Sau hôm đó, nó cứ thấy mình có lỗi vì đã kéo Nhật Anh vào trò chơi của mình cũng như... 3 năm về trước vậy. Ngồi một mình trong căn phòng tăm tối, nó khép mình vào một góc khuất, đôi mắt nó nhòe đi vì... những kí ức xưa
_Thiên Lâm, búp bê của em nè- người con trai mỉm cười nói với nó.
_Em có nói là mình thích búp bê sao. Nó lạnh lùng đáp, nhưng đôi mắt buồn lắm, chính nó cũng không hiểu tại sao.
_Em sao vậy, giận tôi à? Anh thì lo lắng không biết mình đã làm gì để nó buồn. Nó không nói gì cả, gương mặt lạnh như băng nhìn anh lần cuối, nó cố nén một cảm giác, rất đau:
_ Anh Huy. Chia tay đi. tôi chán rồi. nói rồi, nó quay mặt đi để che giấu những giọt nước mắt đau đớn, nó đã khóc, khóc nhiều lắm.
Và giờ đây nó lại khóc, khóc trong sự đau khổ vì con người ích kỷ của mình. Phải, nó đã rất ích kỷ khi từ bỏ mối tình đầu đẹp nhất, chỉ vì sợ ba nó sẽ giết Anh Huy , khi nó lầm anh chỉ là một học sinh nghèo.Lý Nhã Lâm, thật sự mà nói thì nó là một bad girl đích thực, đôi mắt không to nhưng cũng không nhỏ. cái muỗi thì thấp tè, duy nhất có đôi môi của nó, đôi môi ngọt ngào nhất mà khi ai chạm vào rồi thì không thể dời ra được.. Thế nhưng tại sao một hot boy con nhà giàu và đầy quyền thế như Huy lại phải trú ẩn dưới lớp Ăn mày như thế, chính là vì anh yêu nó, yêu nó thật lòng.
_Nghiêm ANh Huy...em xin lỗi...Nó thổn thức trong tiếng khóc nức nở... và rồi nó lại chìm sâu vào giấc ngủ..Thiên Di đã nhìn thấy tất cả, nhưng cô chẳng làm gì đượcvì ...cô biết nó sẽ rất đáng sợ khi cô nhắc lại chuyện này.
Cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo...
cháo lên ba, cháu vô mẫu giáo... và cứ tiếp diễn bản nhạc huông điện thoại của nó cho tới khi
_Alo, ai vậy. Nó ngao ngán bắt máy, giọng nhão như cháo bầu
_ Lý Nhã Lâm... giỏi lắm..tút... tút...tiếng tắt máy kéo dài làm cho nó sực nhớ hôm nay nó phải cùng đội đi thi đấu
_Chết thật, chỉ tội ham ngủ..Nó vội vàng nhấn số của Thiên An để dụng chiêu co nít.
1 lần
2 lần
rồi lần thứ 3 vẫn không ai bắt máy. Nó lật đật lấy đồ thay nhưng trong lúc luống cuống, nó lại lấy nhằm... váy. Rồi bay thẳng lên xe phóng tới chổ hẹn. Không gian vắng lặn như đua con người ta vào cảm giác bất an...Thôi rồi, không có ai cả, lần này là chết thật rồi... Nó nghỉ đến cảnh mình bị xử thì lại bật khóc nhưng... khóc không có.. nước mắt.
_Khóc gì mà khóc, bộ không đi hả- Thiên An từ đâu chui ra mỉa nó .
, nó giật mình nhìn chầm vào An;
_ Ơ.. Ơ...
__ơ ơ cái gì, lên xe tao cho, nói rồi hắn giật xe nó.
Saa nhiều phút im lặng trôi qua, cuối cùng cái mệng của nó cũng chiệu nhông nổi mà lên tiếng:_ Không giận sao...
_Thiên An không nói gì, chỉ im lặng đưa cho nó hợp socola và bảo:
_Ăn đi, An làm riêng cho Lâm đó.
_Xí... hay là làm cho băng Anh, nó không nhận mới đẩy cho tui.Nó khó chịu móc lại.Nhưng cậu vẫn vậy;
_không tin thì đừng có nuốt
_ Có mà mơ tui không nuốt- Vừa nói nó vừa cho vào miệng 5 viên nhai nhoàm nhoàm như chọc tức ai kia. Nhưng hắn chỉ mỉm cười thôi.
_Ủa .. đây là... quán karaoke cơ mà.
_ứ, vào nhanh đi, mọi người đang đợi.
