Chap 7
Quát được ba con kia một trận hả dạ, nó sảng khoái hẳn lên trông thấy. Còn ba con kia thì thảm vô cùng thảm, tím tái hết cả mặt mũi nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.
Trên con đường đầy những bóng cây, bọn nó như hòa mình vào thiên nhiên đầy thơ mộng, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp trong khoảnh khắc chiều tà đầy lãng mạn. Cuối cùng thì bọn nó cũng phải bye bye nhau sau khi đến ngã tư.
Sáng hôm sau.
Chuông vừa reo vào học thì chúng nó cũng hớt ha hớt hải chạy kịp tới trường. Vậy mà còn bày đặt ăn sáng. Cùng lắm là năm nghìn xôi. Mua xong chưa kịp ăn đã vào học. “ Sướng nhất ” là đi học muộn vào hôm bàn trực nhật và mưa tầm tã. Thỉnh thoảng mới được đi sớm một vài hôm. Rủ nhau quyết tâm dậy sớm tập thể dục chạy giảm cân mà thực hiện chưa được vài ba ngày đã nản, thậm chí lập lời thề không bao giờ thực hiện nữa. Tóm lại, tụi nó thuộc loại mà chưa nghĩ ra được.
Tiết 2 là tiết thể dục của ba lớp: 10A8, 11A5, 12A2. Mà lớp 11A5 là lớp của con Linh. Hôm nay ông thầy bắt cả lớp nó nhảy xà đơn. Riêng tên Khánh ưu tiên đi tập bóng rổ. Thầy ưu ái cho mấy bạn nữ chỉ cần tay chạm xà là qua. Còn nam vẫn phải đu, quay, lộn vòng, hít xà đủ kiểu. Tới lượt nó nhảy lên. Lấy đà, dùng sức bật, cuối cùng nó cũng chạm nổi cái xà. Khổ nỗi chạm được rồi nhưng tay nó trơn nên bị ngã sóng xoài dưới đất. Ông thầy thấy thế nói tự đắc:
- Thật là kém cỏi. Tôi đã cố nhân nhượng vậy mà….haizzz….có thế cũng không làm được. Tôi chỉ khuyên em nên nhớ một câu: - Đừng coi thường bất kì một môn thể thao nào.
- Vâng thưa thầy. Nó cúi đầu xuống vẻ nhận lỗi và lẩm bẩm: - Nhìn mặt thầy như củ khoai luộc chấm đường.
Hết tiết tụi nó lại ra căn tin mua đồ ăn, sau đó cùng ngồi dưới gốc cây phượng tâm sự, tán gẫu đặc biệt nói phét.
Vào tiết học của buổi chiều. Từ ngoài hành lang cô giám thị bước vào lớp 11A7 nói:
- Lớp này ai làm trưởng đứng lên cho tôi.
- Dạ. Có em. Thiên Mỹ đứng dậy hô to.
- Em sẽ là quản lí của đội bóng rổ của trường. Tan học, em hãy ở lại với đội bóng.
- Thưa cô, nhà em nhiều việc lắm, cô chọn bạn khác đi. Sao tự dưng cô lại chọn em. Nó đơ đơ người ra và thắc mắc.
- Tôi chọn quản lí theo yêu cầu của đội bóng.
- “ Thì ra là mấy tên đó. Dám chơi mình à. Để xem. Ai chơi ai.” Nó nghĩ rồi nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh mình và bắt đầu trận chiến “ lườm ghế thay người “ , nó lấy chân hất cái cái ghế đó ra xa chỗ của mình tạo thành tiếng động nhỏ, sau đó nói tiếp:
- Một mình em hơi mệt hay cô chọn thêm một người nữa đi cô.
- Được rồi. Em chọn đi.
- Thưa cô em chọn bạn này. Nó lấy tay chỉ con Thanh.
- Ok em. Nhớ ở lại.
- Em chào cô.
Cô vừa ra khỏi lớp cũng là lúc nó nhận được cái nguýt dài từ Thanh. – Sao mày chỉ tao hả con kia?
- Mày đi với tao để còn trị mấy tên kia chứ một mình tao đối phó không nổi, muốn trách thì cứ trách mấy tên đó. Hì hì.
- Cười cái im mồm.
Sau khi học xong, hai đứa nó cùng ở lại. Xuống sân tập bóng rổ nhìn thấy mấy tên đó cầm khăn lau mặt hình như nghỉ dưỡng sức. Thấy Thanh đi cùng Mỹ, Thiên Anh vội châm chọc:
- Ở đâu lòi ra cô em bản chất nông thôn tâm hồn bông lúa này vậy. Bọn tôi chỉ bảo một mình Trần Thiên Mỹ thôi cơ mà!
- Tôi bảo cô cho Thanh đi cùng đấy! Sao?
- Thôi tao về đây Mỹ. Thanh hình như bị Thiên Anh nói câu đó nên ngại.
- Không dám sao. Thiên Anh khích Thanh.
