười ôn nhu nhìn cô: Mân.

Tiếng gọi của anh như vang vọng thẳng vào trái tim của Mân. Cô nhìn thấy anh, nụ cười trên môi càng thập phần rực rỡ.

Mân chạy đến bên cạnh An: Ngày đầu tiên đi học, có thấy hồi hộp không?

Em không có mấy cảm giác vớ vẩn đó.

Mép môi mấy người còn lại ở đó giật giật. Trong khi Mân đã quá quen với kiểu nói chuyện của An: Đây là bạn của chị. Mọi người chào nhau đi.

An hướng về bọn họ cúi đầu một cái tỏ ý làm quen, rồi thôi.

Mân quay người nhìn bạn bè: Tao đưa em ấy đi tham quan trường, một lát nữa gặp lại trong lớp.

Ừ, tạm biệt.

Mân gật đầu rồi theo thói quen, khoác tay An quay người đi.

10 năm trước, An còn thấp hơn cô 5cm, 10 năm sau, An lại cao hơn cô hẳn 1 cái đầu.

Con trai đúng là dậy thì một cái liền cao ngất.

Mân đi bên cạnh An, không biết từ lúc nào lại trở nên bé nhỏ hơn anh.

...

Tan học hôm đó,... hai đứa đi cạnh nhau dưới cái nắng nhạt cuối ngày.

An bên vai phải đeo cặp của mình, sau lưng còn có cái ba lô của Mân, dù xách nặng nhưng khuôn mặt chẳng biểu lộ tí khó khăn, nhìn có vẻ rất thoải mái là đằng khác.

Nhận thức sớm về những thứ mình muốn có trong tương lai, An từ sớm đã cố gắng rèn luyện mình trở thành người con trai có khả năng bảo vệ người khác, đặc biệt là người con gái mình yêu thương nhất. (tụi nhỏ bỏ quên hết ba mẹ tụi nó rồi...)

An, em thật sự rất nổi tiếng trong trường nhé! Có để ý hay không, em đi đến đâu mọi người đều ngoái đầu nhìn em!

Không ham. An khinh thường nói một câu.

Thái độ của An luôn làm Mân cười lớn.

An liếc qua Mân, nhìn nụ cười của cô, cảm thấy có chút khổ não. Chị cũng cần phải nhận thức một chút đi, mỗi khi chị cười như vậy, có rất nhiều người đang ngắm chị đó! Điều đó làm tôi thấy không vui tí nào. Ít cười với người khác một chút, chỉ cười với tôi thôi.

An cảm thấy tư tưởng của mình có hơi quá đáng, lúc này chỉ muốn đập đầu vào bức tường bên cạnh cho đỡ cảm giác tội lỗi.

An... em... sẽ hẹn hò với cô nào tỏ tình với em chứ?

Ý chị là sao?

Ý chị là... ừm... bạn của chị, sáng nay nói với chị là... cậu ấy rất có cảm tình với em. Cô ấy cũng rất xinh nữa, em... sẽ...

Không. Sắc mặt của An trong phút chốc sa sầm xuống Em sẽ không hẹn hò, em về trước đây, ba lô của chị em sẽ cho người đem đến nhà chị sau. Về cẩn thận, tạm biệt.

An sau khi đi rồi, để lại một mình Mân đứng đó, dáng người thon thả càng khiến cái bóng của cô trở nên cao khều, đầy cô đơn.

Mình... đang cố làm gì? tự Mân hỏi mình câu này.

...

Tối hôm đó, Mân nằm trên giường lướt nfs facebook với tâm trạng chán chường.

Hình ảnh chụp lén An xuất hiện khắp nơi, tất cả đều bấn loạn em ấy.

Em ấy thật sự rất nổi tiếng. (nhưng chị lại không nhận thức được sự nổi tiếng của mình...) không hiểu sao nhưng Mân lại cảm thấy không vui.

