Anh quốc, đất nước đầu tiên mà nó tập sự phát triển sự nghiệp. Bây giờ nó trả lại cho papa nó. Lâu lắm rồi nó mới trở lại tập đoàn Angle. Nhìn lại tất cả, nó hận mình không thể làm tốt mọi việc, hận mình quá yếu đuối. Sau 3 ngày lang thang điều tra, cuối cùng nó cũng cất cánh bay về Việt Nam, và đây cũng là thời điểm giáng sinh. Trong không khí tưng bừng, nhộn nhịp của tháng 12, tó tung tăng trên đường với bộ quần áo dày cộm, chiếc khăn len độc tôn 2 màu đen, trắng to sụ cùng cặp mắt kín gọng tròn không độ. Trên đầu chụp chiếc mũ len tai thỏ trông rất ngố. Nó tung tăng từng con hẻm, góc phố để xem quà giáng sinh. Chợt nó khựng lại trước dáng hình cao dõng dạc của ai đó rất quen, đang lủi thủi cô đơn một mình chỉ với chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng mỏng manh. Hai tay đưa vào túi cứ bước đều đều.
Thấy lạ, nó chạy nhanh theo để xác định mục tiêu. Và như nó đã nghĩ, đó chính là hắn – Lâm thiên An.
_Thiên An – Nó hét lên, vì đôi chân đã quá mỏi. Nghe ai đó gọi mình, hắn bất giác quay lại, mắt xoe tròn nhìn nó...nhưng rồi lại thu hồi vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là một con người lạnh lùng, vô cảm. Quay mặt và tiếp tục bước đi. Nó gắng sức chạy theo...và...
_áaaa- chân nó bị trẹo bởi đôi giày cao 10cm, từng giọt nước bỏng rát lại rơi nhẹ trên má. Thiên An lo lắng chạy lại, lắc đầu nhìn nó đang khóc:
_ Lâm ngốc quá!!! Rồi hắn lại đỡ cô dậy, tiếp tục bước đi, nhưng sao được, chân nó quá đau, vì vậy,... hắn phải cõng nó.
_ Giờ về nhà nha! – Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt buồn thăm thẳm.
_ Không, hôm nay giáng sinh mà, Lâm muốn dạo phố cơ. Nó nũng nịu trề môi bảo.
_ Chân thế kia mà đòi dạo phố.!! – Hắn cai cú nghiến răng, nghiến lợi lườm nó.
_ Không!!!!! Lâm muốn dạo phố, dạo phố, dạo phố cơ!!!- Nó vùng vằn trên lưng hắn, đôi mắt dần nhòe đi( nó giả bộ đó mà).
_ Haizzz. Được rồi cô nương, làm ơn ngồi yên giùm cái- Hắn mỉm cười mệt mỏi, dù vậy, nhưng hắn vẫn rất hạnh phúc. Hai người này cứ tình tứ mà không để ý xung quanh môi người đang nhìn họ một cách kinh tởm. Sến như con hến.
_Nè!!! Thiên An, thấy quả cầu thủy tinh đó chứ... Lâm muốn xem...- Đó là một quả cầu màu trắng tinh khiết, bên trong là cặp heo con màu hồng đang ôm hai trái tim có khắc chữ AL, có cả cây thông mini cùng hàng trăm bông tuyết trắng xóa lung lung rất đẹp. Đúng vậy, mọi thứ lọt vào mắt nó là phải hoàn hảo. Thiên An nhẹ nhàng dặt nó xuống ghế, tay lấy quả cầu cho nó. Chợt hắn phát hiện... bên cạnh quả cầu tinh khiết đó... là một quả cầu có những bông tuyết mau đen, hai chú heo thì om hai trái tim mang chữ Devil, cây thông được thay bằng một cái mặt nạ. Sau khi mua cho nó, anh lén mua quả cầu hắc ám kia về ngâm cứu.
_ An..... có tuyết rồi kìa!!! – Nó sung sướng thốt lên, đôi tay suýt xoa đôi má hồng trong rất yêu. Bất chợt, nó quay lại hắn:
_ Marry christmas – Vừa nói nó vừa quàng chiếc khăn màu sữa cho hắn, là do nó tự đan, và chỉ riêng hắn mới được thôi. Rồi từ từ rút trong túi xách ra 1 hộp kẹo hình thiên thần áp vào tay hắn:
_ Tặng An – Hắn thẩn thờ ngây dại nhìn nó, rồi nhìn những bông hoa tuyết ngoài trời mà lòng không khỏi nhói đau, nhưng đang xen đó là một niềm hạnh phúc tìm ẩn.
_ Hôm Nay.. cảm ơn Lâm – Hắn khẽ cười vuốt tóc nó.
_ Why?- Nó nhún vai đáp gọn lỏng.
