↭↭↭↭↭Flashback↭↭↭↭↭
Nó đang nằm ngủ thì nhận được cuộc điện thoại từ Minh Anh.. Nhỏ đang thắc mắc về cuộc chiến giữa nó và hắn nên mới gọi thử..nào ngờ vừa nghe nó bắt máy, vừa mới hỏi được một hai câu thì lại nhận ngay một câu trả lời….ko đâu vào đâu!!
-Ê Khanh, sao rồi!? Gần một tiếng rồi á..mày với Quân sao rồi!?? Ai thắng ai thắng… Ở đâu vậy cho tụi tao tới coi với!! -Minh Anh ríu rít
-Nói gì vậy!? Đang ngủ mà… -nó
-Hể!? Chưa đi á!? Mày biết mấy giờ chưa? 7h30 rồi đó!! Mày hẹn với Quân mà giờ còn nằm ngủ à!? -Minh Anh
-Aizz, quên nữa!! Thôi bye, cảm ơn mày… -nó
-Khoan khoan….mày với Quân…hẹn nhau ở đâu vậy!?? -Minh Anh đánh liều, nuốt trôi cục khan trong cổ họng của mình rồi hỏi
-Nhà hoang ở sau vách núi gần đây!! -nó
-À ờ, mày đi đi kẻo trễ… -Minh Anh
Cúp máy rồi ngồi bậc dậy, chợt nhớ đến lời hẹn giữa nó và hắn, hai tay thì vò đầu bứt tóc trong vẻ rất bực mình.. Với tay lấy cái đồng hồ, khẽ chau mày rồi buộc miệng xì một tiếng, trễ hết 1 tiếng mấy rồi!! Lật đật đứng dậy, tiến lại gần tủ đồ, lựa chọn ngay cho mình một bộ đồ rồi leo lên môtô phóng nhanh đến chỗ hẹn…
Đến nơi, vừa bước xuống xe thì cùng lúc đó cũng có khoảng 2 đến 3 chiếc mui trần vừa tới, đua nhau thắng ken két… Khá tò mò nên nó cũng mò mò đi theo phía sau…rình, rình và rình!!
Đứng sau cái thân cây cổ thụ to ở gần đó, nó như bất ngờ trước hình dáng cũng như điệu cười khẩy của người con gái với nét đẹp cầu kì vừa bước xuống xe… “Là My..Dương Ngọc Bảo My!?? Tại sao cô ta lại ở đây??” Hàng ngàn câu hỏi cứ thay phiên nhau chạy vòng vòng trong đầu nó..cảm thấy như có điều gì bất an chuẩn bị xảy ra nên cuối cùng, nó cũng đành quyết định đi nhẹ nhàng phía sau…nhằm mục đích theo dõi từng động tĩnh của nhỏ My!! Trước khi bước vào, nhỏ My còn hất mặt về phía tên đàn em như ra hiệu thực hiện một việc gì đó, rồi lại nhếch nhẹ môi lên nở một nụ cười bí hiểm..dù chỉ là thoáng qua, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người nhìn thấy nó cảm thấy lạnh ngay sống lưng!!
Nhẹ nhàng theo sát phía sau nhỏ My, nó đã đi được vào tới bên trong căn nhà hoang, cảm nhận được mùi hương quen thuộc của hắn trộn lẫn với mùi gỗ mốc của căn nhà, nó lại nhẹ nhàng hơn trước..cố gắng ko để phát ra tiếng động, ko để nhỏ My phát hiện sớm… Lắng nghe hết cuộc nói chuyện giữa nhỏ My và hắn, nó lại chật vật với cảnh nhỏ My rút súng từ trong túi áo ra..trong đầu phân vân giữa 2 lựa chọn… 1 là xông thẳng ra ngăn nhỏ My ko được bóp còi.. 2 là đứng yên xem những cử chỉ của nhỏ My!! Lúc đầu nó đã chọn lựa chọn thứ 2 nhưng đến khi thấy nhỏ My đưa súng đến sát đầu hắn, ngón tay thì chuẩn bị giật còi để viên đạn bay ra thì nó đã lập tức đổi ngay lựa chọn sang thứ 1..căng quá căng rồi, ko đổi mới lạ ấy!!