Ngay từ những năm học cấp 2, vì chiều cao vượt trội của mình mà An rất nổi tiếng trong đám con gái, anh còn học rất giỏi, còn đẹp trai... nhưng lúc đó Mân lại không để ý đến.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, cậu bé dễ thương ngày xưa bây giờ đã trở thành hoàng tử.

Ngày trước An chỉ là báu vật của riêng cô mà thôi, bây giờ thì ai cũng nhìn thấy sự nổi bật của em ấy, cô cảm thấy có chút cô đơn.

Từ nhỏ đến giờ, An vẫn thường bám dính lấy cô, nhưng sau này khi thằng bé đã có bạn gái, An sẽ chẳng thèm đoái hoài gì đến cô nữa... không biết sao nhưng cô rất sợ điều đó.

...

Ngày hôm sau, An vô tình gặp Mân trong căn tin trường.

Hai nhân vật nổi tiếng nhất trong trường, cùng ở một nơi, khiến căn tin trong phút chốc trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Mọi người bắt đầu đổ xô đến xem kịch hay.

Nhưng không như mọi người nghĩ, hai người họ chỉ đứng nhìn nhau, nhìn thật lâu, cuối cùng An đi lướt qua Mân mà không nói một lời.

Thái độ đó của An khiến Mân cảm thấy tổn thương ghê gớm, rốt cuộc cô đã làm gì sai khiến cho em ấy giận mình đến vậy.

Chỉ là ngày hôm qua... cô bảo em ấy... a... có khi nào là giận vì chuyện đó hay không?

Mân từ nhỏ đã thích đọc tiểu thuyết ngôn tình... đại khái thì tình huống này xuất hiện trong truyện rất nhiều!

Nam chính giận nữ chính khi nữ chính muốn giới thiệu bạn thân của mình cho anh, tất cả cũng vì anh rất yêu cô... yêu cô một cách âm thầm lặng lẽ mà không nói ra thành lời.

Vậy... cô có thể hy vọng không? Hy vọng là An cũng thích cô... như cái cách mà cô thích em ấy.

Lúc còn nhỏ, hai người đã từng hẹn ước này nọ, nhưng dù gì đó cũng chỉ là lời hứa non nớt thời tuổi trẻ mà thôi. Không ai biết được trong tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, nếu như An thật sự để ý một cô gái nào đó, lúc đó, cô không biết phải làm sao đây. Không biết từ khi nào mà cô phát hiện ra tình cảm của mình, cũng không biết đến khi nào, em ấy mới phát hiện ra tình cảm của cô.

Hai người chiến tranh lạnh cả tuần, cho đến khi trường học tổ chức hội trại, không khí trong trường như sôi sục.

Tan học, nếu là mọi khi thì mọi người sẽ về nhà, nhưng hôm nay, các lớp tụ tập lại phân công nhau làm việc.

An chả thích thú gì mấy hoạt động như vậy, nhưng bị anh chàng lớp trưởng lắm lời giữ lại, thua cuộc ở lại cho có mặt, kết quả bị phân phải cùng đi mua đồ với một cô nàng trong lớp.

Bằng một cách tình cờ nào đó, Mân cũng được phân vào nhóm mua đồ, nhưng cô chỉ đi có một mình.

Hài lòng nhìn món đồ mình đang cầm trên tay, Mân tự thưởng cho mình một nụ cười rồi đi ra quầy tính tiền.

Bước ra khỏi cửa hàng, cơn gió mạnh thổi qua, đem tóc cô tung bay mềm mại.

Cô nhìn thấy An đi bên kia đường, cùng với một cô gái...

Tim của Mân như thắt lại, đau xót!

Cô nhìn hai người bọn họ sánh vai đi bên cạnh nhau vô cùng thân thiết (con mắt nào của cưng nhìn ra tụi nó thân thiết?), vội xoay người bước đi về phía ngược lại.

Vốn đã định sau hội trại lần này sẽ một lần nữa nói rõ mọi thứ cho An, nhưng gặp phải cảnh tượng như thế này, giống như điềm báo trước là em ấy sẽ không chấp nhận tình cảm của cô.

