- P/S: Xin lỗi các bạn. Máy hỏng nên không đăng truyện được...giờ mới được nhưng chỉ được một ít thôi. Thông cảm ạ ^_^, au hứa sẽ không bỏ truyện đâu....luv <3!!~~??
Chap 30
Giờ thể dục.
Lớp 11A3 ( lớp Bảo ) và 11A5 ( lớp Linh ) trùng tiết.
Trời khá nắng nên hai thầy cho hai lớp nghỉ.
Và hai lớp cùng che chung một mái.
Nó nóng quá nên trèo lên cái xà gần đó ngồi, hai chân vắt vẻo trên cành cây, trên đầu nó là cái mái tôn.
Cơ mà nhìn Gia Bảo kìa.
Cứ phải gọi là cố tình đứng sát ngay chỗ nó.
- Con điên kia, trèo lên đấy ngồi làm gì?
- Trèo kệ tôi, liên quan cậu chắc.
- Ngu người.
- Cậu chắc không.
- Tao ngu gì?
- Thế cậu không nghe cô địa lí dạy à. Càng lên cao nhiệt độ càng giảm vì thế tôi trèo lên đây cho mát. Hiểu chưa?
- Hờ…ngu vờ cờ.
- Sao?
- Mày không thấy cái gì trên đầu mày nó hấp xuống đấy à…cái mái tôn đó, nó càng nóng hơn, ốm chết con mẹ mày.
- Ờ nhỉ…
- Ngu thì nhận ngu đi.
- Việc gì tôi phải nhận. Cậu còn ngu hơn.
- Đã ngu rồi còn tỏ ra ngu hẳn.
- Cậu thích chết không?
- Đéo.
- Chịu.
Hai người điên cứ đứng ngồi cãi nhau, nghe như đài phát thanh truyền hình kĩ thuật số đấy.
Tan học.
Trời lúc này mưa tầm tã, may sao chúng nó vẫn nhét cái áo mưa trong cốp xe.
Thanh chở Thiên Mỹ về.
Cơ mà lúc này có sấm sét, đường về vắng tanh, chỉ có một xe X-Men xanh trắng với hai con người khoác chiếc áo mưa đang phóng vù vù trên đường.
- Thanh ơi, mày ở nhà tao luôn đi chứ giờ về kinh lắm.
- Thôi, tao về đây.
- Cứng đầu, về cẩn thận nhá.
- Ok. Bye.
- Bye.
Chỉ còn lại Thanh đi về nhà một mình.
Cứ mỗi lần có sấm là nó hét, cứ hét một mình như vậy.
- “Cầu mong ông sét đừng có đánh trúng đầu với xe mình là được.” Vừa đi nó vừa lẩm bẩm trong miệng, hệt như một con dở người.
Một chiếc xe X - Men khác phóng đến gần chỗ nó làm nó giật bắn mình.
- Ê, mày sợ sấm à Thanh? Một bạn mặc áo mưa trùm kín hết cả người, bịt khẩu trang nhìn thấy mỗi mắt nói với nó.
- Định gạ đòn à? Suýt nữa thì chết, như điên đấy. Nó nhăn mặt rồi phóng trước.
Xe kia đuổi theo nghe chừng không kịp...
- Ơ hay con này, người ta có lòng tốt nên mới theo ai ngờ...chậc, chắc đéo được . Tên này phóng đằng sau tự nói một mình ( không cần nói chắc mọi người cũng biết đây là ai ).
~~~~
Chiều.
Lúc này trời đã tạnh.
Ngọc đang từ từ bước vào sân trường, đi bên cạnh là mấy con bạn cùng lớp, nói chuyện nghe vẻ rôm rả, hăng say lắm.
Đi đối diện là Khánh ( đã trực sẵn ở cổng để chờ bạn Ngọc ), anh chàng nháy mắt với nó liên tục làm mấy bạn bên cạnh nó cứ tưởng bở, đỏ cả mặt lên.
Nó nhìn chối mắt phán nguyên câu xanh rờn.
- Cậu đang xi nhan đấy à, muốn sang trái hay phải để bọn tôi còn tránh. Coi chừng bị lác cộng lé đó.
Ai đi bên cạnh cũng phải bật cười lên, hài vãi.
Nghe nó nói mà Khánh cảm thấy điên.
Rõ ràng nháy mắt mà nó bảo xi nhan mới điên chứ ( can tội nháy liên tục cơ ).
- Mày điên chắc.
- Không cãi được tôi à?
- Mày bị nhếch à con c-hó kia.
- Nói không biết ngượng mồm à?
- Rơ vler.
- Làm sao? Rơ kệ mẹ tôi.
- Đéo quan tâm.
- Mặc.
- Xàm.
- Câm.
- Im.
- Biến.
- Cút.
- Next.
- Xéo.
- Mày..._Nó nói mà Khánh không cãi lại được chốc.
- Sao?
- Hờ....tao nhường, gái tao đéo chấp.