- Ai bảo không dám. Thanh vênh mặt lên nói.
- Con hâm kia. Ở đây với tao. Mỹ cố lấy tay kéo nó lại và nói tiếp:
- Trong trường đầy người tại sao lại bảo cô chọn tôi?
- Thích thế! Khánh chen ngang vào.
- Thôi không cãi nữa, làm ơn hai người mua nước đi, hết nước rồi. Gia Bảo nói với Mỹ và Thanh.
- Mấy cậu uống gì? Mỹ hỏi.
- Nước ngọt. Thiên trả lời.
- Có gas hay không gas.
- Có gas.
- Pepsi hay coca.
- Coca.
- Thường hay Diet.
- Thường.
- Chai hay lon.
- Chai.
- Lạnh hay không lạnh.
- Lạnh.
Đang định nói tiếp thì Thiên cáu:
- Im mồm và cấm hỏi nữa không tôi điên đấy! Con gái gì đâu mà nói nhiều kinh!
- Rơ ráng con người. Đi thì đi. Xớ.
Sang quán bên đường hai đứa nó mua nguyên một thùng nước Coca, khổ nỗi chúng nó nặng hơn nước nên khiêng mãi mới về được sân tập.
Gia Bảo nhăn nhăn mặt nói:
- Có mỗi thùng nước mà hai người khiêng cũng không xong.
- Kệ. Thanh nói.
- Mà tôi bảo cậu mua nước lạnh cơ mà. Thiên nhìn Mỹ nói.
- Ai mà nhớ được. Mỹ trả lời tỉnh bơ.
- Chưa thấy ai thay đổi 180 độ nhanh hơn cả chong chóng tre của đô – rê – mon như cậu cả.
- Mặc tôi. Mà mấy cậu không uống thì để bọn tôi uống hộ. Mỹ vừa nói vừa mở thùng lấy hai chai nước cho nó và Thanh.
- Tùy. Cứ việc mà uống. Kì Anh nhún vai nói.
1 lúc lâu sau.
- Ê 6 giờ rồi bọn tôi về đây. Mỹ chạy lại sân nói với 5 tên kia.
- Hai cậu về trước đi. Bọn tôi ở lại thêm chút nữa. Thiên ngoái cổ lại nói mà khuôn mặt cậu mồ hôi nhễ nhại.
Thấy thế Mỹ ném cho Thiên một chiếc khăn mặt.
- Quan tâm nhau nhờ. Thiên Anh cười cười nói với Thiên thì hai con kia đã về rồi.
End.
Quát được ba con kia một trận hả dạ, nó sảng khoái hẳn lên trông thấy. Còn ba con kia thì thảm vô cùng thảm, tím tái hết cả mặt mũi nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.
Trên con đường đầy những bóng cây, bọn nó như hòa mình vào thiên nhiên đầy thơ mộng, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp trong khoảnh khắc chiều tà đầy lãng mạn. Cuối cùng thì bọn nó cũng phải bye bye nhau sau khi đến ngã tư.
Sáng hôm sau.
Chuông vừa reo vào học thì chúng nó cũng hớt ha hớt hải chạy kịp tới trường. Vậy mà còn bày đặt ăn sáng. Cùng lắm là năm nghìn xôi. Mua xong chưa kịp ăn đã vào học. “ Sướng nhất ” là đi học muộn vào hôm bàn trực nhật và mưa tầm tã. Thỉnh thoảng mới được đi sớm một vài hôm. Rủ nhau quyết tâm dậy sớm tập thể dục chạy giảm cân mà thực hiện chưa được vài ba ngày đã nản, thậm chí lập lời thề không bao giờ thực hiện nữa. Tóm lại, tụi nó thuộc loại mà chưa nghĩ ra được.
Tiết 2 là tiết thể dục của ba lớp: 10A8, 11A5, 12A2. Mà lớp 11A5 là lớp của con Linh. Hôm nay ông thầy bắt cả lớp nó nhảy xà đơn. Riêng tên Khánh ưu tiên đi tập bóng rổ. Thầy ưu ái cho mấy bạn nữ chỉ cần tay chạm xà là qua. Còn nam vẫn phải đu, quay, lộn vòng, hít xà đủ kiểu. Tới lượt nó nhảy lên. Lấy đà, dùng sức bật, cuối cùng nó cũng chạm nổi cái xà. Khổ nỗi chạm được rồi nhưng tay nó trơn nên bị ngã sóng xoài dưới đất. Ông thầy thấy thế nói tự đắc:
- Thật là kém cỏi. Tôi đã cố nhân nhượng vậy mà….haizzz….có thế cũng không làm được. Tôi chỉ khuyên em nên nhớ một câu: - Đừng coi thường bất kì một môn thể thao nào.
- Vâng thưa thầy. Nó cúi đầu xuống vẻ nhận lỗi và lẩm bẩm: - Nhìn mặt thầy như củ khoai luộc chấm đường.