Mân ôm theo một đống tâm sự, trở về nhà.

Chào đón Mân là đứa em trai 10 tuổi kháu khỉnh đáng yêu tên Nhật. Đúng vậy... sau hai cái tuần mà ba Khải và mẹ Hạ cùng nhau ra nước ngoài công tác, mẹ cô có thêm một em bé nữa.

Dễ dàng bồng Nhật trên tay, Mân đem bé vào nhà: Thế nào? Hôm nay đi học có vui không?

Vui ạ. Thằng bé hớn hở đáp lời.

Nhìn nụ cười vô tư đáng yêu của bé, Mân như quên bớt phần nào sự khó chịu khi nhìn thấy An thân thiết với người khác.

Tối hôm đó, ôm cái điện thoại lăn qua lăn lại trên giường hơn một tiếng đồng hồ, tin nhắn thì cứ soạn đi rồi lại xóa hết, soạn lại rồi cũng xóa luôn, kết quả là thật lâu cũng không dám gửi đi.

Mân tự hỏi, An sẽ như thế nào nếu biết tình cảm cô dành cho mình... sẽ ghét cô? Sẽ xa lánh cô? Sẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng mà từ trước đến nay chưa bao giờ anh nhìn cô như vậy.

Mẹ Hạ đem theo ly sữa nóng vào phòng Mân, cười với con gái: Sao vậy con, có chuyện gì không ổn sao?

Mân ngồi thẳng người: Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện.

Có chuyện gì sao?

Con đang thích một người.

Tay Hạ run run, cũng may cô nàng đã đặt ly sữa xuống bàn, nếu không đã bể tan rồi.

Thích ai?

Bí mật... Mân xấu hổ đỏ mặt Nhưng cái đó không phải là vấn đề chính mà con muốn nói... ý của con... cái con muốn nói là... con có nên tỏ tình với người ta không?

...

Hạ xoay người nhìn về ánh đèn đường ngoài cửa sổ, biểu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể.

Được rồi. Cô cần phải nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề hệ trọng này... con gái cô... sắp lấy chồng rồi.

Ừ, phải chọn cho nó một bộ váy cưới thật đẹp. Nếu vì chuyện yêu đương mà học hành sa sút cũng không sao... ừm, không học đại học cũng được, chỉ cần con gái cô tốt nghiệp cấp 3 thôi là được.

Con gái... mẹ ủng hộ con.

Vậy là... con nên tỏ tình ạ?

Ừm thì... con nghĩ mình có bao nhiêu phần trăm thành công?

5% ạ.

...

...

Vậy thì thôi con à...

Mẹ...

...

...

Thôi... chuyện của con, mẹ để con tự quyết, không quản con nữa. Con gái mẹ chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi mà!

Hạ cười an ủi Mân... cái mặt rõ ràng là chia buồn với cô.

Đợi mẹ Hạ ra khỏi phòng rồi, Mân lăn hai vòng trên giường, cuối cùng chịu không được mà nhắn cho An một tin: 'Tuần sau sau khi hội trại kết thúc, chị có chuyện muốn nói với em.'

Gần như là ngay lập tức, An nhắn tin lại cho cô: 'Tại sao không phải là bây giờ.'

'Vì lúc này chưa thích hợp.' Đương nhiên là vì ngay bây giờ cô chưa kịp thu dũng khí của mình!!! Dù đã kiên quyết sẽ tỏ tình, nhưng cô vẫn cần thời gian nha!

'Được.'

Đúng là phong cách nói chuyện của An.

Mân nghĩ thầm như vậy, lăn qua lăn lại một chút lại ngủ đi.

Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng. Khoảng thời gian vừa rồi, Mân bận rộn chuẩn bị cho hội trại, không có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên không vô tình gặp An trong trường, nếu mà gặp... chắc là khó xử lắm.

Cuối cùng thì ngày mai cũng đến... hôm nay là ngày cuối cùng chuẩn bị cho hội trại. Sáng hôm đó, như mọi ngày, Mân đến trường với tâm trạng rầu rĩ, khuôn mặt đáng yêu cứ thế không còn vẻ tươi tắn hằng ngày nữa.