-KHOAN ĐÃ….!!!!!
Khẽ quay người về phía con người đang từng bước tiến lại gần mình, nhỏ My khẽ nhếch nhẹ môi mình lên, hạ súng xuống rồi trả lời lại câu nói vừa nãy bằng một giọng nói đầy mỉa mai…
-Ha, chào bạn cũ, Nguyễn Ngọc Đoan Khanh!!
-Làm gì ở đây vậy!? -nó
-Làm gì đâu!! -nhỏ My nhún vai -À mà cũng ko hẳn, định mượn chồng yêu của cô chơi vài ván ấy mà…
-Cô muốn gì!?? Nói rõ ra luôn đi…đừng úp úp mở mở..khó chịu lắm!! -nó nhíu mày
-Tôi nghĩ cô hiểu lí do tôi đến đây hơn ai hết chứ!! -nhỏ My
-Muốn trả thù sao!?? -nó -Việc của 5 năm trước…!?
-Khá khen!! Đúng… Là thế đấy!! Tôi muốn trả thù… Tôi muốn 2 người, tất cả đều phải chết…trong tay tôi, ko ai khác!!
Nhỏ My nhếch môi, giơ tay ra hiệu cho mấy tên đàn em lao vào đánh nó… Xử lí nhanh gọn đám ruồi bu..nó tiếp tục tiến nhanh lại phía nhỏ My, từng cú đánh, cú đá đều nhắm thẳng đến nhỏ… Nó nhắm rất chuẩn, đánh phát nào là chuẩn phát đó nhưng nhỏ My cũng đâu phải phải dạng vừa gì…né rất siêu và đỡ cũng rất kinh!! Có lẽ nó là người có lợi thế hơn nhỏ My…đường đường là bang chủ của một bang lớn, có sức ép trong giới mafia mà..lợi hại hơn là đương nhiên!! Nhanh chóng đánh gục nhỏ My, đánh đến khi thấy nhỏ kiệt sức thì nó lại nhanh chống chạy lại, nhìn xung quanh tìm kiếm hắn, phát hiện hắn đang nằm bên đống thùng giấy cũ, gương mặt thì đầy rẫy những vết thương còn đọng lại vài giọt máu đỏ…
Chạy lại gần hắn, lấy tay quệt đi những vết máu, đôi chân mày thì nhíu lại, miệng mấp máy hỏi han đủ điều…
-Này Quân, có sao ko!?? Có đau lắm ko? Này…
-Khanh…. Aizz, anh ko sao!! Hơi..ê ẩm chút thôi… -hắn loạng choạng, dùng tay chống xuống đất đứng dậy nhưng rồi lại ngã phịch, coi bộ lần này vết thương đáng lo ngại đây!!
-Ờ, ê ẩm chút đó hả!?? -nó nhăn mặt
-……..-hắn
-Ko hổ danh là bang chủ của một bang hùng mạnh trong thế giới ngầm…. -nhỏ My nhếch môi -Nhưng tài giỏi cỡ nào..cũng đừng hòng thoát khỏi phát súng này của tao!!!
“Đoàng…. ” Cầm súng trên tay, nhỏ My đã ko ngần ngại mà bóp còi, ngay phía nó, đằng sau lưng, một vật thể nhỏ chết người đang lại gần, rất gần…
Một hơi ấm quen thuộc, một cánh tay vững chắc, một mùi hương quyến rũ, những thứ đó đã từng thất lạc cách đây 5 năm trời..nay lại một lần nữa ùa về trong con người cả nó và hắn… 1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua, nó vẫn ko hề bị gì, vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn chưa cảm thấy đau chỗ nào, chẳng lẽ phát súng vừa rồi lại là một phát súng bắn hụt… Ko đúng..vừa nãy nhỏ My nhắm rất chuẩn mà..thế viên đạn bay đi đâu!??
Thứ chất lỏng màu đỏ, ko quá đặc cũng chẳng hề lỏng, đang từ từ chảy ướt đẩm cả vai nó.. Định thần lại rồi dùng hết tất cả lí trí còn lại của mình, để đón tiếp sự thật chẳng mấy tốt lành này… Hắn lấy thân mình đỡ đạn cho nó!!? Nó thấy tim mình như muốn nổ tung, thân hình to lớn, vững chắc của hắn từ từ rũ xuống, đổ ập vào người nó…
Hoang mang, chân tay như rụng rời, nước mắt cứ từ đó mà tuôn trào… Đôi môi mấp máy tên của người con trai đang nằm trong tay mình..
