Chap 4
- Được rồi. Em không trả lời cũng không sao. Cô không ép. Ngồi sổ đầu bài. Ok. Về chỗ. Cô nói với nó một tràng dài.
- Đừng mà cô. Em thực sự không biết sinh sản nó như thế nào mà. Nó cố van nài cô.
- Haizzz….em thật là….Sao em không dựa vào sách giáo khoa mà trả lời.
- Trong đó làm gì có hả cô? Nó trố mắt nhìn cô.
- Không có em phải tìm hiểu thực tế nó như thế nào chứ! Chẳng lẽ cái gì trong sách cũng phải có hết sao? Như thế là không được. Thôi em về chỗ của mình đi.
Nó đành ngậm ngùi về chỗ của mình và suýt răng môi lẫn lộn vì ngã. Cũng may hai tay nó kịp thời chống kịp lên chiếc bàn đằng sau. Nó quay ngoắt mặt sang cái đứa cố tình làm nó ngã.
- Này tên kia…cậy chân dài ngáng chân ngắn tôi hả? Có biết là suýt nữa tôi bị ngã rồi không? Mắt bị đui hả?
- Hả cái gì hả lắm thế? Người ta không cố ý. Xin lỗi.
Nó cũng không thèm chấp loại “ sửu nhi ” như tên đó nên bước về chỗ ngồi.
Hết hai tiết học, bọn nó lại cùng nhau ăn, nghỉ………rồi lại vào học, ngày này sang ngày khác đều thế như một quy luật của tự nhiên vậy. ^_^
Sáng thứ hai đầu tuần…
[Cổng trường]
- Linh chạy lại khoác tay Ngọc nói: - Thứ hai mà mày mặc áo khoác bóng chày à? Đồng phục đâu?
- Tao giặt rồi. Mặc sơ mi trắng bên trong cũng được. Mà tao mặc gì kệ tao. Nhiều chuyện.
- Tao quan tâm mày tao mới nói. Chứ như đứa khác tao thèm vào. Xì. Lòng tốt không được báo đáp. Linh có vẻ giận.
- Thôi hai bà ơi, sáng sớm đầu tuần đã cãi nhau rồi. Lên lớp đi. Mỹ vừa đến trường đã nhìn thấy Linh và Ngọc cãi nhau nên nhảy vô can.
- Con Thanh hôm nay đi rõ muộn, sắp đến tiết chào cờ rồi. Mỹ quan tâm quay đầu lại nhìn cổng trường mà chưa thấy bóng dáng Thanh đến.
- Kệ nó vậy. Ai bảo ngủ dậy muộn. Ngọc lên tiếng và cả ba đứa đều về lớp của mình.
15 phút sau.
Đang chào cờ ngoài sân trường, Mỹ nhìn thấy Thanh đứng ở gốc cây cạnh cổng trường, nó lấy tay vẫy vẫy mà Thanh không nhìn thấy.
[ Tại gốc cây ngoài cổng trường ]
- Để chào cờ xong mình vào cũng được. Giờ vào chết chắc. Tại cái đồng hồ chết tiệt. Thanh vừa đứng vừa lẩm bẩm một mình.
- Ngủ dậy muộn mà đổ lỗi cho cái đồng hồ hả “ bạn tốt ”? Tên bóng rổ hồi nọ ném quả bóng vào đầu nó từ đâu xuất hiện khiến nó giật mình.
- Cậu định dọa chết tôi hả? Mà chuyện của tôi không đến lượt cậu lên tiếng. Đồ khùng.
- Công nhận. Nhưng tôi chưa thấy ai đổ tội lên một đồ vật như “ bạn ” cả. Hắn nói giọng nhạt nhạt.
- Đồng hồ chứ có phải đồ vật vô tri vô giác đâu mà không đổ tội được. Nó cãi bướng.
- Con gái gì đâu mà ương, nói ngu nữa. Đồng hồ không là vật vô tri vô giác thế nó là cái gì.
- Đây ngu từ bé. Hứ.
- ….Tôi vào trường. You cứ đứng đó hưởng thụ nhé! Giữ lời hứa, bữa nào rảnh dạy tôi phép lịch sự. Bye. Hắn nói thay đổi 180 độ rồi đi vào trường rất thản nhiên ( cổng trường không khóa).