Cô có cảm giác rất lạ. Hôm nay mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cô. Mân bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cô nhìn lại bản thân, mặt cô không dính nhọ, người cô cũng không bị gì hết, áo quần đầy đủ, rốt cuộc tại sao mọi người lại nhìn cô như vậy.

Từ xa, hai cô nàng bạn thân của Mân chạy đến, lập tức lôi cô vào góc khuất, vẻ mặt khổ sở: Mân, mày không ổn rồi. Không biết là ai, nhưng có người tung tin đồn là mày yêu đơn phương nhóc An, bây giờ cả trường đều đồn ầm lên chuyện hai đứa bây.

An có biết chưa? việc đầu tiên cô nghĩ đến là suy nghĩ của An.

Vốn định để cho chính bản thân cô tỏ tình, nhưng mọi chuyện lại thành ra như thế này. Cô sợ An sẽ khinh bỉ cô.

Mân.

Từ sau lưng, có một giọng nói gọi tên cô... chất giọng quen thuộc đã ở bên cạnh cô suốt 16 năm.

Mân xoay người, An đứng đó, sắc mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào cô.

Mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại xem náo nhiệt.

Trong khi đó, mặt của Mân từ hồng hào chuyển sang tái xanh.

Cô hoảng loạn nhìn người trước mặt: A... An.

Mân. An một lần nữa gọi tên cô.

Mân nhăn nhó, chịu không được mà xoay người chạy đi.

Biết là An đang đuổi theo sau lưng, cô hét vọng lại: Đừng đuổi theo, để chị yên tĩnh một mình!

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, trong khi An đứng lặng chỗ đó, nhìn theo dáng người con gái chạy ra khỏi trường, trong lòng như thắt lại.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Mân chạy ra khỏi trường, không về nhà mà chạy đến công viên gần nhà, nơi ngày bé An và cô vẫn thường chơi cùng.

Ngồi trên chiếc xích đu đã cũ, cô động chân, người đung đưa trong gió.

Ánh nắng buổi sáng rọi thẳng vào khuôn mặt đầy sợ hãi của Mân.

Lúc này đây trong đầu cô chỉ có hình ảnh khuôn mặt của An ban nãy khi em ấy nhìn cô, cùng với ánh mắt đầy ngạc nhiên đó.

Phải rồi, chắc là An rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cô thích em ấy.

Hay là bây giờ Mân cứ chối...

Không được, cô đã tự hứa phải đối mặt với mọi chuyện. Dù sao ngày mai cô cũng định sẽ nói với An. Nhưng mà... chưa bao giờ cô nghĩ đến An sẽ biết đến tình cảm của cô bằng cách này, rốt cuộc ai là người đã gieo tin đồn đó. Cô chưa từng nói với ai về tình cảm của mình dành cho An... kể cả bạn thân của cô, vậy thì người đó làm sao biết?

Mân nghĩ đến lời nói của mẹ. Dư luận rất đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt của con, người ta cũng có thể xuyên tạc đủ điều, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mẹ cô lại nói như vây.

Chiều hôm đó, đem theo tâm trạng thất thỉu về nhà, cô nhìn thấy An đứng chờ mình trước cổng nhà, lập tức xoay người chạy đi như một phản xạ tự nhiên.

An đương nhiên nhìn thấy Mân, nhưng sau khi thấy cô chạy đi, lại chỉ biết đứng nhìn. Anh không đuổi theo, mà anh sẽ chờ đợi, chờ cô đủ bình tĩnh để nói rõ mọi thứ với anh.

Anh thừa nhận, sáng nay sau khi nghe tụi bạn thân nói trong trường đang truyền tai nhau một tin đồn là Mân thích anh, cảm xúc duy nhất trong lòng anh lúc đó chỉ có lo lắng cho cô.

