Thẳng đến khi cô thua trận, giọng nói đã khàn đi, người đàn ông mới buông cô ra.
Đem cô bế bổng lên, đi ra khỏi phòng quần áo, phóng đến giường ngủ phóng lớn.
Hôn cô, anh dứt khoát cởi bỏ quân trang, caravat, không khách khí đem cô ăn vào bụng.
….
Ban ngày ở bệnh viện bận rộn cả ngày, buổi tối bị anh ép buộc một phen, Bùi Vân Khinh mệt mỏi không thể tránh được.
Tình cảm mãnh liệt lui bước thì rúc đến ngực anh, cô đã buồn ngủ lắm rồi.
Đường Mặc Trầm trước mắt rất tỉnh táo, thậm chí so với ở trên đường thì hai tròng mắt sáng hơi vài phần.
Nhẹ nhàng đẩy tóc rối trên trán cô ra, người con khẽ cong môi hôn lên trán một cái, lúc này mới rón rén đứng dậy đi vào phòng tắm.
….
….
Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi Vân Khinh tỉnh ngủ, người còn ghé trên ngực anh.
Đường Mặc Trầm đã tỉnh dậy rồi, cánh tay trái khoát lên lưng cô, câu được câu không thưởng thức những lọn tóc của cô.
Tay phải thì để trên máy tính, liếc nhìn báo cáo hội nghị phía trên.
Thói quen hai người không quá trần trụi như vậy, Bùi Vân Khinh nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Đường Mặc Trầm chuyển tầm mắt, nâng bàn tay to lên đem khuôn mặt tóc rối lên.
“Em còn có thể ngủ thêm 20 phút nữa.”
Biết bị anh nhìn thấu, Bùi Vân Khinh cũng không giả bộ ngủ nữa, đành phải đỏ mặt hướng anh cười.
“Chú nhỏ, sớm!”
Cảm giác được trên ngực có đồ vật gì, cô nghi ngờ cúi thấp xuống, chỉ thấy một mắt dây chuyền.
So với đồng xu thì lớn một chút, bên ngoài trắng noãn, chất ngọc trong suốt, trên mặt điêu khắc hình rồng.
Tay nghề chạm trổ thượng thừa, phi long rất sống động, lộ ra khí thế bay lượn chín tầng mây.
Năm đó, La Yên luôn luôn yêu ngọc, bởi vậy Bùi Vân Khinh ít nhiều cũng hiểu biết được ngọc thạch này.
Không nói đến tay nghề chạm trổ, chỉ nói đến màu sắc của chất ngọc này nhìn là biết không phải là vật tầm thường, đi theo năm tháng chắc là đồ cổ.
Cô chưa từng thấy thứ này, không cần nghĩ cũng biết là anh cho cô.
“Chú nhỏ, đây là….”
Bùi Vân Khinh nghi hoặc ngước mắt, đón nhận ánh mắt của người nam nhân.
“Cho em.” Đưa tay qua chỉ, giúp cô đem ngọc chỉnh sửa về chỗ giữa, ngón tay Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng đỡ thân ngọc, trong giọng nói lộ ra sự trịnh trọng, “Không được làm mất.”
Miếng ngọc này là vật của chủ mẫu của Đường gia được dùng, đó là vật gia truyền, ở Đường gia không biết đã truyền bao nhiêu đời.
Trước khi mẹ anh qua đời, đã đem miếng ngọc này đưa cho anh, muốn anh đưa cho vợ tương lai của mình.
Miếng ngọc này không thể nghi ngờ là lễ vật thích hợp nhất.
“Cám ơn chú nhỏ.”
Khởi động thân thể, Bùi Vân Khinh cẩn thận lại gần ở trên má anh hôn một cái, người liền thuận thế cúi người xuống trên vai anh.
“Em nhất định giữ nó như tính mạng của mình, như tình yêu của chúng mình mà che chở cẩn thận.”
“Ừ.”
Giơ cánh tay ôm lấy cô, ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mái tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Huấn luyện đã thích ứng chưa?”
Cảm giác anh ôn tồn, Bùi Vân Khinh hưởng thụ nheo mắt lại.
“Ngay từ đầu cảm thấy hơi mệt, bất quá em rất thích.”
Lúc nói chuyện, cô giơ ngón tay lên, như có như không vỗ về nhè nhẹ bờ vai anh.
Chú ý đến miệng vết thương trên cánh tay anh, cô đưa tay qua chỉ, cẩn thận đỡ lấy vết thương Đường Mặc Trầm.
Nam nhân nhấc tay lên, bắt được cổ tay cô.
Tưởng vết thương chưa phục hồi, Bùi Vân Khinh nghi hoặc ngước mắt.
“Em làm đau anh?”
Người đàn ông đồng tử chớp vài cái, thần sắc khác thường.