Hết tiết tụi nó lại ra căn tin mua đồ ăn, sau đó cùng ngồi dưới gốc cây phượng tâm sự, tán gẫu đặc biệt nói phét.
Vào tiết học của buổi chiều. Từ ngoài hành lang cô giám thị bước vào lớp 11A7 nói:
- Lớp này ai làm trưởng đứng lên cho tôi.
- Dạ. Có em. Thiên Mỹ đứng dậy hô to.
- Em sẽ là quản lí của đội bóng rổ của trường. Tan học, em hãy ở lại với đội bóng.
- Thưa cô, nhà em nhiều việc lắm, cô chọn bạn khác đi. Sao tự dưng cô lại chọn em. Nó đơ đơ người ra và thắc mắc.
- Tôi chọn quản lí theo yêu cầu của đội bóng.
- “ Thì ra là mấy tên đó. Dám chơi mình à. Để xem. Ai chơi ai.” Nó nghĩ rồi nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh mình và bắt đầu trận chiến “ lườm ghế thay người “ , nó lấy chân hất cái cái ghế đó ra xa chỗ của mình tạo thành tiếng động nhỏ, sau đó nói tiếp:
- Một mình em hơi mệt hay cô chọn thêm một người nữa đi cô.
- Được rồi. Em chọn đi.
- Thưa cô em chọn bạn này. Nó lấy tay chỉ con Thanh.
- Ok em. Nhớ ở lại.
- Em chào cô.
Cô vừa ra khỏi lớp cũng là lúc nó nhận được cái nguýt dài từ Thanh. – Sao mày chỉ tao hả con kia?
- Mày đi với tao để còn trị mấy tên kia chứ một mình tao đối phó không nổi, muốn trách thì cứ trách mấy tên đó. Hì hì.
- Cười cái im mồm.
Sau khi học xong, hai đứa nó cùng ở lại. Xuống sân tập bóng rổ nhìn thấy mấy tên đó cầm khăn lau mặt hình như nghỉ dưỡng sức. Thấy Thanh đi cùng Mỹ, Thiên Anh vội châm chọc:
- Ở đâu lòi ra cô em bản chất nông thôn tâm hồn bông lúa này vậy. Bọn tôi chỉ bảo một mình Trần Thiên Mỹ thôi cơ mà!
- Tôi bảo cô cho Thanh đi cùng đấy! Sao?
- Thôi tao về đây Mỹ. Thanh hình như bị Thiên Anh nói câu đó nên ngại.
- Không dám sao. Thiên Anh khích Thanh.
- Ai bảo không dám. Thanh vênh mặt lên nói.
- Con hâm kia. Ở đây với tao. Mỹ cố lấy tay kéo nó lại và nói tiếp:
- Trong trường đầy người tại sao lại bảo cô chọn tôi?
- Thích thế! Khánh chen ngang vào.
- Thôi không cãi nữa, làm ơn hai người mua nước đi, hết nước rồi. Gia Bảo nói với Mỹ và Thanh.
- Mấy cậu uống gì? Mỹ hỏi.
- Nước ngọt. Thiên trả lời.
- Có gas hay không gas.
- Có gas.
- Pepsi hay coca.
- Coca.
- Thường hay Diet.
- Thường.
- Chai hay lon.
- Chai.
- Lạnh hay không lạnh.
- Lạnh.
Đang định nói tiếp thì Thiên cáu:
- Im mồm và cấm hỏi nữa không tôi điên đấy! Con gái gì đâu mà nói nhiều kinh!
- Rơ ráng con người. Đi thì đi. Xớ.
Sang quán bên đường hai đứa nó mua nguyên một thùng nước Coca, khổ nỗi chúng nó nặng hơn nước nên khiêng mãi mới về được sân tập.
Gia Bảo nhăn nhăn mặt nói:
- Có mỗi thùng nước mà hai người khiêng cũng không xong.
- Kệ. Thanh nói.
- Mà tôi bảo cậu mua nước lạnh cơ mà. Thiên nhìn Mỹ nói.
- Ai mà nhớ được. Mỹ trả lời tỉnh bơ.
- Chưa thấy ai thay đổi 180 độ nhanh hơn cả chong chóng tre của đô – rê – mon như cậu cả.
- Mặc tôi. Mà mấy cậu không uống thì để bọn tôi uống hộ. Mỹ vừa nói vừa mở thùng lấy hai chai nước cho nó và Thanh.
- Tùy. Cứ việc mà uống. Kì Anh nhún vai nói.
1 lúc lâu sau.
- Ê 6 giờ rồi bọn tôi về đây. Mỹ chạy lại sân nói với 5 tên kia.
- Hai cậu về trước đi. Bọn tôi ở lại thêm chút nữa. Thiên ngoái cổ lại nói mà khuôn mặt cậu mồ hôi nhễ nhại.
Thấy thế Mỹ ném cho Thiên một chiếc khăn mặt.
- Quan tâm nhau nhờ. Thiên Anh cười cười nói với Thiên thì hai con kia đã về rồi.
End.
/32
|