Anh gần như ngay lập tức chạy đi tìm Mân, nhưng phản ứng cô dành cho anh lại là bỏ chạy.

Tại sao lại bỏ chạy? Tại sao lại không dám đối mặt với anh.

Vậy thì... tin đồn đó là thật hay là giả? Anh không dám nuôi hy vọng, chỉ sợ sẽ bị tổn thương khi sự thật không phải là thứ mà anh mong đợi.

Một người mang theo tâm trạng bối rối chạy đi, một người mang theo nỗi buồn dai dẳng về nhà.

Ngày hôm sau... ngày mà toàn thể học sinh trong trường đều mong đợi.

Mân tỉnh dậy, lăn qua một cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Hôm nay cô không muốn đi học, cô quyết định ở nhà. Cô chẳng thích bị người khác dòm ngó.

Điện thoại reo lên từng hồi, Mân nhăn nhó bắt máy: A lô...

Hôm nay mày không đến trường à?

Ừ. Mân uể oải đáp, ngáp thêm một cái, cô ngồi dậy, đi sang bàn học lấy chai nước uống.

Hình như An đang tìm mày đó. Sáng giờ thấy thằng bé chạy khắp nơi dáo dác tìm người. Mà người duy nhất tao nghĩ đến chỉ có mình mày.

Tay cầm ly của Mân ngừng lại trong không trung.

Cô quên mất hôm nay đã hẹn với An sẽ nói cho em ấy nghe về tình cảm của mình. Dù chuyện đã vỡ lỡ thành ra tè le như vậy, nhưng cô vẫn nên giữ lời hứa đó.

Ừ, tao tới liền.

Ừ, tao chờ mày.

Mân tắt máy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo, khoác trên mình cái áo thun đồng phục với lớp, cộng thêm quần jean cạp cao, chân cô càng thon dài.

Cầm theo ba lô, Mân chạy ra khỏi nhà: Thưa ba mẹ con đi học.

Trước kia mỗi lần ra khỏi nhà đều nhìn thấy dáng người cao lớn của An chờ cô cùng đi học, hôm nay lại chẳng có ai, trong cô cảm thấy có hơi trống vắng.

Mân giận mình! Tại sao lại không sớm nói ra tình cảm này của mình, cô chỉ lấy cớ sợ rằng mối quan hệ giữa hai đứa sẽ thay đổi để che giấu đi sự hèn nhát của mình.

Lúc cô đến trường thì mọi người đang tham gia cuộc thi chạy giữa các lớp khối 10.

Có vẻ rất náo nhiệt.

Mân lập tức chạy đến vị trí tập trung của lớp mình, bạn cô đang đứng ở đó, nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay chào.

Xin lỗi tao đến trễ.

Qua bên kia điểm danh trước đã.

Ừ.

Chạy sang bàn của ban điểm danh để ghi tên của mình, Mân tình cờ gặp An.

Đúng như tụi bạn nói, dường như An đang tìm cô. Lúc nhìn thấy cô, thằng bé lập tức chạy lại gần, sau đó hai người giữ một khoảng cách mà nhìn nhau.

Những người nổi bật như Mân và An, đương nhiên đi đâu cũng vô cùng thu hút sự chú ý, lúc này, toàn thể những người ở gần đó đều đang hướng mắt về hai nhân vật chính trong tin đồn vô cùng nóng hổi trong trường.

An cảm giác mọi người đang nhìn mình, có chút khó chịu, anh biết, Mân không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý, An mấp mấy môi: Đến hội trường, em chờ chị ở đó.

Mân do dự một lát rồi khẽ gật đầu.

Nhìn thấy nam chính xoay người bước đi, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Như vậy... như vậy là sao??? Bé An từ chối Mân rồi à?

Chứ còn gì nữa, nhìn thái độ hai người đó dành cho nhau là biết rồi.

Như vậy cũng tốt, hai người đó không quen nhau thì tao còn có cơ hội cua hot girl khối 11, chứ đã quen nhau rồi thì tao chỉ còn nước từ bỏ.