-Này Quân, Quân ơi, anh sao vậy!?? Trả…lời em đi… Đừng im…im lặng như thế..mà!! -nó nấc lên từng hồi, tay thì gắng sức lay lay người con trai ấy…
-Khanh…anh ko sao!! Đừng..khóc… -hắn cười gượng, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang từ từ rơi từng giọt xuống má mình, nóng hổi
-Ko…ko… Anh dậy ngay cho..em!! Dậy đi…em sẽ ko..giận anh nữa!! -nó -Em hứa đấy….dậy đi Quân!!
-……- hắn
-Haha, màn kịch rất cảm động đấy!! Và tiếp theo…là mày nhé!! Khanh…. -nhỏ My nhếch môi, nâng cao cây súng lên một lần nữa, gương mặt tự tin hướng thẳng về phía nó
Nó vẫn ngồi đó, gương mặt vẫn lắm lem nước mắt, ôm người con trai kế bên một vũng máu đỏ… Nó hình như vẫn ko có ý định né tránh phát súng tiếp theo mà nhỏ My chuẩn bị bắn ra..nó đang ngồi thất thần nơi đó, cảm xúc hỗn loạn, thất vọng, đang tự trách mình vì đã mở ra cuộc hẹn vô nghĩa hôm nay…
-ĐỪNG HÒNG BẮN ĐƯỢC PHÁT TIẾP THEO…
Giọng nói mạnh mẽ xen lẫn nóng giận được vang lên từ phía chiếc cửa cũ kỉ của căn nhà hoang… 4 dáng người, 2 nam, 2 nữ, cùng mấy tên ruồi bu canh cửa của nhỏ My đang nằm la liệt dưới đất… Là Lam, Minh Anh..có cả Bảo và Tuấn Anh nữa
“Đoàng…” Một phát súng nữa được nối tiếp vang lên, kì này viên đạn ko phải của nhỏ My mà là của Minh Anh.. Viên đạn được bắng ngay vào bụng nhỏ My, từ từ gục xuống, gương mặt nhỏ vẫn thế, vẫn là một gương mặt lạnh nhạt, tỏ sự khinh bỉ…
Một tay ôm bụng ngay vết thương vừa bị bắn, tay còn lại vẫn ko buông rời cây súng, vẫn một mực nâng cao cây súng lên lần nữa để nhắm thẳng đến nó.. Lam từ phía xa bay tới, đá văng cây súng trên tay của nhỏ My ra xa.. Ban đầu, nhỏ còn tỏ vẻ khá bực bội và nuối tiếc vì ko thể giết được nó, rồi dần về sau, lấy lại tinh thần rồi thò tay vào móc trong túi ra một cái điều khiển nhỏ, miệng lại nở nụ cười ranh ma…
-Nếu tao chết…cả đám chúng mày…cũng chẳng thể sống yên được đâu!! Chết hết đi… -nhỏ My bỗng hét lên rồi bấm mạnh vào cái nút đỏ to trên cái điều khiển, tiếng chuông đồng hồ ở phía xa xa kia, từng giây từng giây bắt đầu đếm ngược…
-Quả thật tao đoán ko sai!! Là bom hẹn giờ tự chế!! Chạy trước đã… -Minh Anh
-Nổ một cái là banh chành cả đám!! Nhanh lên…. -Bảo
Cả đám vội vàng chạy về phía nó và hắn, chia nhau ra… 2 đứa con gái thì dìu nó đứng dậy rồi chạy thẳng ra ngoài, còn 2 thằng con trai thì lật đật, khẩn trương vác hắn lên vai rồi chạy theo sau.. Ko chạy nhanh, chết cả đám!!
Thời gian ngắn ngủi ấy dần dần đếm ngược…
5…4…3…2…1….
“BÙM….”