_ hôm nay... của 1 năm trước... mẹ An đã bỏ rơi An để về với Người...- Rồi giọng cậu yếu dần, từng dòng nước mắt nóng hổi phớt trên má. Nó hiểu được nổi đau của cậu, nhẹ nhàng choàng tay qua eo cậu, đôi mi công vuốt khẽ nhít lại:
_ Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ... dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã rồi... điều nên làm lúc này là... hãy sống tốt và sống cho ai đó đã khuất... chắc hẳn họ rất hạnh phúc khi thấy bạn vậy.
Thấy lạ, nó chạy nhanh theo để xác định mục tiêu. Và như nó đã nghĩ, đó chính là hắn – Lâm thiên An.
_Thiên An – Nó hét lên, vì đôi chân đã quá mỏi. Nghe ai đó gọi mình, hắn bất giác quay lại, mắt xoe tròn nhìn nó...nhưng rồi lại thu hồi vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là một con người lạnh lùng, vô cảm. Quay mặt và tiếp tục bước đi. Nó gắng sức chạy theo...và...
_áaaa- chân nó bị trẹo bởi đôi giày cao 10cm, từng giọt nước bỏng rát lại rơi nhẹ trên má. Thiên An lo lắng chạy lại, lắc đầu nhìn nó đang khóc:
_ Lâm ngốc quá!!! Rồi hắn lại đỡ cô dậy, tiếp tục bước đi, nhưng sao được, chân nó quá đau, vì vậy,... hắn phải cõng nó.
_ Giờ về nhà nha! – Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt buồn thăm thẳm.
_ Không, hôm nay giáng sinh mà, Lâm muốn dạo phố cơ. Nó nũng nịu trề môi bảo.
_ Chân thế kia mà đòi dạo phố.!! – Hắn cai cú nghiến răng, nghiến lợi lườm nó.
_ Không!!!!! Lâm muốn dạo phố, dạo phố, dạo phố cơ!!!- Nó vùng vằn trên lưng hắn, đôi mắt dần nhòe đi( nó giả bộ đó mà).
_ Haizzz. Được rồi cô nương, làm ơn ngồi yên giùm cái- Hắn mỉm cười mệt mỏi, dù vậy, nhưng hắn vẫn rất hạnh phúc. Hai người này cứ tình tứ mà không để ý xung quanh môi người đang nhìn họ một cách kinh tởm. Sến như con hến.
_Nè!!! Thiên An, thấy quả cầu thủy tinh đó chứ... Lâm muốn xem...- Đó là một quả cầu màu trắng tinh khiết, bên trong là cặp heo con màu hồng đang ôm hai trái tim có khắc chữ AL, có cả cây thông mini cùng hàng trăm bông tuyết trắng xóa lung lung rất đẹp. Đúng vậy, mọi thứ lọt vào mắt nó là phải hoàn hảo. Thiên An nhẹ nhàng dặt nó xuống ghế, tay lấy quả cầu cho nó. Chợt hắn phát hiện... bên cạnh quả cầu tinh khiết đó... là một quả cầu có những bông tuyết mau đen, hai chú heo thì om hai trái tim mang chữ Devil, cây thông được thay bằng một cái mặt nạ. Sau khi mua cho nó, anh lén mua quả cầu hắc ám kia về ngâm cứu.
_ An..... có tuyết rồi kìa!!! – Nó sung sướng thốt lên, đôi tay suýt xoa đôi má hồng trong rất yêu. Bất chợt, nó quay lại hắn:
_ Marry christmas – Vừa nói nó vừa quàng chiếc khăn màu sữa cho hắn, là do nó tự đan, và chỉ riêng hắn mới được thôi. Rồi từ từ rút trong túi xách ra 1 hộp kẹo hình thiên thần áp vào tay hắn:
_ Tặng An – Hắn thẩn thờ ngây dại nhìn nó, rồi nhìn những bông hoa tuyết ngoài trời mà lòng không khỏi nhói đau, nhưng đang xen đó là một niềm hạnh phúc tìm ẩn.
_ Hôm Nay.. cảm ơn Lâm – Hắn khẽ cười vuốt tóc nó.
_ Why?- Nó nhún vai đáp gọn lỏng.
_ hôm nay... của 1 năm trước... mẹ An đã bỏ rơi An để về với Người...- Rồi giọng cậu yếu dần, từng dòng nước mắt nóng hổi phớt trên má. Nó hiểu được nổi đau của cậu, nhẹ nhàng choàng tay qua eo cậu, đôi mi công vuốt khẽ nhít lại:
_ Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ... dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã rồi... điều nên làm lúc này là... hãy sống tốt và sống cho ai đó đã khuất... chắc hẳn họ rất hạnh phúc khi thấy bạn vậy.
/21
|