“Anh sợ anh sẽ làm em đau!”
Đem cô bế bổng lên, đi ra khỏi phòng quần áo, phóng đến giường ngủ phóng lớn.
Hôn cô, anh dứt khoát cởi bỏ quân trang, caravat, không khách khí đem cô ăn vào bụng.
….
Ban ngày ở bệnh viện bận rộn cả ngày, buổi tối bị anh ép buộc một phen, Bùi Vân Khinh mệt mỏi không thể tránh được.
Tình cảm mãnh liệt lui bước thì rúc đến ngực anh, cô đã buồn ngủ lắm rồi.
Đường Mặc Trầm trước mắt rất tỉnh táo, thậm chí so với ở trên đường thì hai tròng mắt sáng hơi vài phần.
Nhẹ nhàng đẩy tóc rối trên trán cô ra, người con khẽ cong môi hôn lên trán một cái, lúc này mới rón rén đứng dậy đi vào phòng tắm.
….
….
Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi Vân Khinh tỉnh ngủ, người còn ghé trên ngực anh.
Đường Mặc Trầm đã tỉnh dậy rồi, cánh tay trái khoát lên lưng cô, câu được câu không thưởng thức những lọn tóc của cô.
Tay phải thì để trên máy tính, liếc nhìn báo cáo hội nghị phía trên.
Thói quen hai người không quá trần trụi như vậy, Bùi Vân Khinh nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Đường Mặc Trầm chuyển tầm mắt, nâng bàn tay to lên đem khuôn mặt tóc rối lên.
“Em còn có thể ngủ thêm 20 phút nữa.”
Biết bị anh nhìn thấu, Bùi Vân Khinh cũng không giả bộ ngủ nữa, đành phải đỏ mặt hướng anh cười.
“Chú nhỏ, sớm!”
Cảm giác được trên ngực có đồ vật gì, cô nghi ngờ cúi thấp xuống, chỉ thấy một mắt dây chuyền.
So với đồng xu thì lớn một chút, bên ngoài trắng noãn, chất ngọc trong suốt, trên mặt điêu khắc hình rồng.
Tay nghề chạm trổ thượng thừa, phi long rất sống động, lộ ra khí thế bay lượn chín tầng mây.
Năm đó, La Yên luôn luôn yêu ngọc, bởi vậy Bùi Vân Khinh ít nhiều cũng hiểu biết được ngọc thạch này.
Không nói đến tay nghề chạm trổ, chỉ nói đến màu sắc của chất ngọc này nhìn là biết không phải là vật tầm thường, đi theo năm tháng chắc là đồ cổ.
Cô chưa từng thấy thứ này, không cần nghĩ cũng biết là anh cho cô.
“Chú nhỏ, đây là….”
Bùi Vân Khinh nghi hoặc ngước mắt, đón nhận ánh mắt của người nam nhân.
“Cho em.” Đưa tay qua chỉ, giúp cô đem ngọc chỉnh sửa về chỗ giữa, ngón tay Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng đỡ thân ngọc, trong giọng nói lộ ra sự trịnh trọng, “Không được làm mất.”
Miếng ngọc này là vật của chủ mẫu của Đường gia được dùng, đó là vật gia truyền, ở Đường gia không biết đã truyền bao nhiêu đời.
Trước khi mẹ anh qua đời, đã đem miếng ngọc này đưa cho anh, muốn anh đưa cho vợ tương lai của mình.
Miếng ngọc này không thể nghi ngờ là lễ vật thích hợp nhất.
“Cám ơn chú nhỏ.”
Khởi động thân thể, Bùi Vân Khinh cẩn thận lại gần ở trên má anh hôn một cái, người liền thuận thế cúi người xuống trên vai anh.
“Em nhất định giữ nó như tính mạng của mình, như tình yêu của chúng mình mà che chở cẩn thận.”
“Ừ.”
Giơ cánh tay ôm lấy cô, ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mái tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Huấn luyện đã thích ứng chưa?”
Cảm giác anh ôn tồn, Bùi Vân Khinh hưởng thụ nheo mắt lại.
“Ngay từ đầu cảm thấy hơi mệt, bất quá em rất thích.”
Lúc nói chuyện, cô giơ ngón tay lên, như có như không vỗ về nhè nhẹ bờ vai anh.
Chú ý đến miệng vết thương trên cánh tay anh, cô đưa tay qua chỉ, cẩn thận đỡ lấy vết thương Đường Mặc Trầm.
Nam nhân nhấc tay lên, bắt được cổ tay cô.
Tưởng vết thương chưa phục hồi, Bùi Vân Khinh nghi hoặc ngước mắt.
“Em làm đau anh?”
Người đàn ông đồng tử chớp vài cái, thần sắc khác thường.
“Anh sợ anh sẽ làm em đau!”
/1515
|