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
End chap 49 :* :*
Chap này là dài lắm lắm luôn rồi nhé :3 dạo này lu bu quá nên quên viết chap mới :3 m.n thứ tội cho Yuu nhá :3
(còn tiếp)
Nó đang nằm ngủ thì nhận được cuộc điện thoại từ Minh Anh.. Nhỏ đang thắc mắc về cuộc chiến giữa nó và hắn nên mới gọi thử..nào ngờ vừa nghe nó bắt máy, vừa mới hỏi được một hai câu thì lại nhận ngay một câu trả lời….ko đâu vào đâu!!
-Ê Khanh, sao rồi!? Gần một tiếng rồi á..mày với Quân sao rồi!?? Ai thắng ai thắng… Ở đâu vậy cho tụi tao tới coi với!! -Minh Anh ríu rít
-Nói gì vậy!? Đang ngủ mà… -nó
-Hể!? Chưa đi á!? Mày biết mấy giờ chưa? 7h30 rồi đó!! Mày hẹn với Quân mà giờ còn nằm ngủ à!? -Minh Anh
-Aizz, quên nữa!! Thôi bye, cảm ơn mày… -nó
-Khoan khoan….mày với Quân…hẹn nhau ở đâu vậy!?? -Minh Anh đánh liều, nuốt trôi cục khan trong cổ họng của mình rồi hỏi
-Nhà hoang ở sau vách núi gần đây!! -nó
-À ờ, mày đi đi kẻo trễ… -Minh Anh
Cúp máy rồi ngồi bậc dậy, chợt nhớ đến lời hẹn giữa nó và hắn, hai tay thì vò đầu bứt tóc trong vẻ rất bực mình.. Với tay lấy cái đồng hồ, khẽ chau mày rồi buộc miệng xì một tiếng, trễ hết 1 tiếng mấy rồi!! Lật đật đứng dậy, tiến lại gần tủ đồ, lựa chọn ngay cho mình một bộ đồ rồi leo lên môtô phóng nhanh đến chỗ hẹn…
Đến nơi, vừa bước xuống xe thì cùng lúc đó cũng có khoảng 2 đến 3 chiếc mui trần vừa tới, đua nhau thắng ken két… Khá tò mò nên nó cũng mò mò đi theo phía sau…rình, rình và rình!!
Đứng sau cái thân cây cổ thụ to ở gần đó, nó như bất ngờ trước hình dáng cũng như điệu cười khẩy của người con gái với nét đẹp cầu kì vừa bước xuống xe… “Là My..Dương Ngọc Bảo My!?? Tại sao cô ta lại ở đây??” Hàng ngàn câu hỏi cứ thay phiên nhau chạy vòng vòng trong đầu nó..cảm thấy như có điều gì bất an chuẩn bị xảy ra nên cuối cùng, nó cũng đành quyết định đi nhẹ nhàng phía sau…nhằm mục đích theo dõi từng động tĩnh của nhỏ My!! Trước khi bước vào, nhỏ My còn hất mặt về phía tên đàn em như ra hiệu thực hiện một việc gì đó, rồi lại nhếch nhẹ môi lên nở một nụ cười bí hiểm..dù chỉ là thoáng qua, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người nhìn thấy nó cảm thấy lạnh ngay sống lưng!!
Nhẹ nhàng theo sát phía sau nhỏ My, nó đã đi được vào tới bên trong căn nhà hoang, cảm nhận được mùi hương quen thuộc của hắn trộn lẫn với mùi gỗ mốc của căn nhà, nó lại nhẹ nhàng hơn trước..cố gắng ko để phát ra tiếng động, ko để nhỏ My phát hiện sớm… Lắng nghe hết cuộc nói chuyện giữa nhỏ My và hắn, nó lại chật vật với cảnh nhỏ My rút súng từ trong túi áo ra..trong đầu phân vân giữa 2 lựa chọn… 1 là xông thẳng ra ngăn nhỏ My ko được bóp còi.. 2 là đứng yên xem những cử chỉ của nhỏ My!! Lúc đầu nó đã chọn lựa chọn thứ 2 nhưng đến khi thấy nhỏ My đưa súng đến sát đầu hắn, ngón tay thì chuẩn bị giật còi để viên đạn bay ra thì nó đã lập tức đổi ngay lựa chọn sang thứ 1..căng quá căng rồi, ko đổi mới lạ ấy!!
-KHOAN ĐÃ….!!!!!