- No way. Sax….
15 phút sau. Cuối cùng cũng hết được cái tiết chào cờ.
Nó đi vào trường lên lớp của mình.
Mỹ hỏi liền: - Sao mày đi học muộn?
- Biết thừa rồi còn hỏi. Ngủ dậy muộn ạ! Thanh trả lời bực bội.
- Ngồi xuống đi tao không thèm hỏi nữa. Mà nãy thầy hiệu trưởng thông báo khối mình tổ chức thi đấu bóng rổ với trường Trung học phổ thông Lý Tự Trọng ấy.
- Ờ, thì sao?
- Chả sao cả.
- Thế mày kể với tao làm gì?
- Thầy thông báo sao thì kể với mày như vậy. Mất công mày bảo tao không nói. Nhiệm vụ của tụi mình là đi cổ vũ thắng thua hai bên.
- Ừ. Cũng được. Lớp mình được chọn nhiều thằng không?
-Cả khối có hai mươi lớp. Mà đi thi chỉ có năm thằng. Lớp mình được chọn một.
- Ai?
- Tên Thiên.
- Còn lớp nào được chọn nữa?
- Tao không để ý.
- Ờ.
Anh chàng Huy - lớp phó từ đâu chạy vào gõ tay xuống bàn tụi nó nói:
- Hai bà có đi làm cổ động viên cho đội bóng rổ khối mình không tôi còn ghi vào danh sách.
- Khùng hả. Mỹ vừa nói vừa cốc đầu Huy.
- Không đi thì thôi bày đặt khùng này khùng nọ, cốc đầu ngu đi thì sao? Ai đền được.
- Nếu cốc đầu mà ngu đi được á thì tôi cốc đầu cả trăm đứa để chúng nó ngu hơn rồi. Thanh nói và cố cốc thêm mấy cái nữa vào đầu tên lớp phó.
- Sợ hai bà. Nói rồi Huy chạy biến ra khỏi cửa.
- Được rồi. Em không trả lời cũng không sao. Cô không ép. Ngồi sổ đầu bài. Ok. Về chỗ. Cô nói với nó một tràng dài.
- Đừng mà cô. Em thực sự không biết sinh sản nó như thế nào mà. Nó cố van nài cô.
- Haizzz….em thật là….Sao em không dựa vào sách giáo khoa mà trả lời.
- Trong đó làm gì có hả cô? Nó trố mắt nhìn cô.
- Không có em phải tìm hiểu thực tế nó như thế nào chứ! Chẳng lẽ cái gì trong sách cũng phải có hết sao? Như thế là không được. Thôi em về chỗ của mình đi.
Nó đành ngậm ngùi về chỗ của mình và suýt răng môi lẫn lộn vì ngã. Cũng may hai tay nó kịp thời chống kịp lên chiếc bàn đằng sau. Nó quay ngoắt mặt sang cái đứa cố tình làm nó ngã.
- Này tên kia…cậy chân dài ngáng chân ngắn tôi hả? Có biết là suýt nữa tôi bị ngã rồi không? Mắt bị đui hả?
- Hả cái gì hả lắm thế? Người ta không cố ý. Xin lỗi.
Nó cũng không thèm chấp loại “ sửu nhi ” như tên đó nên bước về chỗ ngồi.
Hết hai tiết học, bọn nó lại cùng nhau ăn, nghỉ………rồi lại vào học, ngày này sang ngày khác đều thế như một quy luật của tự nhiên vậy. ^_^
Sáng thứ hai đầu tuần…
[Cổng trường]
- Linh chạy lại khoác tay Ngọc nói: - Thứ hai mà mày mặc áo khoác bóng chày à? Đồng phục đâu?
- Tao giặt rồi. Mặc sơ mi trắng bên trong cũng được. Mà tao mặc gì kệ tao. Nhiều chuyện.
- Tao quan tâm mày tao mới nói. Chứ như đứa khác tao thèm vào. Xì. Lòng tốt không được báo đáp. Linh có vẻ giận.