Gia đình khải phức tạp, có chị, ba mẹ cãi nhau vì hắn, hồi nhỏ ở vs ngoại, ngoại mất thì ở 1 mình

Mân không nói không rằng, chạy đi điểm danh rồi đến chỗ hẹn.

Vốn định xong ngày hôm nay, cô mới nói rõ ràng mọi thứ với An, nhưng chuyện đã thành ra như vậy, kế hoạch thay đổi một chút, chắc cũng không ảnh hưởng gì...

Siết chặt hai tay, Mân đứng đối diện An.

Từ chỗ này đến sân vận động cũng không xa lắm, cô có thể nghe thấy tiếng của mọi người vọng lại từ xa.

Mân thu hết can đảm, định mở miệng đánh nhanh rồi rút thì An lại là người lên tiếng trước: Trước hết... em muốn nói cho chị nghe một chuyện.

Can đảm của Mân bị câu nói của An đánh gãy cho không còn một mống, giọng run run đáp lời, đừng có nói... cô chưa kịp tỏ tình đã bị từ chối nhé S-sao??

Cái tin đồn kia, nếu trở thành sự thật, thì em sẽ rất vui.

Mân ngẫm đi ngẫm lại ý nghĩa câu nói của An: Ý của em là...

Thật ra, em thích chị từ lâu rồi, vốn không định nói ra, nhưng nhìn thấy chị ở bên cạnh người khác, em như phát điên lên được. Cho em một cơ hội đi. Em sẽ không bao giờ rời xa chị, cũng không bao giờ phản bội chị.

A... nói vậy tức là An cũng thích cô??

Chuyện tin đồn kia là thật hay giả, em cũng không quan trọng nữa, quan trọng là em đã nói hết tình cảm của mình cho chị nghe rồi, không cần chị hồi đáp đâu, chỉ cần chị chú ý đến hành động của mình một chút, đừng vô tình với em nữa. Chiến tranh lạnh với chị... em đau khổ lắm.

Chị cũng thích.

Đã hoàn thành mục đích, An kín đáo nở nụ cười mỉm: Sao ạ?

Chị... cũng thích em lắm.

An tiến lại gần Mân, đứng ngay trước mặt cô, đưa hai tay nắm lấy tay Mân, cười khẽ: Vậy... sau này đừng đi riêng với người con trai khác ngoài em, đừng đến những nơi vắng vẻ với bất kì người nào khác ngoài em, đừng tỏ ra đáng yêu với người nào khác ngoài em, em sẽ không để chị làm điều đó.

Cảm nhận được sự nam tính từ cái nắm tay mạnh mẽ của An, Mân đỏ mặt gật gật đầu.

Hai người sau đó chính thức hẹn hò... đó là một câu chuyện khác.

Còn chuyện bây giờ... suy nghĩ trong lòng An là...

Thật ra... biểu hiện của Mân khi đến đây rõ rành rành thế kia, anh cũng biết chắc chị ấy sẽ tỏ tình với mình, chẳng qua anh muốn tỏ ra chân thành một chút... như vậy sẽ khiến cho Mân càng ngày càng thích anh... nói cậu giả tạo cũng không đúng, chỉ là cậu biết Mân thích kiểu người như thế nào, anh tỏ ra như vậy chẳng qua cũng chỉ là để làm hài lòng người khác mà thôi.

Đối với Mân, An là một đứa em trai đáng yêu, được thôi, anh sẽ mãi mãi là đứa em trai đáng yêu bên cạnh Mân, tỏ ra đáng yêu hả?? Anh đã làm điều đó suốt 16 năm rồi, có làm thêm 84 năm nữa cũng không sao, chỉ cần Mân đồng ý ở bên cạnh anh là được.

Và như thế... trong tương lai, cuộc sống của Mân sẽ bị xoay vòng trong lòng bàn tay của người con trai đầy nguy hiểm mang tên An... mà cô nàng thì vẫn tưởng An vẫn còn là một thằng nhóc đáng yêu.

Fin.

/127

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status