Khẽ quay người về phía con người đang từng bước tiến lại gần mình, nhỏ My khẽ nhếch nhẹ môi mình lên, hạ súng xuống rồi trả lời lại câu nói vừa nãy bằng một giọng nói đầy mỉa mai…
-Ha, chào bạn cũ, Nguyễn Ngọc Đoan Khanh!!
-Làm gì ở đây vậy!? -nó
-Làm gì đâu!! -nhỏ My nhún vai -À mà cũng ko hẳn, định mượn chồng yêu của cô chơi vài ván ấy mà…
-Cô muốn gì!?? Nói rõ ra luôn đi…đừng úp úp mở mở..khó chịu lắm!! -nó nhíu mày
-Tôi nghĩ cô hiểu lí do tôi đến đây hơn ai hết chứ!! -nhỏ My
-Muốn trả thù sao!?? -nó -Việc của 5 năm trước…!?
-Khá khen!! Đúng… Là thế đấy!! Tôi muốn trả thù… Tôi muốn 2 người, tất cả đều phải chết…trong tay tôi, ko ai khác!!
Nhỏ My nhếch môi, giơ tay ra hiệu cho mấy tên đàn em lao vào đánh nó… Xử lí nhanh gọn đám ruồi bu..nó tiếp tục tiến nhanh lại phía nhỏ My, từng cú đánh, cú đá đều nhắm thẳng đến nhỏ… Nó nhắm rất chuẩn, đánh phát nào là chuẩn phát đó nhưng nhỏ My cũng đâu phải phải dạng vừa gì…né rất siêu và đỡ cũng rất kinh!! Có lẽ nó là người có lợi thế hơn nhỏ My…đường đường là bang chủ của một bang lớn, có sức ép trong giới mafia mà..lợi hại hơn là đương nhiên!! Nhanh chóng đánh gục nhỏ My, đánh đến khi thấy nhỏ kiệt sức thì nó lại nhanh chống chạy lại, nhìn xung quanh tìm kiếm hắn, phát hiện hắn đang nằm bên đống thùng giấy cũ, gương mặt thì đầy rẫy những vết thương còn đọng lại vài giọt máu đỏ…
Chạy lại gần hắn, lấy tay quệt đi những vết máu, đôi chân mày thì nhíu lại, miệng mấp máy hỏi han đủ điều…
-Này Quân, có sao ko!?? Có đau lắm ko? Này…
-Khanh…. Aizz, anh ko sao!! Hơi..ê ẩm chút thôi… -hắn loạng choạng, dùng tay chống xuống đất đứng dậy nhưng rồi lại ngã phịch, coi bộ lần này vết thương đáng lo ngại đây!!
-Ờ, ê ẩm chút đó hả!?? -nó nhăn mặt
-……..-hắn
-Ko hổ danh là bang chủ của một bang hùng mạnh trong thế giới ngầm…. -nhỏ My nhếch môi -Nhưng tài giỏi cỡ nào..cũng đừng hòng thoát khỏi phát súng này của tao!!!
“Đoàng…. ” Cầm súng trên tay, nhỏ My đã ko ngần ngại mà bóp còi, ngay phía nó, đằng sau lưng, một vật thể nhỏ chết người đang lại gần, rất gần…
Một hơi ấm quen thuộc, một cánh tay vững chắc, một mùi hương quyến rũ, những thứ đó đã từng thất lạc cách đây 5 năm trời..nay lại một lần nữa ùa về trong con người cả nó và hắn… 1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua, nó vẫn ko hề bị gì, vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn chưa cảm thấy đau chỗ nào, chẳng lẽ phát súng vừa rồi lại là một phát súng bắn hụt… Ko đúng..vừa nãy nhỏ My nhắm rất chuẩn mà..thế viên đạn bay đi đâu!??
Thứ chất lỏng màu đỏ, ko quá đặc cũng chẳng hề lỏng, đang từ từ chảy ướt đẩm cả vai nó.. Định thần lại rồi dùng hết tất cả lí trí còn lại của mình, để đón tiếp sự thật chẳng mấy tốt lành này… Hắn lấy thân mình đỡ đạn cho nó!!? Nó thấy tim mình như muốn nổ tung, thân hình to lớn, vững chắc của hắn từ từ rũ xuống, đổ ập vào người nó…
Hoang mang, chân tay như rụng rời, nước mắt cứ từ đó mà tuôn trào… Đôi môi mấp máy tên của người con trai đang nằm trong tay mình..