- Đéo chấp được thì có.
- Fuck.
Nó lườm Khánh rồi bỏ đi....
Chap 30
Giờ thể dục.
Lớp 11A3 ( lớp Bảo ) và 11A5 ( lớp Linh ) trùng tiết.
Trời khá nắng nên hai thầy cho hai lớp nghỉ.
Và hai lớp cùng che chung một mái.
Nó nóng quá nên trèo lên cái xà gần đó ngồi, hai chân vắt vẻo trên cành cây, trên đầu nó là cái mái tôn.
Cơ mà nhìn Gia Bảo kìa.
Cứ phải gọi là cố tình đứng sát ngay chỗ nó.
- Con điên kia, trèo lên đấy ngồi làm gì?
- Trèo kệ tôi, liên quan cậu chắc.
- Ngu người.
- Cậu chắc không.
- Tao ngu gì?
- Thế cậu không nghe cô địa lí dạy à. Càng lên cao nhiệt độ càng giảm vì thế tôi trèo lên đây cho mát. Hiểu chưa?
- Hờ…ngu vờ cờ.
- Sao?
- Mày không thấy cái gì trên đầu mày nó hấp xuống đấy à…cái mái tôn đó, nó càng nóng hơn, ốm chết con mẹ mày.
- Ờ nhỉ…
- Ngu thì nhận ngu đi.
- Việc gì tôi phải nhận. Cậu còn ngu hơn.
- Đã ngu rồi còn tỏ ra ngu hẳn.
- Cậu thích chết không?
- Đéo.
- Chịu.
Hai người điên cứ đứng ngồi cãi nhau, nghe như đài phát thanh truyền hình kĩ thuật số đấy.
Tan học.
Trời lúc này mưa tầm tã, may sao chúng nó vẫn nhét cái áo mưa trong cốp xe.
Thanh chở Thiên Mỹ về.
Cơ mà lúc này có sấm sét, đường về vắng tanh, chỉ có một xe X-Men xanh trắng với hai con người khoác chiếc áo mưa đang phóng vù vù trên đường.
- Thanh ơi, mày ở nhà tao luôn đi chứ giờ về kinh lắm.
- Thôi, tao về đây.
- Cứng đầu, về cẩn thận nhá.
- Ok. Bye.
- Bye.
Chỉ còn lại Thanh đi về nhà một mình.
Cứ mỗi lần có sấm là nó hét, cứ hét một mình như vậy.
- “Cầu mong ông sét đừng có đánh trúng đầu với xe mình là được.” Vừa đi nó vừa lẩm bẩm trong miệng, hệt như một con dở người.
Một chiếc xe X - Men khác phóng đến gần chỗ nó làm nó giật bắn mình.
- Ê, mày sợ sấm à Thanh? Một bạn mặc áo mưa trùm kín hết cả người, bịt khẩu trang nhìn thấy mỗi mắt nói với nó.
- Định gạ đòn à? Suýt nữa thì chết, như điên đấy. Nó nhăn mặt rồi phóng trước.
Xe kia đuổi theo nghe chừng không kịp...
- Ơ hay con này, người ta có lòng tốt nên mới theo ai ngờ...chậc, chắc đéo được . Tên này phóng đằng sau tự nói một mình ( không cần nói chắc mọi người cũng biết đây là ai ).
~~~~
Chiều.
Lúc này trời đã tạnh.
Ngọc đang từ từ bước vào sân trường, đi bên cạnh là mấy con bạn cùng lớp, nói chuyện nghe vẻ rôm rả, hăng say lắm.
Đi đối diện là Khánh ( đã trực sẵn ở cổng để chờ bạn Ngọc ), anh chàng nháy mắt với nó liên tục làm mấy bạn bên cạnh nó cứ tưởng bở, đỏ cả mặt lên.
Nó nhìn chối mắt phán nguyên câu xanh rờn.
- Cậu đang xi nhan đấy à, muốn sang trái hay phải để bọn tôi còn tránh. Coi chừng bị lác cộng lé đó.
Ai đi bên cạnh cũng phải bật cười lên, hài vãi.
Nghe nó nói mà Khánh cảm thấy điên.
Rõ ràng nháy mắt mà nó bảo xi nhan mới điên chứ ( can tội nháy liên tục cơ ).
- Mày điên chắc.
- Không cãi được tôi à?
- Mày bị nhếch à con c-hó kia.
- Nói không biết ngượng mồm à?
- Rơ vler.
- Làm sao? Rơ kệ mẹ tôi.
- Đéo quan tâm.
- Mặc.
- Xàm.
- Câm.
- Im.
- Biến.
- Cút.
- Next.
- Xéo.
- Mày..._Nó nói mà Khánh không cãi lại được chốc.
- Sao?
- Hờ....tao nhường, gái tao đéo chấp.
- Đéo chấp được thì có.
- Fuck.
Nó lườm Khánh rồi bỏ đi....
/32
|