- Thôi hai bà ơi, sáng sớm đầu tuần đã cãi nhau rồi. Lên lớp đi. Mỹ vừa đến trường đã nhìn thấy Linh và Ngọc cãi nhau nên nhảy vô can.
- Con Thanh hôm nay đi rõ muộn, sắp đến tiết chào cờ rồi. Mỹ quan tâm quay đầu lại nhìn cổng trường mà chưa thấy bóng dáng Thanh đến.
- Kệ nó vậy. Ai bảo ngủ dậy muộn. Ngọc lên tiếng và cả ba đứa đều về lớp của mình.
15 phút sau.
Đang chào cờ ngoài sân trường, Mỹ nhìn thấy Thanh đứng ở gốc cây cạnh cổng trường, nó lấy tay vẫy vẫy mà Thanh không nhìn thấy.
[ Tại gốc cây ngoài cổng trường ]
- Để chào cờ xong mình vào cũng được. Giờ vào chết chắc. Tại cái đồng hồ chết tiệt. Thanh vừa đứng vừa lẩm bẩm một mình.
- Ngủ dậy muộn mà đổ lỗi cho cái đồng hồ hả “ bạn tốt ”? Tên bóng rổ hồi nọ ném quả bóng vào đầu nó từ đâu xuất hiện khiến nó giật mình.
- Cậu định dọa chết tôi hả? Mà chuyện của tôi không đến lượt cậu lên tiếng. Đồ khùng.
- Công nhận. Nhưng tôi chưa thấy ai đổ tội lên một đồ vật như “ bạn ” cả. Hắn nói giọng nhạt nhạt.
- Đồng hồ chứ có phải đồ vật vô tri vô giác đâu mà không đổ tội được. Nó cãi bướng.
- Con gái gì đâu mà ương, nói ngu nữa. Đồng hồ không là vật vô tri vô giác thế nó là cái gì.
- Đây ngu từ bé. Hứ.
- ….Tôi vào trường. You cứ đứng đó hưởng thụ nhé! Giữ lời hứa, bữa nào rảnh dạy tôi phép lịch sự. Bye. Hắn nói thay đổi 180 độ rồi đi vào trường rất thản nhiên ( cổng trường không khóa).
- No way. Sax….
15 phút sau. Cuối cùng cũng hết được cái tiết chào cờ.
Nó đi vào trường lên lớp của mình.
Mỹ hỏi liền: - Sao mày đi học muộn?
- Biết thừa rồi còn hỏi. Ngủ dậy muộn ạ! Thanh trả lời bực bội.
- Ngồi xuống đi tao không thèm hỏi nữa. Mà nãy thầy hiệu trưởng thông báo khối mình tổ chức thi đấu bóng rổ với trường Trung học phổ thông Lý Tự Trọng ấy.
- Ờ, thì sao?
- Chả sao cả.
- Thế mày kể với tao làm gì?
- Thầy thông báo sao thì kể với mày như vậy. Mất công mày bảo tao không nói. Nhiệm vụ của tụi mình là đi cổ vũ thắng thua hai bên.
- Ừ. Cũng được. Lớp mình được chọn nhiều thằng không?
-Cả khối có hai mươi lớp. Mà đi thi chỉ có năm thằng. Lớp mình được chọn một.
- Ai?
- Tên Thiên.
- Còn lớp nào được chọn nữa?
- Tao không để ý.
- Ờ.
Anh chàng Huy - lớp phó từ đâu chạy vào gõ tay xuống bàn tụi nó nói:
- Hai bà có đi làm cổ động viên cho đội bóng rổ khối mình không tôi còn ghi vào danh sách.
- Khùng hả. Mỹ vừa nói vừa cốc đầu Huy.
- Không đi thì thôi bày đặt khùng này khùng nọ, cốc đầu ngu đi thì sao? Ai đền được.
- Nếu cốc đầu mà ngu đi được á thì tôi cốc đầu cả trăm đứa để chúng nó ngu hơn rồi. Thanh nói và cố cốc thêm mấy cái nữa vào đầu tên lớp phó.
- Sợ hai bà. Nói rồi Huy chạy biến ra khỏi cửa.
/32
|