-Này Quân, Quân ơi, anh sao vậy!?? Trả…lời em đi… Đừng im…im lặng như thế..mà!! -nó nấc lên từng hồi, tay thì gắng sức lay lay người con trai ấy…
-Khanh…anh ko sao!! Đừng..khóc… -hắn cười gượng, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang từ từ rơi từng giọt xuống má mình, nóng hổi
-Ko…ko… Anh dậy ngay cho..em!! Dậy đi…em sẽ ko..giận anh nữa!! -nó -Em hứa đấy….dậy đi Quân!!
-……- hắn
-Haha, màn kịch rất cảm động đấy!! Và tiếp theo…là mày nhé!! Khanh…. -nhỏ My nhếch môi, nâng cao cây súng lên một lần nữa, gương mặt tự tin hướng thẳng về phía nó
Nó vẫn ngồi đó, gương mặt vẫn lắm lem nước mắt, ôm người con trai kế bên một vũng máu đỏ… Nó hình như vẫn ko có ý định né tránh phát súng tiếp theo mà nhỏ My chuẩn bị bắn ra..nó đang ngồi thất thần nơi đó, cảm xúc hỗn loạn, thất vọng, đang tự trách mình vì đã mở ra cuộc hẹn vô nghĩa hôm nay…
-ĐỪNG HÒNG BẮN ĐƯỢC PHÁT TIẾP THEO…
Giọng nói mạnh mẽ xen lẫn nóng giận được vang lên từ phía chiếc cửa cũ kỉ của căn nhà hoang… 4 dáng người, 2 nam, 2 nữ, cùng mấy tên ruồi bu canh cửa của nhỏ My đang nằm la liệt dưới đất… Là Lam, Minh Anh..có cả Bảo và Tuấn Anh nữa
“Đoàng…” Một phát súng nữa được nối tiếp vang lên, kì này viên đạn ko phải của nhỏ My mà là của Minh Anh.. Viên đạn được bắng ngay vào bụng nhỏ My, từ từ gục xuống, gương mặt nhỏ vẫn thế, vẫn là một gương mặt lạnh nhạt, tỏ sự khinh bỉ…
Một tay ôm bụng ngay vết thương vừa bị bắn, tay còn lại vẫn ko buông rời cây súng, vẫn một mực nâng cao cây súng lên lần nữa để nhắm thẳng đến nó.. Lam từ phía xa bay tới, đá văng cây súng trên tay của nhỏ My ra xa.. Ban đầu, nhỏ còn tỏ vẻ khá bực bội và nuối tiếc vì ko thể giết được nó, rồi dần về sau, lấy lại tinh thần rồi thò tay vào móc trong túi ra một cái điều khiển nhỏ, miệng lại nở nụ cười ranh ma…
-Nếu tao chết…cả đám chúng mày…cũng chẳng thể sống yên được đâu!! Chết hết đi… -nhỏ My bỗng hét lên rồi bấm mạnh vào cái nút đỏ to trên cái điều khiển, tiếng chuông đồng hồ ở phía xa xa kia, từng giây từng giây bắt đầu đếm ngược…
-Quả thật tao đoán ko sai!! Là bom hẹn giờ tự chế!! Chạy trước đã… -Minh Anh
-Nổ một cái là banh chành cả đám!! Nhanh lên…. -Bảo
Cả đám vội vàng chạy về phía nó và hắn, chia nhau ra… 2 đứa con gái thì dìu nó đứng dậy rồi chạy thẳng ra ngoài, còn 2 thằng con trai thì lật đật, khẩn trương vác hắn lên vai rồi chạy theo sau.. Ko chạy nhanh, chết cả đám!!
Thời gian ngắn ngủi ấy dần dần đếm ngược…
5…4…3…2…1….
“BÙM….”
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
End chap 49 :* :*
Chap này là dài lắm lắm luôn rồi nhé :3 dạo này lu bu quá nên quên viết chap mới :3 m.n thứ tội cho Yuu nhá :3
(còn tiếp)
/51
|