Nó ngạc nhiên vì sao hắn lại dẫn nó tới đây, bước vào trong, nó thấy có rất nhiều người, tất nhiên là có cả Băng Anh và cả Yến Oanh rồi, ngoài ra còn có cả Dịu Tường, Thiện Như, Thủy Ngân, Nguyên Hân Ngọc Yến nữa. Nó hơi lúng túng không biết ngồi đâu vì chỉ còn chỗ cạnh Thiên An và còn lại là Nhật Anh.
Nhưng rồi nó quyết định ngồi cạnh Nhật Anh, để dễ quan sát băng Anh.
-Băng Anh, hôm nay valentine đó, Thiên An có tặng cho bồ cái gì không? giọng con Yến Oanh chua lét thì thầm vào ta băng ANh nhưng cũng đủ để nó nghe. Nhưng trái với sự kì vọng của nhỏ, băng Anh chỉ quơ tay, mặt rầu thôi.
_Thấy vậy, nó lập tức móc hợp sôcla ra và chạy lại Thiên An nói giọng nũng nịu làm hắn phát mửa:
_An à, cảm ơn nha , socola ngon lắm lắm luôn... hì hì..
Lúc này 2 nhỏ đang rất sôi máu, nhìn nó đầy căm tức. Không hiểu con nhỏ này là loài gì trên cõi đời này không biết, người ta đang muốn ăn tươi nuốt sống nó thì nó lại nhìn người ta cười khiêu khích Thích thì chiều... Khiều thì chích. Nhìn thấy nét mặt vạn lần đáng chết của nó nhìn mình, nhỏ Băng Anh không chịu được bèn xông vào tát nó. Nhưng giờ nó không còn là một con nhỏ yếu đuối mà là một ác quỷ. Chụp lấy tay Băng Anh rồi dúi nhỏ xuống sàn, nó cầm chay bia đập vào bàn thành những mảnh nát vụng rồi giơ thẳng vào đầu nhỏ:
-mày muốn thử...Trước tình huống nguy cấp vậy mà nhỏ cũng gan lì lắm chứ.
_Tao thách...Nghe tới đây dòng máu anh hùng trong con người nó trỗi dậy, giơ cao tay đập mạnh vào đầu nhỏ nhưng Thiên An đã kịp chặn lại. hắn kéo nó vào lòng:
_An không muốn thấy Lâm vậy, đủ rồi.- Rồi quay sang Băng Anh mà quát:
_Biến! nếu đụng vào Lâm nữa thì đùng trách.
_Thiên Lâm, búp bê của em nè- người con trai mỉm cười nói với nó.
_Em có nói là mình thích búp bê sao. Nó lạnh lùng đáp, nhưng đôi mắt buồn lắm, chính nó cũng không hiểu tại sao.
_Em sao vậy, giận tôi à? Anh thì lo lắng không biết mình đã làm gì để nó buồn. Nó không nói gì cả, gương mặt lạnh như băng nhìn anh lần cuối, nó cố nén một cảm giác, rất đau:
_ Anh Huy. Chia tay đi. tôi chán rồi. nói rồi, nó quay mặt đi để che giấu những giọt nước mắt đau đớn, nó đã khóc, khóc nhiều lắm.
Và giờ đây nó lại khóc, khóc trong sự đau khổ vì con người ích kỷ của mình. Phải, nó đã rất ích kỷ khi từ bỏ mối tình đầu đẹp nhất, chỉ vì sợ ba nó sẽ giết Anh Huy , khi nó lầm anh chỉ là một học sinh nghèo.Lý Nhã Lâm, thật sự mà nói thì nó là một bad girl đích thực, đôi mắt không to nhưng cũng không nhỏ. cái muỗi thì thấp tè, duy nhất có đôi môi của nó, đôi môi ngọt ngào nhất mà khi ai chạm vào rồi thì không thể dời ra được.. Thế nhưng tại sao một hot boy con nhà giàu và đầy quyền thế như Huy lại phải trú ẩn dưới lớp Ăn mày như thế, chính là vì anh yêu nó, yêu nó thật lòng.
_Nghiêm ANh Huy...em xin lỗi...Nó thổn thức trong tiếng khóc nức nở... và rồi nó lại chìm sâu vào giấc ngủ..Thiên Di đã nhìn thấy tất cả, nhưng cô chẳng làm gì đượcvì ...cô biết nó sẽ rất đáng sợ khi cô nhắc lại chuyện này.
Cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo...
cháo lên ba, cháu vô mẫu giáo... và cứ tiếp diễn bản nhạc huông điện thoại của nó cho tới khi
_Alo, ai vậy. Nó ngao ngán bắt máy, giọng nhão như cháo bầu
_ Lý Nhã Lâm... giỏi lắm..tút... tút...tiếng tắt máy kéo dài làm cho nó sực nhớ hôm nay nó phải cùng đội đi thi đấu
_Chết thật, chỉ tội ham ngủ..Nó vội vàng nhấn số của Thiên An để dụng chiêu co nít.
1 lần
2 lần
rồi lần thứ 3 vẫn không ai bắt máy. Nó lật đật lấy đồ thay nhưng trong lúc luống cuống, nó lại lấy nhằm... váy. Rồi bay thẳng lên xe phóng tới chổ hẹn. Không gian vắng lặn như đua con người ta vào cảm giác bất an...Thôi rồi, không có ai cả, lần này là chết thật rồi... Nó nghỉ đến cảnh mình bị xử thì lại bật khóc nhưng... khóc không có.. nước mắt.
_Khóc gì mà khóc, bộ không đi hả- Thiên An từ đâu chui ra mỉa nó .
, nó giật mình nhìn chầm vào An;
_ Ơ.. Ơ...
__ơ ơ cái gì, lên xe tao cho, nói rồi hắn giật xe nó.
Saa nhiều phút im lặng trôi qua, cuối cùng cái mệng của nó cũng chiệu nhông nổi mà lên tiếng:_ Không giận sao...
_Thiên An không nói gì, chỉ im lặng đưa cho nó hợp socola và bảo:
_Ăn đi, An làm riêng cho Lâm đó.
_Xí... hay là làm cho băng Anh, nó không nhận mới đẩy cho tui.Nó khó chịu móc lại.Nhưng cậu vẫn vậy;
_không tin thì đừng có nuốt
_ Có mà mơ tui không nuốt- Vừa nói nó vừa cho vào miệng 5 viên nhai nhoàm nhoàm như chọc tức ai kia. Nhưng hắn chỉ mỉm cười thôi.
_Ủa .. đây là... quán karaoke cơ mà.
_ứ, vào nhanh đi, mọi người đang đợi.
Nó ngạc nhiên vì sao hắn lại dẫn nó tới đây, bước vào trong, nó thấy có rất nhiều người, tất nhiên là có cả Băng Anh và cả Yến Oanh rồi, ngoài ra còn có cả Dịu Tường, Thiện Như, Thủy Ngân, Nguyên Hân Ngọc Yến nữa. Nó hơi lúng túng không biết ngồi đâu vì chỉ còn chỗ cạnh Thiên An và còn lại là Nhật Anh.
Nhưng rồi nó quyết định ngồi cạnh Nhật Anh, để dễ quan sát băng Anh.
-Băng Anh, hôm nay valentine đó, Thiên An có tặng cho bồ cái gì không? giọng con Yến Oanh chua lét thì thầm vào ta băng ANh nhưng cũng đủ để nó nghe. Nhưng trái với sự kì vọng của nhỏ, băng Anh chỉ quơ tay, mặt rầu thôi.
_Thấy vậy, nó lập tức móc hợp sôcla ra và chạy lại Thiên An nói giọng nũng nịu làm hắn phát mửa:
_An à, cảm ơn nha , socola ngon lắm lắm luôn... hì hì..
Lúc này 2 nhỏ đang rất sôi máu, nhìn nó đầy căm tức. Không hiểu con nhỏ này là loài gì trên cõi đời này không biết, người ta đang muốn ăn tươi nuốt sống nó thì nó lại nhìn người ta cười khiêu khích Thích thì chiều... Khiều thì chích. Nhìn thấy nét mặt vạn lần đáng chết của nó nhìn mình, nhỏ Băng Anh không chịu được bèn xông vào tát nó. Nhưng giờ nó không còn là một con nhỏ yếu đuối mà là một ác quỷ. Chụp lấy tay Băng Anh rồi dúi nhỏ xuống sàn, nó cầm chay bia đập vào bàn thành những mảnh nát vụng rồi giơ thẳng vào đầu nhỏ:
-mày muốn thử...Trước tình huống nguy cấp vậy mà nhỏ cũng gan lì lắm chứ.
_Tao thách...Nghe tới đây dòng máu anh hùng trong con người nó trỗi dậy, giơ cao tay đập mạnh vào đầu nhỏ nhưng Thiên An đã kịp chặn lại. hắn kéo nó vào lòng:
_An không muốn thấy Lâm vậy, đủ rồi.- Rồi quay sang Băng Anh mà quát:
_Biến! nếu đụng vào Lâm nữa thì đùng trách.
/21
|